• 3,287

Chương 2908: Rời khỏi ám vực



À, không biết nữa.
Niết Kim cất giọng cười thô kệch:
Tiểu cô nương này chết rồi, vậy chúng ta cứ chờ tiếp là được. Nếu thân thể kia vẫ8n còn sống thì sớm muộn gì hắn cũng xuất hiện thôi!


Trong mắt Niết Kim trào dâng ý chí chiến đấu.

Thù lao mà tộc Hữu Hù3ng đưa ra là rất cao, cao đến mức tộc Kim Thân không thể từ chối được. Mặt khác, tộc Hữu Hùng đã miêu tả thân thể kia đến mức vô cùng mạ9nh mẽ, gợi lên sự hứng thú của Niết Kim. Tộc Kim
Trên thực tế, phán đoán của La Chinh vô cùng chính xác.
Hắn và Phượng Ca đuổi tới, đứng ngay sau lưng Lăng Sương. Để bảo đảm an toàn, hắn liền kéo luôn Lăng Sương từ trong Quang vực vào đây.
La Chinh kể lại một lượt đại khái, Lăng Sương nghe mà sửng sốt mất một lúc. Nàng vẫn không dám tin lắm, bèn nói:
Nhưng các ngươi, nhưng các ngươi... sao có thể tùy ý đi lại trong Ám vực thế? Vả lại ánh sáng này

Ừ!
Lăng Sương gật đầu, vô cùng khẳng định.
Trước đó nàng còn đang sầu lo không biết làm sao truyền tin này lại cho La Chinh, nào ngờ nàng lại có thể gặp được hắn ngay trong Ám vực, mọi chuyện đơn giản hệt như nằm mơ...
Nếu La Chinh có thể đi lại trong Ám vực, vậy cứ đi dọc theo Ám vực lặng lẽ rời đi là được.
Lăng Sương đảm mắt quan sát một vòng xung quanh mình, trong ánh mắt toát lên vẻ kỳ lạ, vẫn chìm trong trạng thái ngơ ngác. Mãi một lúc lâu sau, suy nghĩ của nàng mới hoạt động lại bình thường, vẻ mặt hoàn
toàn là kiểu không thể tưởng tượng nổi:
Ta, ta thật sự không chết... La Chinh, Phượng Ca, các ngươi cũng không sao ư?

La Chinh gật đầu:
Vừa rồi chính ta đã kéo người vào Ám vực.

phía này, mà đằng sau Nhân tộc ấy còn có các dương hồn Nhân tộc khác đuổi theo, thậm chí còn xuất hiện sinh linh Bỉ Ngạn!
Ở trong Ám vực, La Chinh vốn không thể phân rõ ai với ai, nhưng khi trông thấy đám chim của tộc Kim Ô, trong lòng hắn liền dâng lên chút cảnh giác.
Kim Ô theo phe tộc Hữu Hùng, vậy dương hồn của những Nhân tộc đang đuổi bắt kia hơn phân nửa là thuộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị. Mặc kệ đối tượng mà họ đang đuổi theo là ai, La Chinh đều sẽ cứu.
Lăng Sương nhìn vầng sáng trắng tinh kia, tâm trạng bình tĩnh đến lạ thường:
Hóa ra chết cũng không quá đau đớn...

Trong vầng sáng trắng tinh ấy bỗng xuất hiện một người, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng nàng đã đi cùng La Chinh trong Bỉ Ngạn bấy lâu rồi, hình dáng hắn đã khắc sâu trong lòng nàng từ lâu, cho nên nàng
chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ngay.
Tính cách của nàng như trẻ con, cũng chẳng xem tính mạng của người khác ra gì.
Ngay khi vầng sáng trắng này biến mất, Lăng Sương sẽ bị bóng tối cắn nuốt trong nháy mắt.

Dừng tay.
La Chinh lạnh giọng nói.
Mọi thứ trước mắt khiến Lăng Sương khó mà tiếp thu nổi, quả thực đã vượt qua phạm vi hiểu biết của nàng rồi.
Chuyện về Thuần Khiết Giả quá phức tạp để giải thích, La Chinh cũng không định giải thích rõ cho Lăng Sương ở ngay tại đây nên bèn nói:
Đi, chúng ta rời khỏi đây đã. Mấy kẻ kia đuổi giết người khiến ngươi chật vật
như vậy, bây giờ là lúc đòi lại chút lãi rồi.

Dù nhìn thấy La Chinh nhưng trong lòng Lăng Sương vẫn không gợn lên tí sóng nào. Nghe nói sau khi chết đi, con người sẽ nhìn thấy rất nhiều ảo giác không tồn tại, có lẽ là vì nàng quá nhớ La Chinh...

Vẫn còn ngây ngẩn à?
La Chinh đi đến trước mặt Lăng Sương, khẽ lắc lắc tay.

Ngây ngẩn?
Lăng Sương thoáng sững ra, bấy giờ mới thấy Phượng Ca ở cạnh La Chinh.
Nhưng La Chinh lại không cho Lăng Sương toại nguyện, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
Lợi hại mới tốt.

Dứt lời, hắn bước một bước ra bên ngoài Ám vực. Tia sáng lóe lên trong tấm màn đen kịt, thoắt sau La Chinh đã ra khỏi Ám vực rồi.
Niết Kim không hứng thú gì với tia sáng trắng lóe ra từ Ám vực kia, gã quay đầu chào mấy người trong tộc Kim Thân rồi định rời đi, còn các dương hồn của tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị vẫn đang chỉ trỏ về phía
Phượng Ca cũng không thật sự làm bậy, nàng chỉ mở to hai mắt trừng Lăng Sương, đầy vẻ không phục.
Trong tiến thức, nàng cũng chẳng có thiện cảm gì với Lăng Sương...

Đừng ngây ra đó nữa. Ngươi không chết, chỉ bị rơi vào Ám vực thôi.
La Chinh vươn tay đỡ lấy Lăng Sương.

Đừng!
Lăng Sương vội ngăn La Chinh lại, nói:
Mấy kẻ tộc Kim Thân kia mạnh lắm, họ chính là một trong các đại chủng tộc mạnh nhất Thập Tam Trọng Thiên, lợi hại hơn tộc Uyên Linh nhiều! Tộc Kim Thân này là
do tộc Hữu Hùng tìm đến để đuổi giết người đấy!


Lợi hại lắm ư?
Lông máy La Chinh nhướn lên.
hình như không phải do ngọn nến phát ra!

Trong mắt Lăng Sương, chỉ có dựa vào ngọn nến mới có thể sống sót và di chuyển trong Ám vực. Bây giờ ba luồng sáng lại phóng từ trên xuống, bao phủ khắp người La Chinh, Phượng Ca và nàng, đúng là không khác
gì thần linh ra tay!
Trong lòng Lăng Sương hơi khó hiểu.
Sao mình lại thấy Phượng Caº Hơn nữa tướng mạo Phượng Ca còn rõ ràng đến thế... Quan hệ giữa mình và Phượng Ca rất tệ, theo lý thì không thấy nàng ta mới đúng.

La Chinh, nàng ấy bị ngu à?
Phượng Ca cười hỏi.
Lăng Sương nghe vậy liền dựng thẳng lông mày, nói:
Ngươi mới là ngu ấy, cả nhà người đều ngu!
.
Khi còn sống, Lăng Sương nàng vốn đã không lép vế trước Phượng Ca, bây giờ chết rồi nàng cũng dứt khoát không lui bước. Cô gái đáng ghét này, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn châm chọc mình.

Dám nói ta ngu?
Phượng Ca sầm mặt, ngón tay khẽ cong lại, ánh sáng trắng thuần bao phủ trên người Lăng Sương bắt đầu biến mất thật nhanh.
Thân là chủng tộc cực kỳ hiếu chiến.
Trong tình huống như ban nãy, Lăng6 Sương tưởng là mình chắc chắn phải chết rồi. Nành thậm chí còn không biết tại sao mình lại bị túm vào trong Ám vực, chỉ cảm thấy mình v5ừa lùi về sau một bước thì đã bị một
vầng sáng trắng bao phủ.
La Chinh nhìn thoáng qua Phượng Ca, cười nói:
Đây là năng lực của Phượng Ca.


Năng lực của Phượng Ca? Nàng dựa vào cái gì...
Lăng Sương kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Ca, nói tiếp:
Mà nàng có cả cơ thể rồi à? Cái này... Cái này...

Phượng Ca không chỉ có cơ thể mà dung mạo, thân hình nàng... mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể thấy được rõ ràng. Thứ duy nhất không thấy rõ lắm e là cũng chỉ có bộ y phục được bện từ tia sáng mà thôi.
Chuyện này đúng là hết sức trùng hợp.
La Chinh lượn cả một vòng lớn trong bóng đêm, cuối cùng bò lên trên đỉnh núi ở một bên khác của Ám vực, khéo thể nào lại nằm ngay đối diện của chính của Di Thiên thần miếu.
Trước đó hắn còn đang hỏi thăm Thanh Ngọc Chi Linh về vấn đề dung hợp Văn Minh Chi Khí. Sau khi cất Văn Minh Chi phí đi rồi, hắn chợt trông thấy đằng xa có một dương hồn Nhân tộc chạy thẳng một mạch về
Ám vực.

Sau khi tia sáng trắng ấy lóe lên cũng không bỏ đi đâu xa, bọn họ vẫn nhìn ra được cái bóng trắng nhỏ xíu trong màn đêm đen đặc kia, nhưng không tài nào phân biệt được thứ gì ở trong bóng trắng ấy.

Đúng lúc này, vầng sáng trắng kia mỗi lúc một chói thêm, sau đó có một người bỗng hiện ra từ đó.

Các dương hồn Nhân tộc vốn đang tập trung tinh thần lập tức giật mình kêu lên, vừa la oai oái vừa lộn xộn lùi về sau.

Người này vừa bước ra liền lên tiếng, trong giọng còn mang theo ý cười:
Nghe nói các ngươi vẫn luôn ở trước cửa Di Thiên thần miếu đợi ta?


Niết Kim đang rời đi nghe thấy động tĩnh sau lưng cũng nghiêng đầu nhìn lại. Khi vừa trông thấy thân thể La Chinh, hai mắt gã không dời đi đâu được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.