• 8,671

Chương 2885: Tỉnh lại



Cái gì không đơn giản?
Diễm Phi nghe không hiểu những lời Phượng Ca vừa nói. Hai tay bà giữ lấy Phượng Ca, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới. Bà8 sự linh hồn Phượng Ca bị thương, nhưng quan sát một hồi thì thấy

tình trạng của Phượng Ca vẫn còn tốt.


Con vẫn còn ở trong Ám3 vực.
Phượng Ca nói.
Lăng Sương vội vàng rời khỏi Bỉ Ngạn, từ núi Thái Ất chạy tới đây. Nàng và Ninh Vũ Điệp lên lầu hai dò xét một phen, phát hiện La Chinh vẫn ngồi yên tại chỗ, hô hấp đều đều, hết thảy đều bình yên vô sự mới thoáng
yên tâm một chút.
Tuy không biết rốt cuộc Ám vực đã xảy ra chuyện gì, nhưng La Chinh vẫn sống, đây là tin tức tốt nhất.
Tuy Ninh Vũ Điệp chưa đi qua Bỉ Ngạn, rất khó tưởng tượng thế giới Bỉ Ngạn là tồn tại như thế nào, nhưng mỗi lần Lăng Sương tới đây, nàng luôn hỏi vài câu về động tĩnh trong Bỉ Ngạn.
Lăng Sương hiểu rõ lo âu trong lòng cô gái này, lần nào cũng giải đáp rất kiên nhẫn.
Sau sự kiện động trời xảy ra tại Di Thiên thần miếu, tộc Nhĩ Thử cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng không định mở cửa Di Thiên thần miếu nữa, những ngày qua Bỉ Ngạn Thập Tam
Chỉ có nhóm người Thu Âm Hà biết được bí mật của La Chinh, Diễm Phi không hề hay biết.

Là ai? Là đệ tử Thiên Cung chúng ta ư?

Thân thể kia giúp đỡ Thái Nhất Thiên Cung như vậy, hẳn phải là một đệ tử Thiên Cung, thế nhưng Diễm Phi không đoán ra được thân phận cụ thể của hắn.
Nghe được tin này, trong lòng Diễm Phi lại nổi lên chút vui vẻ. Bà đột nhiên lo lắng hỏi:
Nếu con đã trở về, vậy có phải La Chinh cũng đã trở về?


Có lẽ thế.
Phượng Ca gật đầu:
Mẫu thân nghe con nói đã...

Sau đó Phượng Ca kể lại từng chuyện mình tai nghe mắt thấy trong Ám vực. Lúc nàng nhắc tới
động ánh sáng
, Diễm Phi bỗng nhướng mày một cái như nghĩ tới điều gì, nhưng bà lại không nói ra.
Trọng Thiên vẫn rất yên bình.
Lần này Ninh Vũ Diệp lại hỏi tới, trên mặt Lăng Sương hiện lên vẻ buồn bã, nàng chỉ nói:
Ánh nến tắt rồi.

Đứng ở cửa Di Thiên thần miếu, Lăng Sương có thể nhìn thấy nhà gỗ ba gian và một dải ánh sáng kéo dài tới trước nhà, dải ánh sáng này đương nhiên là cây cầu gỗ kia.

Mẫu thân cũng có ý định này, con xấu hổ cái gì?
Diễm Phi cười nói,
Phượng Ca càng lúng túng, miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mấp máy, trên mặt lại phủ lên một tầng sương lạnh, dứt khoát không nói một câu nào nữa.

nhiều.
Trên mặt Diễm Phi hiện lên vẻ thận trọng, bà nói:
Ta phải đi gặp La Chinh một chút.


Được.
Phượng Ca lập tức tán thành.
Diễm Phi kinh ngạc nhìn Phượng Ca. Giờ khắc này, bà đột nhiên cảm giác được con gái của mình đã hoàn toàn thay đổi.
Thân là con gái của Diễm Phi, Phượng Ca hiểu rõ ý trong ánh mắt mẫu thân mình. Gương mặt vạn năm không biểu cảm của nàng thoáng ửng hồng, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, nàng giải thích:
Con chỉ muốn
thương lượng với hắn một chút, xem làm sao thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này mà thôi.

Lần này Lăng Sương đến đây, Khê Ấu Cầm lại không châm chọc khiêu khích nữa.
La Chinh mắc kẹt lâu như vậy, lo âu trong lòng Khê Ấu Cẩm cũng càng lúc càng tăng. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn ngồi ở cuối hành lang tầng hai, không nói lời nào, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào
trong phòng, hy vọng La Chinh tỉnh lại.

Là La Chinh.
Phượng Ca nói.
Trong đôi mắt xinh đẹp dưới cặp mày liễu của Diễm Phi lóe lên một tia sáng màu vàng.
Đối với Diễm Phi, tin tức này vừa nằm ngoài dự đoán, vừa nằm trong dự đoán.
Một canh giờ trước, Lăng Sương trở lại Bỉ Ngạn điều tra một lần nữa, lại phát hiện cả dải ánh sáng và nhà gỗ đều đã biến mất.
Điều này chỉ có một khả năng, chính là ánh nến đã tắt.
Không có ánh sáng nến chiếu rọi, dù là dương hồn hay thân thể đều sẽ bị bóng tối nuốt chửng, kết cục ra sao có thể tưởng tượng.
Sau khi ba ông lão từ biệt rời đi, trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại Phượng Ca và Diễm Phi. Lúc này Phượng Ca mới kể lại mọi chuyện xảy ra trong Ám vực cho Diễm Phinghe.
Chuyện tiến vào Di Thiên thần miểu và chuyện nhà gỗ, Diễm Phi đã biết từ trước, đệ tử Thái Đích Cung đã bẩm báo qua, nhưng chuyện sau khi nhóm Lăng Sương và Sầu Tuẫn rời đi thì bà không biết gì cả.

Lúc ở trong Ám vực, thân thể kia vẫn luôn bảo vệ con?
Diễm Phi hỏi.
Diễm Phi cũng kinh ngạc nhìn con gái mình, trong Ám vực làm sao thoát khỏi Bỉ Ngạn chứ? Điều này khiến bà khó mà tưởng tượng nổi.
Phượng Ca nhìn ba ông lão một cái, sau đó nói:
Văn bá bá, Lợi bá bá, Hiền bá bá, ta muốn ở riêng với mẫu thân một chút được không?

Tuy ba ông lão này đều sinh ra trong Thiên Cung, nhưng có một vài chuyện Phượng Ca không muốn ai ngoài mẫu thân mình biết được.
Diễm Phi nhắc tới đó, trong đầu Phượng Ca liền hiện lên dung mạo La Chinh, chẳng qua gương mặt có chút mơ hồ. Dù sao Phượng Ca và La Chinh mới chỉ gặp mặt hai lần trong Thiên Cung, mà thời gian ở cùng nhau
trong Bỉ Ngạn lại dài hơn nhiều.
Phượng Ca gật đầu, lập tức nói:
Mẫu thân có biết thân thể kia là ai không?

Ba ông lão nghe Phượng Ca nói vậy liền đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó xen lời vào:
Phượng Ca điện hạ còn 9đang ở Ám vực! Vậy làm sao rời đi được?

Có thể tiến vào Ám vực bằng một vài thủ đoạn đặc biệt, những thủ đoạn này tuy hiếm thấy nhưng 6trong Thiên Cung cũng có một ít người biết được, nhất là cường giả đẳng cấp như Diễm Phi nương nương. Ám vực
thần bí, nhưng không phải 5bọn họ hoàn toàn chẳng hay biết gì về nó.
Lần đầu tiên La Chinh xông vào Thái Đích Cung, Diễm Phi đã cảm thấy thanh niên này không đơn giản. Sau đó hắn và Phượng Ca giao thủ, còn vững vàng áp chế Phượng Ca một bậc, hơn nữa tín vật Bỉ Ngạn mà hắn sử
dụng thuộc hệ cường hóa, cũng là một loại tín vật Bỉ Ngạn bình thường nhất.
Thiên Cung có rất nhiều đệ tử tài cao ngút trời, nhưng trong mắt Diễm Phi, không ai xứng với con gái của mình cả, chỉ có La Chinh là ngoại lệ.

Bọn con tiến vào động ánh sáng rồi mới rời khỏi Bỉ Ngạn, nếu trở về lần nữa thì vẫn sẽ bị nhốt trong động ánh sáng đó như cũ.
Phượng Ca bất đắc dĩ nói.
Tình trạng này tương tự như rơi vào vòng xoáy trong biển Chân Ý, dương hồn mắc kẹt trong Bỉ Ngạn, tương lai tu vi khó lòng phát triển...
Trong lòng Phượng Ca cũng hiểu rõ, cho dù cầu cứu mẫu thân cũng không có ý nghĩa gì lớn. dương hồn ở tầng cao rất khó tiến vào những tầng dưới thấp, cho dù thực sự tới được thì lúc vào Ám vực cũng lành ít dữ

Phượng Ca điện hạ vất vả lắm mới trở về từ Bỉ Ngạn, xin hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.
Văn bá bá nói.

Nếu có vấn đề khó giải quyết, đừng quên Lợi bá bá...


...


Không ngờ phương thức tu luyện Bỉ Ngạn cảnh lại hiểm ác như vậy.
Ninh Vũ Điệp thở dài một hơi.

Trong lòng Ninh Vũ Điệp cho rằng tu luyện công pháp thần thông đều có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng so với Bỉ Ngạn thì chỉ là cấp thấp gặp cấp cao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.