Chương 2863: Quái người khỉ
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1378 chữ
- 2022-02-19 04:35:17
Dù tên đệ tử Thiên Cung này đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng dương hồn của hắn ta vẫn cứ nổi lên só8ng dao động mãnh liệt.
Ai cứu ta với... Cứu ta!
Hắn ta khẽ thì thầm.
Các đệ tử Thiên Cung khác cũng đều nh3ìn thấy cái đuôi, trong lòng họ vô cùng e ngại, trốn còn chẳng kịp thì ai dám ra tay cứu giúp?
Chinh.
Tên đệ tử Thiên Cung kia nghe thấy La Chinh nói vậy thì lập tức nằm sấp xuống mặt cầu, khiến cái đuôi dưới cầu bắt hụt!
Nhưng lúc này, La Chinh mới chỉ bay qua đầu của Phượng Ca, vẫn còn cách tên đệ tử Thiên Cung kia một đoạn.
Hoắc Trạch cũng lắc đầu:
Ta chỉ biết một chút về việc đi qua Di Thiên thần miếu như thế nào chứ không biết nhiều về Ám vực.
Người của tộc Cửu Lê cũng không ngờ lên cầu lại gặp tình huống này.
Có lẽ quái vật kia ăn một dương hồn đã no rồi, không bắt chúng ta nữa đâu!
Lam Tình đột nhiên lên tiếng.
Nhưng lúc mọi người vừa cảm thấy an tâm thì một tràng âm thanh đột nhiên truyền từ phía sau tới!
Cộc cộc cộc...
Âm thanh này nghe như thể có mấy chục tới hơn trăm con quái vật đang chạy phía dưới cầu!
không?
Nếu nó ăn một dương hồn đã thỏa mãn rồi thì đây là tình huống tốt nhất. Ta chỉ sợ nó sẽ tiếp tục đi theo chúng ta.
Sầu Tuẫn ở phía sau nói.
Hắn ta nói như vậy khiến cả đám lạnh sống lưng. Các đệ tử Thiên Cung lập tức thả thổn thức ra, chỉ sợ lại thấy cái đuôi xuất hiện từ trong bóng tối.
Bọn họ không dám làm 9kinh động đến cái đuôi, chỉ có thể xê dịch trên cầu gỗ với biên độ nhỏ.
Tên đệ tử Thiên Cung kia thấy mình kêu cứu c6ũng chẳng ích gì, dưới tình thế cấp bách, hắn ta cũng chỉ có thể xê dịch từng chút một về phía trước với ý đồ rời xa cái đuô5i này một chút.
Tuy nhiên, hắn ta vừa mới nhúc nhích thì cái móc câu ở cuối cái đuôi chợt lắc một vòng trên không trung, sau đó bay thẳng về phía tên đệ tử Thiên cung kia!
Cả đoàn người lại tiếp tục lên đường trong tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Bây giờ, đội hình đã có sự thay đổi, nhóm người tộc Cửu Lê và nhóm Sầu Tuẫn đi phía trước, La Chinh đi giữa đội ngũ. Như vậy thì dù phía trước hay phía sau bị tập kích, hắn đều có thể ra tay ngay.
Mọi người đi dọc theo cầu gỗ tiến tới phía trước, không còn tiếng
cộc cộc
kia vang lên nữa. Tảng đá trong lòng họ cũng được bỏ xuống, có lẽ Tiểu Tình đã nói đúng, con quái vật kia ăn một dương hồn đã thấy no.
Chỉ một con quái vật trong bóng tối thôi, họ cũng chẳng đánh lại được rồi chớ nói chi mấy chục tới hơn trăm con. Cả đám bày ra vẻ mặt phó mặc cho trời, còn La Chinh nắm chặt tay nghĩ đối sách.
Cộc cộc cộc...
Âm thanh dưới cầu đã đến ngay dưới chân bọn họ, chạy ngang qua rồi vẫn dùng tốc độ cực nhanh ấy mà rời đi.
Cái đuôi này linh hoạt vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Nó quấn hụt lần đầu tiên liền thuận thế quấn quanh câu rồi vòng ngược lại. Đệ tử Thiên Cung đang nằm trên cầu không có không gian tránh né
nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đuôi đâm xuyên qua dương hồn của mình, cả người bị kéo ra khỏi cẩu gỗ.
La Chinh thấy thế thì ra sức nhảy lên, đưa tay chộp về phía đệ tử Thiên Cung đó. Nhưng trên cái đuôi kia như có mắt, nó nhìn rõ động tác của La Chinh bèn cố ý giả vờ lắc về phía bên phải, vòng qua La Chinh và rút vào
Lúc này đây, xung quanh chỉ còn lại tiếng cẩu gỗ đang lắc lư không ngừng. Vừa rồi La Chinh nhảy lên gần như đạp gãy cái cầu gỗ mục nát này.
Đúng là quái vật trong Bỉ Ngạn...
Khương Tinh bị kéo xuống rồi!
Phía trước con mãng xà này có mấy con quái vật người không phải người, khỉ không phải khỉ, chúng đang chạy như điên ở phía trước. Cái đuôi của chúng có gai ngược, giống hệt cái đuôi đã kéo tên đệ tử Thiên Cung
kia đi, hiển nhiên đó chính là quái vật đã tiêm phục dưới cầu.
Soat!
Sầu Tuẫn nghe thấy tiếng
cộc cộc
kia đi xa thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
Hình như mục tiêu của chúng không phải chúng ta...
Đúng là không phải chúng ta, bọn chúng chỉ đang chạy trốn mà thôi. Chúng ta cũng phải chạy đi.
La Chinh chỉ về phía sau.
Cách đó không xa là một con mãng xà khổng lồ màu đỏ đang quấn quanh cây cầu gỗ nhỏ, vặn vẹo thân thể không ngừng tiến lên phía trước, lúc thì chìm trong bóng tối, lúc thì lại quấn vào mặt cầu.
Ánh sáng trên cầu không thể rọi xuống phía dưới, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì về Ám vực nên không có cách nào thoát khỏi thứ này!
Hoắc Trạch, ngươi có biết đó là thứ gì không?
La Chinh hỏi.
Trong đoàn người này chỉ có mấy người tộc Cửu Lê là biết đôi chút về nơi này.
Quả thực đám quái người khỉ này rất linh hoạt, nhưng chúng vẫn không thể chạy thoát được sự truy sát của mãng xà. Mỗi lần con mãng xà màu đỏ ngửa đầu cắn là có một con quái người khỉ bị mãng xà nuốt vào
bụng.
Sau khi nuốt mấy con quái người khỉ, mãng xà màu đỏ lại giương đầu rắn lên, cái lưỡi lớn phun ra nuốt vào liên tục.
Tiểu Tình!
Hoắc Trạch sầm mặt lại:
Đừng có nói linh tinh.
La Chinh tiếp lời:
Tiểu Tình nói rất đúng, bây giờ không có cách nào để xác định mục đích của con quái vật phía dưới, nhưng khả năng lớn nhất chính là muốn ăn các ngươi.
La Chinh không phải dương hồn, đương nhiên không tính hơn vào số người này. Nhưng hắn cũng không xác định được thực lực của con quái vật này ở mức độ nào, nó có thể nuốt luôn thân thể này của hắn hay
Đó rốt cuộc là quái vật cấp độ nào?
Đám đệ tử Thiên Cung kia lấy lại tinh thần, vẻ sợ hãi trên mặt càng lúc càng rõ hơn.
Mấu chốt là quái vật kia đang ở ngay dưới chân chúng ta.
Sầu Tuẫn nhíu mày nói.
Nằm xuống!
La Chinh hét lớn, sau đó hắn nhảy qua đỉnh đầu đám người và lao thẳng về phía cái đuôi.
Thực lực của đám dương hồn này mặc dù không tầm thường nhưng cũng khó mà đối kháng lại được sinh linh Bỉ Ngạn, huống chi cái đuôi này còn đến từ Ám vực. Bây giờ, e rằng người duy nhất có thể ra tay là La
trong gầm cầu tối om.
Sau khi bị cái đuôi kia đâm xuyên, dương hồn của đệ tử Thiên Cung liên tục gào thét kêu cứu.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng gào này cực kỳ vang dội, nhưng khi đệ tử Thiên Cung bị kéo vào trong bóng tối thì tiếng gào cũng biến mất ngay lập tức.
Dù là Phượng Ca hay Hoắc Trạch đều dừng bước, sắc mặt của tất cả mọi người trở nên trắng bệch, dương hồn thậm chí còn run rẩy.
Cộc cộc cộc cộc cộc...
Âm thanh bên tại đang đi từ xa tới gần, nhiều nhất là hai tới ba hô hấp nữa thôi chúng sẽ tới dưới chân họ. Bề mặt cây cầu gỗ thậm chí còn khẽ rung theo tiếng bước chân của chúng.
Chỉ một thoáng sau, nó đã phát hiện ra đám người La Chinh.
Xì xì...
Mãng xà đỏ không hề dừng lại mà trườn với tốc độ cực nhanh về phía trước.
Đị!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.