• 8,615

Chương 2848: Gương mặt trên vách tường


Những món đồ trong Bỉ Ngạn quá nhiều và quá tạp nham, trong đó còn có rất nhiều phần lịch sử không được ghi chép lại, mu8ốn hoàn toàn biết rõ gần như là chuyện không thể.

Cứ mỗi lần tiến lên thêm một khoảng chừng nghìn mét, đám Nhĩ 3Thử và Lăng Sương lại phải nạp thêm hồn đan để bổ sung cho lực linh hồn bị hao hụt.

Khi họ tiếp tục tiến lên, á9nh đỏ tỏa ra từ những đường vân trên lối đi càng lúc càng sáng hơn, đến mức có thể chiếu rọi toàn bộ lối đi thành một m6ảng đỏ rực, nhưng lại có khi tối mịt đi tạo thành khoảng không đen
Chúng nó vừa vươn ra khỏi vách tường liền chộp thẳng về phía La Chinh.

Bộp bộp bộp...

Thoắt cái, thân thể La Chinh đã bị bảy, tám cái tay tóm lấy và kéo về phía một vách tường.
Thể dương hồn sau khi rời khỏi bản thể vẫn có thể tồn tại dưới dạng phân hồn, tựa như mấy thanh trường kiểm linh hồn của Sầu Tuẫn. Chỉ có điều, nếu ý thức bản thể của Sầu Tuẫn biến mất thị trường kiểm linh hồn
cũng sẽ tán loạn.
Cánh tay của người tộc Ly Uyên chỉ tồn tại trong tay La Chinh được một hơi thở rồi sau đó lập tức hóa thành làn khói tím và biến mất!

Cẩn thận vách tường hai bên!
La Chinh vừa đuổi theo mấy gương mặt vừa hét lên thật to.

Chít, vách tường hai bên thế nào?


Hình như có vài cái mặt nạ đang chạy tới theo vách tường?

La Chinh đuổi sát theo, đồng thời dồn sức đấm một cú lên mấy gương mặt trên vách tường.
Sức mạnh phát ra từ cú đấm này cực kỳ khủng bố, khiến cả lối đi đều phải rung chuyển nhè nhẹ. Vậy mà những gương mặt kia lại chẳng hề hấn gì, chúng chỉ núp kín vào trong vách tường, di chuyển ra một khoảng
rồi lại nổi lên lần nữa. Có vài con mắt trên những gương mặt trống rỗng kia còn nhìn chằm chằm La Chinh như thể đang cười nhạo hắn.

Đó là mặt! Hình như có cả mặt của Nhĩ Thử chúng ta... Chít chít chít!

Câu
Nhát như chuột
mà mọi người hay dùng cũng là có nguồn gốc, lá gan của đám Nhĩ Thử này không lớn chút nào. Sở dĩ chúng dám vào Di Thiên thần miếu là vì ỷ mình nắm được lượng tin tức quan trọng và
nhiều hơn hẳn những dị tộc, vả lại lần này còn có La Chinh bảo vệ nên chúng mới tiến vào cổng vòm thứ mười chín.

Bum! Bum! Bum!

La Chinh bám sát theo mấy gương mặt ấy, đập mạnh vài cú liên tiếp lên vách tường. Thế nhưng vách tường trong lối đi lại quá dẻo, hóa giải mọi sức mạnh do La Chinh tác động lên, nên mấy gương mặt kia vẫn cứ trơ
ra không bị thương gì cả.

Sức lực khá mạnh đấy... Nhưng nếu muốn kéo ta vào đó thì mơ đi.
La Chinh lạnh giọng nói.
Cơ thể La Chinh đột nhiên lắc mạnh, tay phải xoay tròn tựa như một vòng quay bằng thép, vừa vung về phía mấy cánh tay liền khiến chúng đứt gãy toàn bộ, chỉ để lại đoạn xương trơ trọi trên vách tường.
Có lẽ thứ đồ trong vách tường cũng biết La Chinh không dễ chọc, những đoạn xương gãy kia vội vàng rụt lại vào trong.
Trên vách tường ở khu vực này cũng có không ít
gương mặt
, chỉ có điều mắt của chúng đều đang mở.

Người của tộc Ly Uyên?

Tộc Ly Uyên có hình thể to lớn, gần như lấp đầy toàn bộ hành lang nên La Chinh chỉ nhìn một cái là nhận ra.
Lúc này, dương hồn của những người thuộc tộc Ly Uyên đều đang bị mấy cánh tay kia kéo vào trong vách tường. Các dương hồn cũng tự mình thi triển mọi thủ đoạn, lực linh hồn không ngừng dâng trào trong đường
hầm, song vẫn không tài nào thoát khỏi đám tay trắng hếu kia!
Trong nháy mắt, người của tộc Ly Uyên đã bị kéo vào trong vách tường.

Có chuyện gì thế?


Chắc là sinh linh tiến vào lối đi trước chúng ta!


Họ gặp phải chuyện gì?


Ta thật muốn xem thử rốt cuộc trong vách tường là gì?

La Chinh bắt lại một đoạn xương gãy đang rụt về, định dùng sức kéo nó ra khỏi vách tường. Thế nhưng đoạn xương này lại quá giòn, hắn vừa kéo một cái đã bị gãy nát.

Ô ô ô...

cảm vô cùng đau đớn cùng với tiếng gầm
Ô ô
.

Tiếng kêu vừa rồi không phải do mấy gương mặt này phát ra...

Hắn lại bước thêm vài bước về phía trước, đến góc rẽ vào một hành lang thì thấy dương hồn của bảy, tám tên dị tộc đang bị từng cái tay nắm lấy và liều mạng kéo về phía vách tường.
ngòm. Không khí mỗi lúc một quỷ dị hơn.
5
Dù có La Chinh đi trước mở đường, nhưng đám Nhĩ Thử và cả Lăng Sương đều cảm thấy rất áp lực và tự mình âm thầm cảnh giác.

Aaa...

Đúng lúc này, cả nhóm bỗng nghe thấy đằng trước truyền lại tiếng kêu thảm thiết.
Những gương mặt trên tường lại bắt đầu gầm lên. Chúng vừa phát ra âm thanh khiến người ta rùng mình, vừa thuận theo vách tường di động ra sau lưng La Chinh.
Lăng Sương với đám Nhĩ Thử đang ở đó!

Muốn chết!

Bây giờ trông thấy mấy gương mặt đang di chuyển tới đây với tốc độ cực nhanh, chúng cũng hoảng hốt vô cùng.
Khi mấy gương mặt này lao vọt qua nhóm Lăng Sương và Nhĩ Thử, từng cánh tay ba ngón trắng hểu liền vươn ra và chộp mạnh về phía họ.
Một con Nhĩ Thử vì ở quá gần vách tường, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo tọt vào bên trong. Nó chỉ kịp kêu lên một tràng
Chít chít chít
thê lương thảm thiết rồi biến mất.
Trong lúc La Chinh đang nhíu mày suy nghĩ, gương mặt hai bên vách tường bỗng đồng loạt mở mắt ra, đồng thời từng cái tay cũng vươn ra ngoài!
Mấy cánh tay này chỉ có ba ngón, những mỗi một ngón đều dài đến cả mét, màu sắc trắng bệch, không biết là sinh linh gì.

Vụt vụt vụt vụt vụt...


Thiên Hành! Sao thế!

Lăng Sương nghe thấy tiếng động ầm ĩ vọng lại cũng biết La Chinh đang ra tay, có điều đằng trước chỉ có một màu đỏ rực, cảm giác của thần thức cũng bị trở ngại nên nàng và đám Nhĩ Thử đều không thấy rõ được
tình hình.
Tên cuối cùng trong tộc phát hiện ra La Chinh liền vươn cánh tay duy nhất còn sót lại bên ngoài vách tường của mình về phía hắn, gọi:
Cứu, mau cứu ta...

Mặc dù La Chinh không có ấn tượng gì tốt đẹp đối với người tộc Ly Uyên, nhưng khi thấy cánh tay vươn về phía mình, hắn vẫn vô thức xông tới và nắm lấy nó.
La Chinh giật lại thật mạnh nhưng cũng không thể kéo người nọ ra khỏi vách tường, mà cánh tay thô to của kẻ đó lại trực tiếp bị La Chinh kéo đứt!

Ta đi xem một chút!

La Chinh sải bước, thuận theo lối đi vọt thẳng về phía trước. Khoảng hai nghìn mét sau, hắn liền trông thấy hai bên vách tường có từng gương mặt đang nhắm mắt!
Các gương mặt này có lớn có nhỏ, hình thái khác nhau, hình như chủng tộc nào cũng có đủ cả. Trong đó La Chinh còn thấy được vài gương mặt của loài người, mà điểm giống nhau duy nhất giữa chúng là đều có biểu
La Chinh dám lựa chọn lối đi thứ mười chín có độ khó lớn nhất này chứng tỏ hắn khá tự tin vào bản thân, thế nhưng Lăng Sương với đám Nhĩ Thử thì lại rất yếu, đương nhiên hắn sẽ không cho phép mấy gương mặt to
to nhỏ nhỏ trên vách tường này đến gần họ!

Bùm!

Số sinh linh dị tộc tiến vào Di Thiên thần miếu cũng không ít. Một vài dị tộc nắm được chút tin tức đều biết lối
chắc chắn sẽ có kẻ không biết rõ tình hình.
thứ mười chín là cửu tử nhất sinh, đương nhiên sẽ không chọn, nhưng trong số hơn hai nghìn dị tộc

Cách xa vách tường!



Đừng để bị mấy cánh tay kia nắm lấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.