• 3,246

Chương 2796: Lục soát núi


Từ Thọ cũng khoát tay:
Sắp tới vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Cực hình thì thôi khỏi, mời Huyễn Sự ra đi.
Những năm qua núi Thái Hạo 8có thể trỗi dậy vượt bậc và giữ vững vị trí nằm trong ba hạng đầu của bảy ngọn núi lớn quả thực cũng nhờ trong núi xuất hiện nhiều người tài 3ba.

Huyễn Sư là một cường giả dưới trướng Từ Thọ, sở hữu tín vật Bỉ Ngạn có năng lực vô cùng đáng gờm, không chỉ có thể nhìn trộm lin9h hồn đối phương mà còn có thể mê hoặc và kiểm soát đối phương hoàn toàn.
Thực lực của Huyễn Sư mạnh hơn nhiều so với Tiên Quỷ, người6 này mà ra tay thì chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng không phải Huyễn Sư đang ở...
Huyến nương nương giật mình.

Gọi hắn về.
5Trong mắt Từ Thọ lóe lên tia sáng:
Thời gian của chúng ta không nhiều, đây là cơ hội hiếm có.
Đúng lúc đó, ngoài núi Thái Hạo bỗng vang lên tiếng trầm đục.

Ầm ầm ầm ầm...
Những ánh kiểm này bắn ra khiến Nghịch Vũ Thiên Hà Kiếm Trận rung chuyển không ngừng.
Trong khi đó, khí thế của Hà Trì ở bên kia lại yếu hơn nhiều.
Ông mặc một bộ đồ màu xanh, một tay cầm trường kiếm, hai mắt như ngọn đuốc.
Trong cơn tức giận, Thu Âm Hà mới đưa ra hạ sách ấy, cường thể tấn công vào núi Thái Hạo!
Ầm!


ù ù ù...

Khi Nghịch Vũ Thiên Hà Kiểm Trận chấn động mỗi lúc một nhiều, chỉ chốc lát nữa sẽ bị phá hủy thì một thị vệ giáp đen vội vã bay vụt đến, gọi lớn:
Hai vị Thiên Tiết Độ Sứ đại nhân đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Thọ Hoàng cho gọi hai vị vào yết kiến!

Thế nhưng La Chinh quá quan trọng.
Nếu là trước kia, khi La Chinh còn chưa giải mã ra Chân Ngộ Thiên thì chắc Thu Âm Hà sẽ không xốc nổi đến thế, nhưng bây giờ Chần Ngộ Thiên chỉ trông vào mỗi một mình hắn, bảo ông làm sao không cấp cho được?
Vừa rồi, khi hai người bọn họ đứng ngoài núi Thái Hạo bảo rằng muốn cầu kiến Thọ Hoàng, mấy thị vệ của núi Thái Hạo lại trăm miệng một lời đáp rằng núi Thái Hạo bọn họ đã đóng cửa rồi, gần đây không cho phép người ngoài đi vào.
Một thị vệ giáp đen bên ngoài Hạo Nhiêm Kiếm điện vội vã chạy vào trong, quỳ gối trước Từ Thọ rồi nói:
Thọ Hoàng đại nhân! Hai Thiên Tiết Độ Sứ đang va vào đại trận bảo vệ núi của chúng ta!

Chắc là Thu Âm Hà và Hà Trì, bọn họ điên rồi à?
Huyến nương nương nhíu chặt lông mày, nói.
Một bóng đen núp trong bóng tối cười lạnh:
Là dạo gần đây chúng ta im ắng quá hay là do bọn họ quá xấc xược? Núi Thái Hạo chúng ta há lại là nơi để bọn họ tùy tiện xông vào?
Vẻ mặt Từ Thọ cũng nghiêm túc hơn hẳn, tia sáng trong mắt lại sắc bén hơn vài phần:
Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp độ coi trọng của họ đối với La Chinh rồi.
Huyền Nhi, nàng đi mời Huyễn Sự đi, ta ngắn họ lại là được!

Vâng!
Huyến nương nương gật đầu, thân hình lập tức mờ ảo đi, thoắt cái đã biến mất khỏi điện.

Am!

m thanh nghe như thể sấm sét nổ vang trên đầu.
Nghe được âm thanh ấy, sắc mặt của Từ Thọ cùng Huyến nương nương cũng hơi biến đổi.
Nếu không, hôm nay sẽ không bỏ qua cho núi Thái Hạo!
Hà Trì lắc đầu.
Ông cũng biết người đến từ Tâm Lưu kiếm phái đều có tính tình như vậy, mọi hành động đều chỉ thuận theo ý nghĩ và cảm xúc của mình, thế nhưng làm vậy vẫn quá xốc nổi.
Chỉ hai Thiên Tiết Độ Sứ là không đủ để chống lại núi Thái Hạo.
Mỗi khi Nghịch Vũ Thiên Hà Kiếm Trận lộ ra sơ hở, ông lại chém ra một
kiểm.
Chỉ một nhát kiếm trong bình thường và không hề đặc sắc ấy lại có thể khiến kiếm trận gặp phải áp lực rất lớn! Mặc dù Thu Âm Hà và Hà Trì đều là Thiên Tiến Độ Sứ, được xem là nhân vật trấn giữ cả một phương, nhưng trực tiếp chạy thẳng tới núi Thái Hạo và tấn công đại trận bảo vệ núi của người ta là một hành động cực kỳ không sáng suốt.
Ông ta nói:
Tham kiến? Hai vị Thiên Tiết Độ Sứ đại nhân tham kiển ta bằng phương thức này đấy hả?
Nhìn thái độ của Từ Thọ, ngoài mặt Hà Trì nghiêm trọng nhưng trong lòng lại thấy nực cười.
Về mặt diễn xuất thì người ngồi trên long ỷ kia đúng là tài năng thật.
Thu Âm Hà không để mình bị xoay vòng vòng, cất giọng hùng hồn nói:
Thực không dám giấu giếm, hôm nay Thu mỗ đến núi Thái Hạo cũng không phải để tham kiến Thọ Hoàng.
Sau đó Từ Thọ mới nói với thị vệ áo đen:
Dỡ đại trận bảo vệ núi đi, gọi hai Thiên Tiết Độ Sứ đến Hạo Nhiên Kiếm điện của ta yết kiến!
Ngoài núi Thái Hạo, từng vầng sáng rực rỡ bùng lên giữa bầu trời.
Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện vầng sáng này được tạo thành từ hàng triệu thanh trường kiếm, đây chính là Nghịch Vũ Thiên Hà Kiểm Trận của núi Thái Hạo.
Hiển nhiên đại trận này vô cùng hùng mạnh, nhưng hai người giữa trời lại không hề kém cạnh! Hai cánh tay Thu Âm Hà vươn ra thật dài, sau đó kết ra một ấn rất lớn sau lưng mình! Đây chính là tổng ẩn của ấn Ngự Kiếm! Trên trăm trường kiểm lơ lửng sau lưng Thu Âm Hà, khi ông kích phát ra chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng thì tổng ẩn của ẩn Ngự Kiếm liền bắn ra từng ánh kiểm khổng lồ, sung mãn mà mạnh mẽ.
Hai người bay vụt về phía đỉnh núi, chẳng bao lâu sau đã tiến vào Hạo Nhiên Kiếm điện.
Thu Âm Hà cố gắng dằn lại tính tình của mình, cùng Hà Trì chắp tay nói với Thọ Hoàng:
Tham kiển Thọ Hoàng đại nhân!
Địa vị của Thiên Tiết Độ Sứ không bằng sơn chủ, nhưng Thiên Tiết Độ Sứ là do Đông Hoàng sắc phong, xem như vương giả cả một phương nên đương nhiên không cần quỳ lạy như những kẻ khác.
Từ Thọ ngồi trên long ỷ màu vàng, sắc mặt tái xanh, bàn tay đập
Bộp
lên thành long ỷ.
Sau đó vầng sáng bao phủ quanh núi tắt dần, đại trận đã được thu lại.
Thu Âm Hà hừ lạnh một tiếng rồi mới thu hồi tổng ấn của ấn Ngự Kiếm, song về mặt thì vẫn không khá hơn.
Hà Trì bên cạnh cũng thu trường kiếm lại, đồng thời cười nói:
Chúng ta tiến đánh núi Thái Hạo như thế, e là Từ Thọ sẽ nổi trận lôi đình, lát nữa khó mà ứng phó.
Trong mắt Thu Âm Hà lóe lên tia sắc bén, ông nói:
Chỉ cần giao La Chinh ra thì mọi chuyện đều dễ nói.
Một đệ tử tên La Chinh trong Tâm Lưu kiếm phải ta bị Hoang Long đưa vào núi Thái Hạo, mà người này liên quan đến vận mệnh của Thái Nhất Thiên Cung.

Thu mỗ bị đại trận bảo vệ núi cản lại, trong lúc nóng vội chỉ đành phải công phá nó.

Nếu có chỗ nào đắc tội, mong Thọ Hoàng thông cảm!
Người sáng suốt cũng nhìn ra được Từ Thọ đang kéo dài thời gian, Thu Âm Hà há lại cho ông ta cơ hội ấy?
Thông cảm?
Từ Thọ cười lạnh:
Từ khi nào núi Thái Hạo của ta lại dễ dàng thông cảm cho người khác đến thế?


Vẻ mặt Thu Âm Hà không thay đổi, ông nói tiếp:
Bất kể Thọ Hoàng có thông cảm hay không, hôm nay xin hãy giao La Chinh ra, sau này Thu mổ sẽ tự chịu đòn nhận tội với Thọ Hoàng!
Từng câu từng chữ của ông luôn nhắc đến La Chinh, Từ Thọ cũng không còn cách nào khác.

Ông ta đã biết vị Thiên Tiết Độ Sứ này rất tùy tính, nhưng không ngờ lại đến mức độ này! Từ Thọ chỉ có thể trưng vẻ mặt bình tĩnh ra mà nói:
Núi Thái Hạo ta không có ai tên là La Chinh cả, e là người tìm nhầm chỗ rồi!

Tin tức không sai được.

Nếu để ta lục soát núi thì chỉ một lát là tìm ra được La Chinh!
Thu Âm Hà nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.