Chương 2799: Trận tranh đấu khó hiểu
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1564 chữ
- 2022-02-19 10:29:25
Lâm Chiến Đình không dám tự đi mời lão Anh mà chỉ thử nói tin tức này ra cho Lăng Sương biết, vậy mà lão Anh đã lập tức rời núi.
Qua việc này có thể thấy rõ bà quan tâm Lăng Sương nhường nào...
Kể từ lần đầu tiên khi Lăng Sương gặp La Chinh tron3g biển Chân Ý, mỗi lần nàng nói chuyện với bà ngoại mình đều thường nhắc đến La Chinh.
Nàng lắc lắc cánh tay lão Anh, nói:
Bà ngoại, đừng nói nữa, còn chưa biết La Chinh an nguy thế nào!
Lúc này Diễm Phi mới nhớ tới chuyện chính, bà nhìn chằm chằm Từ Thọ và nói:
Thái Hạo sơn chủ, xin giao La Chinh ra đây.
Trong lúc vô tình, Từ Thọ cũng đã kéo dài được không ít thời gian nên càng bình tĩnh.
Ông ta nghiêm trang nói:
Ta quả thực không biết La Chinh bị đưa vào núi Thái Hạo.
Ngay từ ban đầu ông đã muốn soát núi rồi, mà mục đích soát núi cũng là vì cái này.
Với năng lực của ông, không tốn bao nhiêu thời gian là sẽ tìm được La Chinh.
Khi hắn đến núi Thái Ất, cứu được c9on trai Lâm Chiến Đình rồi bước vào Bỉ Ngạn, chủ đề liên quan đến hắn lại càng nhiều hơn.
Lăng Sương cứ mỗi một câu là lại6 La Chinh dài La Chinh ngắn.
Lúc đưa
Tâm Lưu Kiếm điển
, ông đã đưa cả một bí giả thần thông cho hắn.
Bí giả thần thông này tên là
Đa Niết Kiếm
, trước khi La Chinh sắp chết mà thi triển ra sẽ có thể cứu hắn một mạng.
La Chinh thậm chí không kịp dùng năng lực của Tâm Cụ Ma Nhãn thì đã bị rơi vào ảo cảnh lần nữa.
Dưới năng lực hùng mạnh của Huyễn Sư, La Chinh căn bản không thể nào phân biệt đâu là chân thực, đâu là hư ảo.
Trong cung điện u ám, ảo cảnh núi non trùng điệp đã hoàn toàn bao phủ La Chinh.
Lần trước Huyễn Sự ra tay thì bị
Tầm Nhìn Chân Thực
của La Chinh phá giải, lần này, bèn sử dụng đến sáu phần công lực của mình.
Chính là gì?
Trên mặt Diễm Phi lộ ra vẻ đắc ý:
Nhất niệm ngộ đạo không phải cải trắng ngoài chợ, ai cũng có thể sở hữu được.
Suốt bao năm qua Thiên Cung chúng ta cũng chỉ có được mười bốn người.
Thu Âm Hà vừa xác định được vị trí của La Chinh liền lập tức bắn vọt về hướng ấy.
Nếu các vị thật sự nghi ngờ thì chi bằng cứ lục soát núi Thái Hạo ta!
Đã đến nước này rồi mà Từ Thọ vẫn giả bộ ngây ngốc, Thu Âm Hà đương nhiên không khách sáo thêm nữa.
Ông cười lạnh:
Muốn tìm ra La Chinh cũng không khó!
Vì bảo vệ La Chinh, Thu Âm Hà từng xếp đặt biện pháp phòng ngừa.
Lăng Sương đứng cạnh bà ngoại mình đã sớm không nghe nổi nữa.
Dù gì da mặt nàng cũng mỏng, chuyện lớn cả đời của mình lại bị bà ngoài mang ra cãi lộn nên nàng buồn bực vô cùng.
Rốt cuộc La Chinh có lại lịch gì mà có thể khiến núi Thái Ất và núi Thái Nhất tranh đoạt nhau về làm con rể? Mấy người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình cũng lặng thinh.
Thu Âm Hà cũng biết đại khái về mối quan hệ giữa La Chinh và Lăng Sương, khi ấy lý do khiến núi Thái Ất giành La Chinh là vì Lăng Sương đã kết bạn với hắn trước.
Khi hắn sắp bị Huyễn Sư khống chế hoàn toàn thì trong linh hồn hắn bỗng truyền đến cảm giác đau đớn nhức nhối! Cơn đau thấu tận tim gan ấy khiến cơ thể La Chinh run rẩy, nhờ vậy mà hắn được kéo ra khỏi ảo cảnh kia...
Trong đầu tên này còn có một linh hồn khác!
Huyễn Sư kinh ngạc thốt lên.
Có thiên phú nhất niệm ngộ đạo trong cả hai loại chấn ý của đạo, trong khắp Thiên Cung này e là không có người thứ hai.
Khả năng này đúng là quá kinh khủng.
Thế nhưng Thu Âm Hà lại bày tỏ lý do này không vững chắc, dù sao La Chinh cũng đã gia nhập vào Đạo Kiếm Cung của ông! Nhưng còn Phượng Ca lại là chuyện gì nữa? Trong Thất Sơn Tiểu Hội, La Chinh đã tự tay đánh bại Phượng Ca, khiến nàng tức tối chạy đi.
Tại sao bây giờ hắn lại được Diễm Phi nhìn trúng?
Khụ khụ...
Thu Âm Hà ho khan hai tiếng, nói:
Có phải chúng ta nên đi tìm La Chinh trước không?
Hu!
Lão Anh gõ mạnh cây gậy lên đất khiến toàn bộ Hạo Nhiên Kiếm điện trung chuyển:
Chỉ là nhất niệm ngộ đạo mà thôi, Sương Nhi nhà ta chính là...
Nói đến đây, lão Anh bỗng nhiên im lặng.
Trong linh hồn Lăng Sương che phủ một bí mật rất lớn, cũng bởi vì lớp che phủ ấy mà thiên phú của nàng bị hạn chế.
Đang trong tình hình căng thẳng giương cung bạt kiếm như bây giờ mà hai người phụ nữ này lại tranh đấu với nhau chỉ vì chút chuyện vặt vãnh ấy.
Cả đời họ chưa từng gặp sự việc nào kỳ quái đến vậy.
Nhưng nếu Từ Thọ ngăn cản thì mọi chuyện lại không được dễ dàng như thế.
Veo!
Thu Âm Hà bay ngược ra, toàn thân biến thành một tia sáng đỏ, lượn vòng vòng quanh núi Thái Hạo.
Thấy vậy, lão Anh bèn hỏi cháu gái mình có phải đã có người trong lòng rồi hay không.
Mỗi lần như thế, Lăng Sương hoặc là nũng nịu phủ nhận, hoặc là không thèm để ý tới bà.
Nhưng lão Anh đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, nhìn thấu biết bao nhiêu người, thấy cháu gái mình như vậy đương nhiên hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng.
Bà cũng bắt đầu ôm ấp ý định quan sát La Chinh, mà rắc rối duy nhất trong đó là La Chinh chọn Tâm Lưu kiếm phái chứ không đến núi Thái Ất của bọn họ.
Thấy cháu gái mình không vui, đương nhiên lão Anh cũng không vui.
Thì sao chứ, con gái theo chồng cũng phải xem thiên phú à? Dù sao cũng chỉ là chém chém giết giết...
Từ Thọ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Diễm Phi cùng lão Anh đấu võ mồm, cãi tay đôi với nhau mà chẳng hiểu gì cả.
Chỉ có huyết mạch của Phượng Ca là khác, nàng mang trong mình dòng máu của tộc Kim O.
Trong Thái Đích Cung, bàn tán về huyết mạch của Phượng Ca là điều tuyệt đối cấm kỵ, ngay cả Diễm Phi bình thường cũng luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám nhắc tới chút nào.
Ông đã cảm nhận được bí giả thần thông ở bên hông phía sau núi Thái Hạo.
Là chỗ đó!
Hơn nữa khả năng nhất niệm ngộ đạo của Phượng Ca không chỉ dừng lại ở Kiểm Vận Vĩnh Hằng, mà Đạo Pháp Tự Nhiên đại khái cũng làm được.
Chẳng qua vì con bé còn nhỏ tuổi nên ta mới hạn chế không cho tu luyện nhiều mà thôi!
Bà châm chọc thẳng thừng:
Huyết mạch của người ngoài mà cưới về chẳng phải chuyện gì tốt.
Nhân tộc chính thống xem trọng việc kéo dài truyền thừa, huyết mạch của Sương Nhi nhà chúng ta là thuần khiết nhất!
Thái Nhất Thiên Cung được hình thành bởi vô vàn Nhân tộc kéo đến từ bốn phương tám hướng, mỗi một ngọn núi đều có huyết mạch của riêng mình.
Đợi đến khi linh hồn nàng vượt qua Sắc Giới, bước đến Dục Giới và hình thành Hồn Nguyên, lớp che phủ ấy tự nhiên sẽ được lật lên.
Nhưng bà không thể tiết lộ bí mật này.
Chỉ cần Thu Âm Hà tới gần phạm vi nhất định là sẽ cảm nhận được bí giả thần thông do mình gieo
xuống.
Câu nói vừa rồi của ông ta chẳng qua chỉ để kéo dài chút thời gian, không ngờ lại đưa đến hiệu quả thế này, thật đúng là quá bất ngờ.
Hai thủ lĩnh Ám Bộ cũng trợn tròn mắt.
Bây giờ lão Anh châm chọc huyết mạch của Phượng Ca ngay trước mặt mọi người, Diễm Phi lập tức nổi giận.
Sau đó nghe thấy lão Anh nhắc đến Lăng Sương, Diễm Phi liền quay sang đánh giá về mặt nàng một chút.
Diễm Phi hiểu ra nguyên nhân bên cười lạnh một tiếng, nói:
Thần thể chí dương của Kim Ô chính là ân sủng đời đời, thiên phú của Phượng Ca nhà ta chính là phượng hoàng trong giới nữ, tiền đổ tương lai không đếm hết được, sao đám gà mái kia có thể so sánh?
Xét về dung mạo, Phượng Ca cùng Lăng Sương mỗi người mỗi vẻ, một người thì cao quý lạnh lùng, một người lại nhiệt tình như lửa.
Nhưng xét về thiên phú, Phượng Ca đúng là cao hơn Lăng Sương một bậc.
Ông cứ bay hết vòng này đến vòng khác, từ cao đến thấp.
Chỉ lát sau, hai mắt Thu Âm Hà lập tức rực sáng.
Hiển nhiên thủ phạm vừa tạo ra cơn đau vừa rồi chính là 9527.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.