• 3,239

Chương 2875: Cái cây kỳ quái hai màu đen trắng


Gương mặt vượn kia dần dần đến sát bên cạnh La Chinh, cái miệng khổng lồ nứt ra một khe hở, sau đó lập tức nghe thấy một âm thanh trầm lắ8ng vang lên.


Cứu... hắn!

Tương tự, hắn cũng có thể sử dụng thần đạo.
Mặc dù dùng năng lực của thần đạo chữa trị cho sinh linh Ám vực nghe có vẻ đúng là hơi điên, nhưng bây giờ La Chinh cũng không còn lựa chọn nào khác.

Tách...


Tí tách...


Xèo xèo...

Ngón tay La Chinh bị đốt cháy đen, mà trên cổ cậu bé ba mắt cũng có một dấu tay đen ngòm.
nói:
Tại sao... ngươi cũng không sợ?

Con vượn khổng lồ trợn mắt nhìn hành động đó của La Chinh, suy tư một lúc lâu. Sau đó trong cổ họng nó bỗng nhiên phát ra âm thanh, trên mặt là biểu cảm như có vẻ hiểu ra. Gương mặt lớn và đôi tay khổng lồ của
Tất cả năng lượng của Ám vực đều khiến ánh sáng tiêu tan và ngược lại, xuất hiện phản ứng như vậy cũng nằm trong dự đoán của La Chinh.
Đây cũng là chuyện phiền phức nhất...
Những luồng khí màu xanh lá cây này vốn có thể khiến vết thương nhanh chóng khép lại, xương trắng sinh máu thịt, nhưng khi chạm vào người cậu bé ba mắt lại bắt đầu nhanh chóng ăn mòn thân thể cậu, để lại
trên người cậu từng vết sẹo như con giun màu đen.
Thần đạo Sinh Mệnh phát tán ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, từng luồng khí màu xanh lá cây lượn lờ. La Chinh đưa tay khẽ chỉ, chúng lập tức cuốn về phía cậu bé ba mắt.

Xèo, xèo xèo...

Đầu óc của con vượn khổng lồ kia không quá linh hoạt, nó đã nói ra được thì nhất định sẽ làm được. Nói cách khác, mạng của cậu bé ba mắt và đám người La Chinh có liên quan chặt chẽ với nhau.
La Chinh đi tới bên cạnh cậu bé ba mắt, ngồi xuống cẩn thận quan sát.
Lời vượn khổng lồ nói rất mơ hồ, dường như nó cũng không quen với ngôn ngữ của loài người, nh3ưng La Chinh và Phượng Ca vẫn nghe rất rõ.

Cứu người này?
La Chinh hơi chần chờ.

Nhưng chúng ta có năng lực gì mà cứu hắn?
Phượng Ca buồn bực nói.
Trong chiếc nhẫn tu di của nàng có không ít hồn đan và kết tinh linh hồn, thậm chí còn có vài bí bảo linh hồn đặc thù, nhưng cho dù những bảo vật ấy có thể cứu mạng thì cũng là nhằm vào dương hồn, đâu có cái nào dành cho thân thể:
Không biết vì sao, trong lòng nàng cũng không quá nóng lòng rời đi. Những ngày qua bị vây trong ánh nến nho nhỏ này, mặc dù thường xuyên cảm thấy sợ hãi nhưng nội tâm nàng lại yên tĩnh hơn bao giờ hết, cũng
không gấp gáp muốn thoát đi.
Chỉ sợ năng lượng của thần đạo Sinh Mệnh cũng tương phản với năng lượng Ám vực, e là khó mà cứu cậu ta.
Nhưng hiện giờ La Chinh cũng chẳng còn cách nào khác, hắn bèn cắn răng, đạo uẩn bên trong đan điền đã khuếch tán ra.
Thấy cảnh này, trong lòng La Chinh bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Hắn chợt đứng dậy, khua tay múa chân với con vượn khổng lồ và lớn tiếng hỏi:
Vì sao... các ngươi có thể ở dưới ánh nến mà không bị thương?

Bất kể có muốn rời đi hay không, chuyện tiếp theo đúng là đã bị La Chinh nói trúng. Con vượn khổng lồ chỉ ười đi chừng nửa nén nhang, sau đó mặt đất không ngừng chấn động, nó đã nhanh chóng vòng trở lại.

Rào rào!

Quan trọng nhất là hắn muốn hiểu rõ sinh linh Ám vực sinh tồn dưới ánh nến như thế nào, nếu đổi lại là hắn thì hắn có thể nào tùy ý ra vào Ám vực hay không?

Cây cầu gỗ kia quá dài, sợ là chúng ta còn chưa qua hết thì con vượn kia đã về rồi, lúc đó vẫn sẽ bị nó bắt trở lại thôi.
La Chinh nói.
Phượng Ca nhìn cậu bé ba mắt dưới đất, sắc mặt phức tạp:
Hay là chúng ta chạy trốn đi, dù sao con vượn khổng lồ kia rất ngu, nhất thời cũng không về ngay được. Thằng nhóc này đã hôn mê, đây chính là cơ hội tốt!

La Chinh nhìn cậu bé ba mắt dưới đất, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Trong Bỉ Ngạn, năng lực mà La Chinh c9ó thể vận dụng có hạn, hơn nữa cậu bé ba mắt là sinh linh trong Ám vực, về bản chất cấu tạo không giống bọn họ.

Vụt, vụt...

Vượn khổng lồ đưa đôi tay che trên nhà gỗ, làm bộ muốn đè xuống, đồng thời há miệng nói:
Hắn chết, các ngươi cũng chết!

5Đôi tay kia mà vỗ xuống thì Phượng Ca ắt phải hồn phi phách tán, La Chinh chỉ sợ cũng bị đánh thành thịt vụn.
Tình hình hiện tại là bắt buộc phải cứu cho bằng được.

Để ta thử xem.
La Chinh nói.
Thân thể hắn ở Bỉ Ngạn không thể nào sử dụng dung dịch phong thạch, nhưng có thể khai thông đan điền nên vẫn phóng ra được sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn.
nó nhanh chóng rời khỏi phạm vi ánh nến, lẻn vào trong bóng tối.

Ầm ầm ầm...


Hả?
Con vượn khổng lồ nghe không hiểu.
La Chinh suy nghĩ một lát rồi nhảy bật lên, giật đứt một sợi lông dài từ trong bàn tay lông xù của con vượn khổng lồ. Hắn đưa cọng lông vào trong bóng tối rồi lại lấy từ trong bóng tối ra, đồng thời khoa tay múa chân

Nó là sinh linh Ám vực, bất kỳ năng lực nào của chúng ta đối với nó mà nói đều là thuốc độc trí mạng.
La Chinh trả lời.

Hu hu...

Cậu nằm trên đất không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt.
La Chinh đưa tay đặt lên cổ cậu, khi ngón tay của hắn nhẹ nhàng tiếp xúc với cổ thì một cảm giác bỏng cháy lập tức truyền tới.
Thấy cảnh này, La Chinh vội vàng dừng tay.

Chuyện gì xảy ra...
Phượng Calo lắng hỏi.
Nhìn con vượn khổng lồ nhanh chóng rời đi, vẻ mặt Phượng Ca đầy lo lắng. Nàng hỏi:
Nó thật sự nghe hiểu à?


Có lẽ...
La Chinh cũng không dám chắc tuyệt đối.
Đây chính là một cơ hội, mà hắn và cậu bé ba mắt cũng chưa có tình hữu nghị thâm sâu gì.
Tuy nhiên, những ngày này họ từng ở chung bầu bạn, bảo hắn thấy chết không cứu vẫn khó mà làm được.
Dù sao, chỉ cần thắp sáng cây nến là có thể nhảy ra khỏi phạm vi căn nhà gỗ này, chạy thẳng một đường theo cây cầu gỗ là có thể thoát chết.
Mặc dù nàng biết ý nghĩ của La Chinh nhưng cũng không mở miệng chọc thủng.
Con vượn khổng lồ trên nhà gỗ cũng thấy rõ cảnh vừa rồi, trong đôi mắt thật to kia chứa vẻ đau thương. Tình cảm giữa nó và cậu bé ba mắt cực sâu, bây giờ nó hiểu ra cậu bé ba mắt không còn đường sống nữa nên
đương nhiên sẽ bị thương.
Trong mắt con vượn khổng lồ xuất hiện một giọt nước mắt lớn như thùng gỗ.
Nước mắt này cũng là thứ trong Ám vực, nó nhanh chóng tan biến dưới ánh sáng, đồng thời không ngừng tỏa ra năng lượng.
Phượng Ca liếc nhìn La Chinh, ánh mắt hơi phức tạp.
Sao nàng lại không nhìn ra, thật ra trong những ngày qua họ có không ít cơ hội, nhưng La Chinh không muốn rời đi...
Vật chất trong Ám vực bị ánh nến chiếu sáng nhất định sẽ bị tan biến, nhưng sinh linh Ám vực mà hắn từng thấy gần như đều không sợ ánh nến. Không quá khó để hiểu được điều thần bí trong đó, hay nói cách khác
là trong Ám vực rất dễ tìm ra cách để chống chịu ánh nến. Nếu không, tạo ra nhiều cây nến như vậy chính là một loại hành động tự tìm đường chết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.