• 3,255

Chương 2870: Ám chỉ


cách chân thành.

Lăng Sương ngơ ngác nhìn La Chinh.

Ở trong Bỉ Ngạn lâu như vậy, nàng chưa từng thấy chuyện gì mà La8 Chinh không giải quyết được. Hẳn giống như một chiến sĩ không bao giờ lùi bước, bất cứ thứ gì chắn ngang trước mặt hắn đều bị hắn 3phá hủy. Khi
Lúc trước, sau khi 9527 nói cho hắn biết về lai lịch của những vật liệu kia, trong lòng La Chinh cũng đã tự suy đoán, e là cậu bé ba mắt này cũng muốn tìm người tạo ra ngọn nến giúp mình mà thôi.
Thế là La Chinh hỏi thêm một câu:
Ngươi mạnh mẽ như vậy, muốn tạo ra mấy ngọn nến này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải tốn công tốn sức bắt người từ Thập Tam Trọng Thiên tới chứ?

Nếu những dương hồn bị dẫn tới trong lần này đều không như ý cậu, chẳng phải là sẽ bị cậu giết sạch sao?
nhau!

Nàng vừa nói vừa dùng một tay nắm lấy tay phải của Phượng Ca, kéo ra sau lưng Phượng Ca, đồng thời kích hoạt chiếc nhẫn tu di.
Phượng Ca cũng không hề ngốc, mỗi lời La Chinh và Lăng Sương nói đều có ẩn ý, nàng nhận ra Lăng Sương kích hoạt chiếc nhẫn tu di, có lẽ là muốn đưa cho mình thứ gì đó, vì vậy nàng cũng kích hoạt nhẫn tu di lên.
Cậu bé ba mắt đi dọc theo lối rẽ, đưa La Chinh và Phượng Ca vào tòa nhà gỗ cao nhất, cũng là tòa nhà gỗ có diện tích lớn nhất.

Phù!

Cậu bé ba mắt khẽ thổi tắt ngọn nến trong tay.
Ở Bỉ Ngạn có rất nhiều nơi ngập tràn ánh sáng, nhưng bọn họ chỉ có thể ngước nhìn trong bóng đêm...
Thỉnh thoảng bọn họ có thể lấy được một ngọn nến, có thể để cho bản thân tắm mình dưới ánh sáng, song quá trình này lại không thể nào kéo dài được, bởi vì dù ánh sáng từ ngọn nến có dịu dàng đến thế nào đi
chăng nữa cũng vẫn tạo thành vết thương trí mạng cho bọn họ nếu nán lại lâu.
Tiếp theo, cậu xoay người nhảy lên rồi chui vào trong bóng tối, đến khi xuất hiện trong ánh nến lần nữa thì đã đáp vững vào tay con vượn to lớn kia.

Soạt! Soạt!

Trong bóng tối lại xuất hiện hai đốm sáng màu xanh lam.
quả.

Cậu bé ba mắt cảm thấy mình đã nhận từ lắm rồi, trước kia làm gì có chuyện cậu để cho đám dương hồn đó rời đi như vậy. Nếu hai người này còn không chịu làm việc đàng hoàng thì thật có lỗi với bản thân mình quá,
cậu có rất nhiều cách khiến cho hai người này sống không bằng chết.

Bên trong Ám vực không đơn giản như người nghĩ đâu, ta còn phải đối phó với đám khỉ đen kia nữa, với cả bọn ta cũng không đứng quá lâu dưới ánh sáng được...
Nói đến đây, trong mắt cậu bé ba mắt ẩn chứa vẻ
mong đợi.
Đúng là cậu rất mạnh mẽ, mà thật ra tất cả các sinh linh Ám vực đều mạnh mẽ. Thế nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá lớn, đó chính là mãi mãi chìm trong bóng tối.
khiển cũng biến mất hoàn toàn.

Cút đi!
Cậu bé ba mắt chỉ vào cây cầu gỗ nọ.
Có cậu và con vượn khổng lồ kia tọa trấn ở nơi đây, chỉ e trên dưới cầu gỗ không có sinh linh Ám vực nào dám tới gần, đi qua cầu gỗ quay về Di Thiên thần miếu hẳn là rất an toàn.
gặp phải thứ mà bản thân không thể nào chống lại được, hắn lại có thể nhịn nhục cầu xin như vậy, đây là điều m9à Lăng Sương chưa hề nghĩ tới.
Cậu bé ba mắt suy nghĩ một lúc rồi cười lạnh, bảo:
Có kể lại cũng không sao, chỉ cần hai ng6ười các ngươi chịu ở lại đây là được!

Nói rồi, con mắt thứ ba trên trán cậu bỗng nhiên khép lại, tia sáng xanh lá câu tất 5cả các dương hồn thành một chuỗi liền biến mất. Mọi người đều cảm thấy dương hồn mình được thả ra, cảm giác bị người ta điều
Hai không gian tu di kết nối với nhau, Lăng Sương nhanh chóng nhét hết mấy ngọn nến kia vào.
Hai người giao lưu chỉ trong nháy mắt, tiếp đó Lăng Sương quay đầu lại, tỏ vẻ bị thương, che mặt đi theo đám Sầu Tuẫn. Cả nhóm người nhanh chóng đi lên cầu gỗ, bước lên con đường về.
Hàng loạt động tác liền mạch kết hợp với kỹ năng diễn xuất cao siêu của Lăng Sương đã qua được mặt cậu bé ba mắt.
Sầu Tuẫn nghe Lăng Sương nói vậy thì lắc đầu khuyên can:
Lăng Sương điện hạ đừng nằm mơ nữa, chúng ta có thể nhặt lại một cái mạng là đã may mắn lắm rồi. Nếu bây giờ quay lại, chỉ e Thiên Hành các hạ sẽ mắng
ngài là đồ ngu xuẩn đấy!

Những dương hồn như họ không thể nào phát hiện ra các loại tồn tại cũng như những cấm chế đặc thù được bố trí trong Ám vực, giờ mà trở về chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Thứ đắt hàng nhất trong Ám vực chính là nến.
Cậu bé ba mắt bình tĩnh cất tiếng:
Những khoảng thạch này có tên là Chước Tinh, là vật liệu chủ yếu dùng để tạo ra ngọn nến. Nhiệm vụ của các ngươi chính là tạo ra
ngọn nến ở nơi đó.

Phượng Ca nghe thấy nhiệm vụ kỳ lạ này thì hơi sửng sốt một chút, còn La Chinh lại vẫn rất bình tĩnh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Dù là Ám vực, cầu gỗ hay Di Thiên thần miếu đều không ngừng rung động theo từng bước chân của con vượn lớn kia.

Nó đi rồi!
Lăng Sương đứng dựa vào cây cầu, kích động kêu lên:
Ta... Ta muốn quay lại!

Lúc này, La Chinh bỗng nói với Lăng Sương:
Lăng Sương, người và Phượng Ca là tỷ muội, chỉ sợ sau này khó gặp lại nhau...

Phượng Ca nghe thể thì tỏ vẻ khó hiểu, ai là tỷ muội với cô nàng đó chứ? Nàng hoàn toàn không biết La Chinh đang có ý định gì.
Nhưng Lăng Sương lại có vẻ vô cùng thông minh, nàng xoay người ôm chặt lấy Phượng Ca, đau lòng cất tiếng:
Tỷ tỷ, chỉ có thể để tự chịu ấm ức ở lại đây. Nếu như sau này có cơ hội rời đi, ngày đó chúng ta sẽ gặp lại
Cậu không thèm để ý đến những dương hồn kia mà quay đầu lại nói với La Chinh và Phượng Ca:
Các ngươi đi theo ta!

La Chinh và Phượng Ca chẳng hề dám phản kháng, chỉ theo sau lưng cậu bé ba mắt, đi dọc theo lối rẽ.
Cậu nhìn sang căn nhà gỗ thứ nhất rồi lên tiếng:
Các ngươi đã đi qua căn nhà gỗ này rồi, có biết thứ ở bên trong dùng để làm gì không?

Ánh sáng trong tòa nhà gỗ này không hề nối liền với hai tòa nhà gỗ còn lại. Nếu không có ánh sáng từ ngọn nến, La Chinh và Phượng Ca không cách nào thoát khỏi đây được.

Cạch!

Cậu bé ba mắt vung tay lên, cửa tòa nhà gỗ tự động mở ra, cậu cũng lên tiếng:
Các ngươi phải tự suy nghĩ cách chế tạo ngọn nến, trước khi ta quay về phải nhìn thấy thành phẩm, nếu không các ngươi tự gánh lấy hậu

Hình như là một loại khoáng thạch nào đó.
La Chinh đáp lời.
Cậu bé ba mắt rất hài lòng với óc phán đoán của La Chinh. Cậu khẽ gật đầu rồi vươn tay ra, trong tay xuất hiện một cây nến. Ngón tay cậu vẩy nhẹ, một ngọn lửa màu xanh lục được chấm lên, ngọn nến đã được cậu đốt
sáng.

Nhưng mà...
Lăng Sương vẫn không cam lòng.


Thiên Hành các hạ là người tốt, tự sẽ được trời giúp. Hắn sẽ vượt qua được cửa ải này thôi.
Hoắc Trạch cũng đứng bên an ủi.

Trong mắt người tộc Cửu Lê, mặc dù cuộc thám hiểm Di Thiên thần miếu lần này không thu hoạch được gì nhiều nhưng bọn họ lại lấy được một thứ khác. Cường giả cứ luôn dùng thân thể máu thịt xông vào Bỉ Ngạn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.