• 3,239

Chương 2712: Lên núi


Dù gì Thái Nhất Thiên Cung cũng là một trong tam đại chính thống, là vùng đất kiểm tu truyền thống từ xưa đến nay, nơi này đúng là rất phù hợp với La8 Chinh.

Quan trọng là từ trong miệng Thu Âm Hà, hắn biết được
đạo
mà Thiên Cung lựa chọn không hề mâu thuẫn với mình, cũng không đi ngược 3với Cửu Lê.

Vì vậy, việc La Chinh đưa ra lựa chọn lên núi cũng là hợp lẽ.
Đêm hôm ấy, đám người dưới cờ Ân Nguyệt Hoàn đều không tu luyện.
Nàng ta cắm lá cờ minh chủ của mình tại một chỗ khá xa, đệ tử học cùng thì đốt lửa vây quanh La Chinh trò chuyện trắng đêm.
Ân Nguyệt Hoàn có vẻ khá yên lặng.
ở Long thành chưa đến một năm, tâm tính của những đệ tử học cũng đã thay đổi rất nhiều.
Đám người như Nguyệt Bạch Thành và Thu Dịch được coi là thiên tài tuyệt đối trong Đạo Kiếm Cung, nhưng liếc mắt nhìn trong Long thành, người mạnh hơn bọn họ không phải số ít nên tất nhiên họ đã thấm được câu
núi này cao còn có núi cao hơn
.
Đám con ông cháu cha trong Đạo Kiếm Cung như Nguyệt Bạch Hạo cũng đã quay đầu làm lại, ngày ngày lặng lẽ tu luyện, đuổi theo đám người Nguyệt Bạch Thành,
Nếu không nhờ kỳ chủ, đừng nói là Long thành mà ngay cả Đạo Kiếm Cung ta cũng không vào được.
Lại Hoa Bắc bỗng nói một câu đầy sâu xa.
Trên thực tế đúng là nàng ta vẫn đang kinh hãi vì vị trí minh chủ đột ngột rơi xuống này.
Thân là tam đại kỳ chủ ngoài Long thành, đúng là nàng ta có hy vọng thay thế vị trí Đồng minh chủ sau khi ông ta rời đi, nhưng thực lực của Đồng minh chủ không đủ mạnh, không biết phải đến ngày tháng năm nào mới rời khỏi Long thành được.
Mà quan trọng hơn là La Chinh có thể chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch!
Có điều, dựa theo quy trình thì hắn nên được Ôn Tứ tiến cử lên, nhưng vừa nghĩ đến lời căn dặn của Thu Âm Hà, Ôn Tứ cảm thấy mình nên tới bẩm báo với ông trước.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy kiếm lệnh màu vàng của La Chinh, Ôn Tứ biết mình không cần thiết phải bẩm báo nữa.

Ngươi đi theo ta.
Ôn Tứ nói.
Lúc La Chinh chạy đến Thiên Dung thành, Lại Hoa Bắc chỉ thuần túy muốn tìm một người giúp đỡ.
Hắn ta đâu ngờ người ấy sẽ dẫn mình từ Thiên Đô Châu tới Thất Tinh Châu, sau đó tiến thẳng đến Trung Thần Châu.
Những gì trải qua hơn một năm nay đối với hắn ta mà nói cứ như một giấc mơ vậy.
Ông ta dẫn La Chinh rời khỏi Long thành, chạy thẳng tới núi Thái Nhất.
Dãy núi hùng vĩ này giống như một con cự thú nằm ở đây rất nhiều năm, yên lặng trông coi nơi này từ rất lâu rồi.
Độ cao của dãy núi gần như khó mà đo đạc được.
Ôn Tứ bảo hắn chờ ngoài cửa, còn mình thì bước vào bên trong trước.
Lúc quay trở ra, bên cạnh ông ta đã có thêm một người mặc áo trắng độ tuổi trung niên.
Người này tên là Cổ Thần, tất cả đệ tử lên núi đều do ông ta xét duyệt, còn Ôn Tứ chẳng qua chỉ phụ trách tiến cử.
Nghe thấy câu trả lời của La Chinh, các đệ tử học cùng lại9 rơi vào trầm mặc.
Bọn họ đều biết lên núi mang ý nghĩa ra sao, càng hiểu rõ là La Chinh có tư cách lên núi.
Tất nhiên những người n6ày không nỡ để La Chinh đi, nhưng nếu cứ khăng khăng giữ lại thì sợ mình quá ích kỷ.
Lại Hoa Bắc lắc đầu, có đánh vỡ đầu hắn ta cũng không nghĩ tới mình sẽ trải qua những việc như vậy.

Chính là như vậy đó, chỉ cần cố gắng thì tất cả đều có khả năng.
La Chinh nói.
Lại Hoa Bắc gật đầu, vẻ mặt cũng kiên định hơn nhiều.
La Chinh tiến lên vỗ vai Lại Hoa Bắc rồi nói:
Bây giờ không phải đã vào được Long thành rồi sao? Biết đâu sau này cũng có thể lên núi?

Ta đã rất thỏa mãn rồi.
Lại Hoa Bắc nghiêm túc nói:
Còn chuyện lên núi thì ta không dám có hy vọng xa vời ấy...
Long thành đã là thánh địa trong lòng Lại Hoa Bắc, hắn ta căn bản không dám nghĩ đến chuyện lên được Thiên Cung.
Trong những người này, sợ rằng thiên phú của Lại Hoa Bắc xếp số một từ dưới lên, việc lên núi đúng là rất khó khăn.

Lúc trước huynh có từng nghĩ tới chuyện mình sẽ đến Long thành hay không?
La Chinh hỏi ngược lại.
Hai người leo lên theo đường núi, mặc dù tốc độ cực nhanh nhưng sau một lúc lâu, khi quay đầu nhìn lại Long thành đã chỉ còn là một điểm bé tí mà đoạn đường lên đỉnh vẫn dài dằng dặc như thể bọn họ vẫn còn ở dưới chân núi vậy.
Mấy canh giờ sau, hai người cũng đi tới giữa sườn núi.
La Chinh theo Ôn Tứ tiến vào một cung điện toát lên vẻ thần thánh không nhiễm bụi trần.

Hình như hôm nay Ân kỳ chủ không vui lắm?
La Chinh chú ý tới cảm xúc của Ân Nguyệt Hoàn, đột nhiên hỏi.
Ân Nguyệt Hoàn nói:
Bỗng nhiên lên làm minh chủ, sao có thể không vui, chẳng qua cảm thấy tất cả chuyện này...
dễ dàng quá, cứ giống như hư ảo vậy...

Hư ảo chưa chắc không chân thật.
La Chinh cười to, nói.
Một đêm trôi qua rất nhanh...
Mặc dù mọi người thức trắng cả đêm, nhưng tinh thần vẫn rất sung sức.
Trời vừa hứng sáng, La Chinh đã đi một mình tới Long thành.
Nguyệt Bạch Thành thấy mọi người im lặng bèn nói với vẻ5 chân thành:
Kỳ chủ là thiên tài thực sự, ở lại Long thành chiếu cố chúng ta thật sự quá lãng phí, có tài mà không phát huy ra được.
Bây giờ huynh ấy muốn lên núi cũng là do Thiên Cung biết nhìn người, chúng ta nên chúc phúc cho huynh ấy mới phải!

Nguyệt Bạch Thành nói đúng!
Nguyệt Bạch Hạo nói theo.

Kỳ chủ đã bỏ ra quá nhiều vì chúng ta!

Nếu không nhờ kỳ chủ, ngay cả tường kiếm chúng ta cũng không qua được.

Mọi người dốc lòng khổ tu, ngày sau cũng có thể theo kỳ chủ lên núi...
Bầu không khí lập tức sôi nổi hơn nhiều.

Đúng là thể...

Sau khi ta lên núi, những đệ tử học cung này xin nhờ Ân kỳ chủ để ý nhiều hơn.
La Chinh nhờ vả nàng ta.
Ân Nguyệt Hoàn gật đầu.
Đương nhiên nàng ta biết tình cảm giữa La Chinh và các đệ tử học cung, dù sao từ chuyện vào tường kiểm đến các loại phúc lợi mà họ nhận được đều do một tay La Chinh đảm nhiệm, đương nhiên bây giờ nàng ta sẽ để tâm chăm lo cho họ.
Nhóm Nguyệt Bạch Thành muốn đưa tiễn song lại bị hắn từ chối, hắn lên núi không có nghĩa là họ từ biệt nhau, sau này hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội trở lại.
La Chinh vào Long thành rồi đi thẳng đến chỗ Ôn Tứ.
Lúc nghe La Chinh bảo rằng muốn lên núi, Ôn Tứ không bất ngờ chút nào.
Tư Đồ Tu là kẻ kiêu căng ngạo mạn đến mức nào, đương nhiên Ân Nguyệt Hoàn biết rõ.
Có thể được một thiên tài nhất niệm ngộ đạo giao trọng trách tiêu thụ Ngộ Kiếm Linh Dịch thay hoàn toàn là cơ hội có thể gặp mà không thể cầu.
Trong phút chốc nàng ta khó mà tin nổi miếng bánh ngon lành ấy lại rơi trúng đầu mình.
Cổ Thần nhìn thấy lệnh bài của La Chinh liền gật đầu nói:
Đúng là kiểm lệnh của Thiên Tiết Độ Sứ!
Sau đó ông ta chỉ vào con đường lên núi, nói tiếp:
Bắt đầu từ bây giờ, ngươi cần tự đi lên núi.

Dọc theo con đường này nếu gặp phải rắc rối gì, ngươi cũng phải tự mình giải quyết.

Khi đến đỉnh núi tự nhiên sẽ có người tiếp đãi ngươi.
Trước giờ đường lên núi đều không dễ đi, Ôn Tứ từng tiến cử không ít người nhưng số người có thể leo lên tới đỉnh chỉ được chừng một đến hai phần mười.


Với năng lực của ngươi, trên đường cẩn thận một chút là được.
Ôn Tứ cười nói.


Cảm ơn lão Ôn đã nhắc nhở.
La Chinh chắp tay nói.

Cổ Thần kinh ngạc nhìn Ôn Tứ, hỏi:
Ôn Tứ tự tin về người này đến vậy?
Tuy La Chinh cầm kiểm lệnh của Thu Âm Hà, song điều này chỉ chứng tỏ Thu Âm Hà coi trọng người này mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.