• 3,255

Chương 2760: Phần thưởng


Những gì mà La Chinh và Phượng Ca thể hiện ra trong cuộc đua lần này chưa bao giờ diễn ra trước đây, nên chẳng ai có thể dùng kinh8 nghiệm của mình mà phán đoán xem người nào thắng người nào thua cả.

Bất luận là Thu Âm Hà, Hà Trì hay Lâm Chiến Đình đều3 vô cùng nghi ngờ đối với cách thức điều khiển phù trận của Phượng Ca và La Chinh, nhưng hiển nhiên lúc này họ không tiện biểu lộ9 ra.

Còn La Chinh, hắn đã sử dụng đến
Chân Ngộ Thiên
mà Phượng Ca nhắc đến ban nãy nên đương nhiên cũng chuẩn bị tâm lý6 sẵn sàng rồi.
Cứ mỗi một lần đập, trên bàn tay những người kia sẽ hằn lên một đường cong đơn giản.
La Chinh thấy những đường cong này, ánh mắt hơi sáng lên:
Đây là dấu ấn linh hồn ư?
.
Hà Trì cười nói:
Tất nhiên rồi.
Sau khi Hà Trì phân phát phần thưởng xong, mọi người có thể tự rời khỏi hang động.
Trên đỉnh núi còn có một bữa tiệc với đầy món ngon thịnh soạn đang đợi họ, đương nhiên những chuyện này đều do nhóm Linh Tế đảm nhiệm.
Lúc mọi người đều quay về theo đường cũ, Hà Trì chợt gọi La Chinh và Phượng Ca lại.

Dù Thiên Cung không trữ quá nhiều kết tinh linh hồn, nhưng lượng cung cấp cho đợt Thất Sơn Tiểu Hội lần này vẫn hơn xa bất cứ lần nào trước đây.
Vậy mà tên nhóc nhà ngươi lại cầm đi hết gần một nửa...
Ha ha, cố gắng tận dụng số kết tinh linh hồn ấy nhé!
Hà Trì cười nói.
Cao Khải Chính không hề do dự mà trao lại nó cho La Chinh.

Vẫn là La Chinh người được nhận!
Lăng Sương cười hì hì, lên tiếng:
Cao Khải Chính, cái giá mà các ngươi đưa ra để mời La Chinh đúng là không nhỏ đâu!
Cao Khải Chính ngượng ngùng gãi đầu cười nói:
Xem ra ánh mắt của chúng ta vẫn rất chuẩn, ha ha...

Đối với các tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái, thứ họ tranh giành không chỉ là phần thưởng mà quan trọng hơn cả là vinh dự.
Nếu đổi lại là người khác hỏi ra câu hỏi quá đỗi ngây thơ này thì chắc nhóm tinh nhuệ của núi Thái Tú đã giễu cợt một phen rồi.
Thế nhưng người vừa hỏi lại là La Chinh, đương nhiên họ không dám nói gì, có điều trong lòng hiển nhiên vẫn sẽ âm thầm nhận xét.
Sau khi các đệ tử núi Thái Tú nhận dấu ấn linh hồn xong, họ cùng lùi sang một bên, nhường chỗ cho núi Thái Ất.
Thanh kiếm này đen tuyền từ chuối cho đến thân, mà trên thân kiếm có thể loáng thoáng thấy hoa văn chim bay.

Đây là món Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu chế tạo từ phong thạch!
La Chinh nhìn chằm chằm thanh kiếm đen ấy, trong lòng hơi rung động.

Thanh Phong Loan kiếm này đã đi theo lão phu nhiều năm, trong đợt Thất Sơn Tiểu Hội lần này lại đưa nó ra ngoài.
Hà Trì nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm vài lần rồi đưa cho Cao Khải Chính.
Tâm Lưu kiếm phái có thể giành được hạng nhất hai lần liên tục, đây cũng là kỷ lục chưa
bao giờ có trên núi Thái Nhất.
Thu Âm Hà nhìn La Chinh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve Phong Loan kiếm, trong lòng ngược lại thấy hơi lạ.
Nếu là ai khác thì coi trọng món Bỉ Ngạn Đạo Bảo này như vậy cũng là lẽ thường, nhưng còn tên La Chinh này lại đang sở hữu một món Tiên Thiên Đạo Bảo đấy.

Núi Thái Tủ tới trước!
Hà Trì nói.
Nhóm tinh nhuệ gồm hơn hai mươi người của núi Thái Tú vây quanh Hà Trì, đồng loạt giơ tay về phía ông.
Hà Trì khẽ mấp máy bờ môi rồi đưa tay ra đập lên những bàn tay đang xòe ra ấy.
Tất cả mọi người của núi Thái Tú lẫn núi Thái Ất nghe được cuộc trò chuyện này đều vô cùng hâm mộ.
Nhận được từng ấy kết tinh linh hồn sẽ giúp cho linh hồn tăng vọt về chất!
Mọi người nhận xong phần kết tinh linh hồn của mình rồi nhưng vẫn chưa định rời đi.
Nếu Thu Âm Hà hỏi hắn thật thì hắn cũng có thể đổi đáp vài câu.
Đề tài này cứ thể dừng lại ở đây, 5tiếp theo Hà Trì liền cao giọng tuyên bố:
Trong lần Thất Sơn Tiểu Hội năm nay, hạng nhất là Tâm Lưu kiếm phái, hạng nhì là núi Thái Ất và hạng ba là núi Thái Tú.
Mời các vị tiến lên nhận phần thưởng!
Nhóm Cao Khải Chính đã rục rịch nãy giờ rồi, vừa nghe Hà Trì tuyên bố xong là các tinh nhuệ bị văng giữa đường của Tâm Lưu kiếm phái, núi Thái Ất cùng núi Thái Tú cùng lũ lượt bay lên đỉnh núi kim loại.
Lúc này Hà Trì mới lấy ba thanh trường kiếm ra khỏi nhẫn Tu Di của mình, nói:
Ba món Bỉ Ngạn Đạo Bảo này là cá nhân ta thưởng cho các vị.
Ba thanh trường kiểm trong tay Hà Trì theo thứ tự là Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu, nhị lưu cùng tam lưu.
Điều kiện để chế tạo nên một món Bỉ Ngạn Đạo Bảo vô cùng cực đoan và hà khắc, ngay đến những tinh nhuệ này hầu hết cũng chỉ có được Huyền Tôn Đạo Bảo.
Hà Trì lần lượt chia Bỉ Ngạn Đạo Bảo tam lưu và nhị lưu cho núi Thái Tú và núi Thái Ất, chỉ còn lại thanh trường kiếm cuối cùng.

Vậy ta sẽ làm theo lời người nói.
Hà Trì gật đầu, hơi thay đổi dấu ấn linh hồn trên ngón tay mình.
Sau đó nhóm người Cao Khải Chính xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đập tay với ông.
Lúc đến phiên La Chinh, Hà Trì lại thay đổi dấu ấn linh hồn trong lòng bàn tay mình và đập lên tay La Chinh, dấu ấn linh hồn ấy liền lưu lại trên tay hắn.
Đợi mấy người núi Thái Ất cũng nhận thưởng xong rồi, Cao Khải Chính mới dẫn cả nhóm tiến lên, chắp tay thi lễ với Hà Trì và nói:
Hà Trì đại nhân, xin hãy chia một nửa kết tinh linh hồn của Tâm Lưu kiếm phái chúng ta cho La Chinh.

Kết tinh linh hồn vô cùng quý hiếm, ngay đến người thuộc dòng chính rất có triển vọng như Lăng Sương mà cũng vô cùng coi trọng, bây giờ Cao Khải Chính bỗng nhiên đưa ra yêu cầu này khiến Hà Trì thoáng sững
sờ:
Các ngươi chắc chắn chứ?

Trong vòng ba ngày, ai có được dấu ấn linh hồn này đến Thiên Cung thần miếu sẽ nhận được kết tinh linh hồn.
Dấu ấn linh hồn mà La Chinh nhận được ở Tâm Lưu kiểm phải là một lệnh bài nhỏ nhắn ghi chép âm tiết, hắn phải đọc lên thì nó mới xuất hiện.
Không ngờ Hà Trì chỉ tiện tay là có thể khắc nó vào trong lòng bàn tay của mấy người này rồi.
Đối với các đệ tử tinh nhuệ, mấy thứ như dấu ấn linh hồn này đều là thường thức cả.

Lúc trước, khi chúng ta thuyết phục La Chinh tham dự đã từng hứa hẹn như thế.
Cao Khải Chính nghiêm nghị nói.
Lần trước Mạc Nhất Kiếm giành được hạng nhất, mấy người Cao Khải Chính cũng bỏ khá nhiều công sức, nhưng lần này thì khác hẳn, hầu như chỉ có một mình La Chinh gánh trọng trách tiến lên.
Đừng nói chia một nửa cho hắn, dù có đưa hết toàn bộ cho hắn thì bọn họ cũng tâm phục khẩu phục.
Phượng Ca khẽ cau mày.

Với địa vị của nàng thì dù bây giờ nàng vẫn khăng khăng rời đi, mấy người Hà Trì cũng không dám gây khó dễ gì cả, vả lại nàng cũng biết rõ lý do vì sao Hà Trì gọi mình ở lại.

Nhưng Phượng Ca lại tò mò, không biết La Chinh dựa vào cái gì mà có thể lĩnh ngộ Chân Ngộ Thiên, hơn nữa còn có vẻ lĩnh ngộ được nhiều hơn nàng.

Vì vậy nàng dứt khoát nán lại ở đây.

Cả hang động vốn đang cực kì náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại sáu người.

Thu Âm Hà giơ tay ra chỉ, mấy tảng đá kia lập tức bay lượn khắp hang động, toàn bộ phù trận trên bề mặt cũng đồng loạt lóe sáng, nhanh chóng tụ tập quanh núi kim loại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.