• 3,238

Chương 2766: Thỉnh cầu


Mãi đến lúc này hắn vẫn không thể nào hiểu nổi, không biết Mạc Nhất Kiếm đang muốn làm cái gì nữa.

Khi mọi người đều 8đã an vị, Mạc Nhất Kiếm liền giữ chặt và vuốt ve chén trà bằng sứ màu lục trong tay mình, khẽ lắc tới tắc lui, gương mặt có 3vẻ hơi bứt rứt mất tự nhiên.

Nhìn thái độ kỳ quặc của Mạc Nhất Kiếm, trong lòng La Chinh lại càng thấy lạ.
Lúc này Mạc Nhất Kiếm mới nghiêm mặt nói:
Ngoại trừ chuyện này, ta nghe bên ngoài còn đang bàn tán rôm rả về việc La sư đệ và Phượng Ca tu luyện phần tiếp theo của chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng? Không biết có thể cho ta xem qua phần ấy một chút không?
Ngay cả các bậc tiền bối như Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình khi hỏi La Chinh cũng không quên hứa hẹn thực hiện một yêu cầu của hắn.
Dù sao
Chân Ngộ Thiên
cũng quá đỗi quan trọng, ân tình này thực sự không hề nhỏ mà nói thẳng ra là vô cùng to lớn.
Vậy mà Mạc Nhất Kiểm lại gượng gạo mở miệng hỏi thẳng như thế...
Cuối cùng hắn ta đã trở về với con người nguyên bản của mình, mở miệng đáp:
Đương nhiên!
La Chinh nhẹ nhàng vẫy tay, một tờ giấy trắng lập tức biến ra từ trong nhẫn Tu Di.
Hắn đã chép một trăm năm mươi chữ này thành mười bản, dùng để đối phó với tình huống như này.
Những sự việc mà La Chinh từng trải nghiệm nhiều hơn Mạc Nhất Kiếm vô số lần, có lẽ giữa hắn và Mạc Nhất Kiếm vẫn còn thiếu một trận chiến đấu để củng cố thanh danh của chính mình, nhưng vì tính tình hắn đã được gọt giũa nên hòa nhã hơn nhiều, vì vậy thái độ cũng bình thản hơn.
Vậy mà La Chinh lại hào phóng đến thế, việc này khiến hắn ta cảm thấy chẳng chân thật chút nào.

Ta chỉ có một yêu cầu.
La Chinh bổ sung thêm.

Mời nói.
Mạc Nhất Kiếm lên tiếng.

Huynh đừng cảm thấy là đang nợ ta một ân tình.
Nếu có cơ hội đứng trên lôi đài, xin huynh hãy dùng toàn lực đối phó với ta.
La Chinh hờ hững nói.
Hai mắt Mạc Nhất Kiếm lóe lên tia sáng, vẻ mặt cũng mỗi lúc một hăng hái hơn.
Tiểu Nhân, Tiểu Nhân cũng muốn về nhà một chuyến.
Tiểu Nhân nhỏ giọng nói.
Các nha hoàn trong Tâm Lưu kiếm phái vốn không có tư cách đưa ra yêu cầu, nhưng sau vài ngày quan sát, Tiểu Nhận biết La Chinh không phải là người cứng nhắc nên nàng cũng không còn quá e ngại.

Được.
La Chinh khẽ cười nói.
Trước đó hắn đã giao một trăm năm mươi chữ ra rồi, sau khi Thu Âm Hà và Lâm Chiến Đình nhận được thì sớm muộn gì cũng sẽ công bố trong Tâm Lưu kiểm phái và núi Thái Ất thôi.
Mạc Nhất Kiểm thân là hạt giống trọng điểm của Tâm Lưu kiếm phái nên đương nhiên sẽ lấy được nó đầu tiên.
Ai ngờ hắn vừa nói được hai câu, Mạc Nhất Kiểm bỗng kích động hẳn lên:
Làm ơn hãy truyền thụ hết cho ta đi! Không cần biết để đưa ra yêu cầu gì, ta sẽ chấp thuận hết! Lần trước làm gãy thanh kiếm của đệ, ta có thể sửa lại cho đệ.
Nếu có chỗ nào mạo phạm, ta cũng có thể xin lỗi!

Thấy dáng vẻ vừa miễn cưỡng vừa kích động của hắn ta, Tiểu Nhân cùng Tiểu Hân cũng không khỏi che miệng nở nụ cười.
Các nàng không bao giờ ngờ được rằng thiên tài đệ nhất cao cao tại thượng lại có mặt tính cách này.
La Chinh bất đắc dĩ nhìn Mạc Nhất Kiếm, trông dáng vẻ hắn ta thật không khác gì một đệ đệ vừa gây ra lỗi lầm gì đó.
Đúng lúc này, Hàm Nhi nhanh trí nói ra:
Nếu La Chinh thật sự thu được thứ đó thì sớm muộn gì cũng sẽ công bố ra ngoài thôi.
Để Mục sư đệ biết sớm hơn một chút cũng không có việc gì đâu!


Chuyện này...
La Chinh thoáng do dự rồi nói:
Mấy lời đồn bên ngoài không có căn cứ gì cả, hiển nhiên chỉ là suy đoán lung tung.
Phần tiếp theo của chân ý Kiểm Vận Vĩnh Hằng, ta...

La Chinh vốn định từ chối trước lời yêu cầu của Mạc Nhất Kiểm.
Sau khi đưa một trăm năm mươi chữ cho Mạc Nhất Kiểm và tiễn hai người họ ra cửa, La Chinh liền thông báo với Tiểu Nhân rằng mình sẽ đi đến Tô gia ở Trung Thần Châu, khi nào mấy người Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Câm trở về thì bảo họ ở đây đợi hăn.
Khi nghe đến cụm từ
Tô gia ở Trung Thần Châu
, trong lòng Tiểu Nhân chợt lướt qua một ý nghĩ.
Nàng bỗng mở miệng nói:
Công tử, Tô gia ở tại Minh Hồ thành thuộc Bắc Vực Trung Thần Châu, vừa vặn ta cũng là người dân ở Minh Hồ thành, nếu công tử muốn đến Tô gia thì Tiểu Nhân có thể dẫn đường.


Dẫn đường?
La Chinh thoáng sững sờ.

Đúng! Minh Hồ thành là một tòa thành rất lớn, nếu công tử mang theo Tiểu Nhân thì sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Với lại...
T9iểu Nhân và Tiểu Hân ngồi sau lưng La Chinh cũng lặng lẽ nhìn nhau, không biết thiếu niên thiên tài này muốn làm gì nữa? Cuố6i cùng vẫn là Hàm Nhi phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nàng biết Mạc Nhất Kiểm vô cùng cao ngạo, dù muốn cúi đầu nhờ vả n5gười khá cũng rất khó mà thể hiện đúng tư thái cần có.
Nàng nhẹ nhàng cười nói:
Nghe bảo La Chinh đệ đoạt hạng nhất trong Thất Sơn Tiểu Hội nên Nhất Kiếm sư huynh có ý đến đây chúc mừng đệ.

À, cảm ơn.
La Chinh đáp cho có.
Vốn dĩ La Chinh không cần Tiểu Nhân dẫn đường đến Tô gia, bởi hắn có thể đến tìm Tô Khoan.
Nhưng vì nàng hy vọng được đi cùng hắn nên hắn cũng không việc gì phải cự tuyệt.
Thể là nhiệm vụ chuyển lời cho nhóm Ninh Vũ Điệp liền rơi lên người Tiểu Hân.
Về phần một trăm năm mươi chữ đầu của Chân Ngộ Thiên, ta cũng có thể đưa cho huynh.
Câu trả lời của hắn khiến cả Mạc Nhất Kiểm lẫn Hàm Nhi đều sững sờ.
Thật ra Mạc Nhất Kiểm đã chuẩn bị sẵn tinh thần là mình sẽ bị từ chối rối, bởi vì hắn ta với La Chinh không những không quen thân gì nhau, mà ngược lại trước đây còn từng có xích mích.
Lần này hắn ta đến đây cũng là vì đã bất chấp tất cả mà thôi.
Tin tức của nàng vô cùng nhanh nhạy, nhận định cũng rất chuẩn xác.
Mặc dù nàng không biết La Chinh có phổ biến ra ngoài hay không, nhưng phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mang ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Thiên Cung, một khi dịch được là buộc sẽ phải công khai ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
La Chinh nhìn nàng ta rồi cười nói với Mạc Nhất Kiếm:
Ta không cần huynh xin lỗi gì cả, thanh kiếm gãy cũng đã được sửa lại rồi.

Nhất Kiểm còn quá trẻ, chỉ mỗi một việc này thôi đã thấy là phong thái của đệ ấy thua xa La Chinh.
Hàm Nhi quan sát rồi thầm nói trong lòng.
Đương nhiên nàng ta không biết được thân thế của La Chinh, cũng không biết trước khi đến thế giới mẹ hắn đã được trải nghiệm và rèn giũa như nào.
Trong khi đó, cả đoạn đường của Mạc Nhất Kiếm vẫn luôn xuôi buồm thuận gió, có thể nói hắn ta chỉ là một đứa trẻ không rõ việc đời.
Hai người họ cùng nhau xuống núi và tiến vào Long thành, sau đó đi tìm Tô Khoan trong tháp luyện kiếm.

Thấy La Chinh xuống núi, Tô Khoan mừng rỡ cực kỳ:
Kỳ chủ xuống núi đấy à!
La Chinh khẽ vuốt cằm gật đầu, đồng thời nói:
Ta có chuyện muốn tìm ngươi.

Chuyện gì?
Tô Khoan thấy lạ bèn hỏi.


Lần trước Tô gia gặp phải nữ yêu Thần Sào ở Bích Vân thành, không biết bây giờ mọi người trong Tô gia có khỏe mạnh không?
La Chinh hỏi.

Tổ Khoan gật đầu:
Khỏe chứ.

Ta đã gặp phụ thân rồi.

Bây giờ Tô gia có thể dựng đại trận Cửu Duyên Luyện Khí không?
La Chinh lại hỏi tiếp.


Đại trận Cửu Duyên Luyện Khí chính là tuyệt học của Tô gia ta, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không vứt bỏ, đương nhiên có thể dựng đại trận được.
Tô Khoan nói bằng giọng vô cùng khẳng định.


Có lẽ sẽ phải làm phiền Tô gia luyện chế vài thứ giúp ta, ta sẽ thanh toán toàn bộ phí tổn.
Rốt cuộc là thứ gì mà cần dùng đến đại trận Cửu Duyên Luyện Khí? Trong lòng Tổ Khoan cũng đầy rẫy câu hỏi, nhưng vì người đề ra yêu cầu này là La Chinh nên, cũng chẳng chất vấn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.