• 3,254

Chương 3134: Quang diệu chi tử


Thiên Chủ thầm kinh hãi, trong lòng ba cô gái cũng rất khó chịu. La Yên nhìn đầm lầy đen ngòm, không nhìn ra đâu là La Chinh. Dưới đ8òn tấn công như vậy, sợ là La Chinh đã bị đập nát thành một phần của bùn lầy dưới kia...

Phượng Ca giãy giụa bò lên trên đầ3m lầy, toàn thân bẩn thỉu nhớp nháp, nàng muốn đi về phía trước nhưng cơ thể bị thương nghiêm trọng, mỗi một bước đều vô cùng gian 9nan.


Ầm, ầm, ầm...


Đau quá! Chạy mau, chạy mau!
Một con Vương Hầu khác bưng kín mặt mày, xoay người chạy trốn.
Thời điểm đám Vương Hầu nhìn thấy ánh sáng thì cũng có nghĩa rằng ánh sáng đã lan tới vị trí của chúng nó. Vị trí này tuy xa xôi, nhưng Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang chưa từng nói đạo lý, cắn nuốt tất cả mọi thứ trong Ám vực.
Đại Kỳ Hầu ý thức được tình hình không ổn, bèn cưỡi ngựa chạy như điên, những cây có thành tinh ven đường đều bị ánh sáng nuốt chửng, sau đó là bầy ngựa đang chạy như điên, và cả đám Vương Hầu trên lưng ngựa.
Vẻ lo lắng trên mặt Phượng Ca biến mất ngay lập tức, thay vào đó là kinh ngạc và vui sướng.

Có vẻ như sức mạnh của ngươi không đủ?
La Chinh ngẩng đầu mỉm cười với Thiên Chủ.

Ngươi... làm sao làm được?
Thiên Chủ nhìn La Chinh, trong lòng cực kỳ hoang mang.
Nhưng hai Trùng Sư lại không bỏ chạy. Bọn họ xoay người ra sau, nhìn thấy một cái hố to cách đó không xa, gần như không chút do dự, lập tức nhảy xuống.
Uy lực của Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải đánh tan lớp ngoài của vật chất rồi mới chiều tới bọn họ được, trốn trong hồ có thể giúp bọn họ tránh được kiếp nạn này.
Lúc ánh sáng dần dần biến mất thì đầm lầy đen cũng biến mất. Biến mất cùng đầm lầy đen còn có hàng nghìn hàng vạn rắn rết côn trùng trong đầm lầy, thậm chí còn có một vài chủng tộc Bỉ Ngạn...

Là ánh sáng!


Chiều tới đây rồi!

Trên mặt Mân Khải và Mân Hồng hiện lên vẻ sợ hãi, ngay cả đám trùng Thánh Giáp đã được thuần dưỡng cũng run sợ không thôi. Sinh linh Ám vực đều có một sự sợ hãi đến từ bản năng đối với Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang.

Ca ca, không sao...
Giọng La Yên khẽ run rẩy. Vẻ mặt Linh Vân hệt như gặp quỷ:
Chuyện này... không thể nào?

Trong mắt Linh Vân, La Chinh có thể dùng thân thể đi vào Bỉ Ngạn đã là một kỳ tích không thể tin được, nhưng kỳ tích là kỳ tích, có lẽ La Chinh có vận may đặc biệt nào đó, là vị ca ca không gì không làm được mà La Yên thường hay nói tới, Linh Vân đã có thể tiếp nhận điều này.
Nhưng đối mặt với Thiên Chủ Thập Tứ Trọng Thiên, chịu đựng mấy chục đòn đánh liên tiếp mà kết quả lại là không chút thương tích? Linh Vân cảm thấy chỉ có nằm mơ mới xuất hiện chuyện hoang đường như vậy, nhưng dương hồn vào Bỉ Ngạn sao có thể nằm mơ?
Ảnh sáng trắng từ dưới vảy nó bắn ra, dưới sự chiếu xạ của lớp vảy, hóa thành màu sắc sặc sỡ. Ảnh sáng này chiếu rọi cực xa...
Sau khi giao La Yên và Linh Vân cho Thiên Chủ, Đại Kỳ Hầu lập tức ngựa không dừng vó rời khỏi đầm lầy đen này. Thời điểm Thiên Chủ bắt đầu gào rống, đám Vương Hầu cũng chỉ vừa mới rời khỏi biên giới đầm lầy. Đúng lúc này, chúng đột nhiên thấy được một tia sáng lấp lánh.

Đó là ánh sáng của Thuần Khiết Giả...
Một con Vương Hầu quát lên.
Dù là thân thể, dương hồn đi ngang qua Thập Tứ Trọng Thiên hay sinh linh cắm rễ trong Thập Tứ Trọng Thiên, trước nay đều vừa kính trọng vừa sợ hãi nó, nó đã quen thuộc với những ánh mắt kính sợ này từ
lâu.
Nghe La Chinh trào phúng như vậy, nó tức khắc ngẩng đầu gào rống một tiếng.
Nó chắc chắn thân thể thằng nhóc Nhân tộc này không thể mạnh mẽ đến mức đó, dường như trên người hắn đã xảy ra một chuyện nào đó rất khó giải thích.
Dù cho Thiên Chủ thông minh đến mức nào cũng không thể đoán ra những chuyện nằm ngoài phạm vi nhận thức của mình, huống chi từ trước đến nay chưa một ai có thể nhận ra lại lịch chân ý của đạo của La Chinh, bây giờ hình thành nên vòng tuần hoàn cổ quái như vậy cũng là ma xui quỷ khiển.

Ngươi không cần biết.
La Chinh nói:
Nếu thủ đoạn của người chỉ có chừng đó, vậy thì người thua rồi.

Sau lưng Thiên Chủ mọc ra một đôi cánh ánh sáng, tia sáng trắng vặn vẹo thành từng đường vẫn bao phủ dày đặc quanh thân nó, không trung được chiếu rọi rõ như ban ngày.

Các ngươi biết quá ít về Thuần Khiết Giả, ta có thể cho các người xem cái gì gọi là Quang Diệu Chi Tử.
Thiên Chủ cười khùng khục.
Dứt lời, đường vẫn vặn vẹo quanh thân thể nó dần dần hội tụ ở ngực, hình thành một hoa văn hình xoắn ốc.
La Chinh, Phượng Ca, La Yên, Linh Vân là sinh linh trong quang vực, Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quan không có chút ảnh hưởng nào tới bọn họ.
Cả đầm lầy đều đã bị ăn mòn một tầng, để lộ lớp nham thạch kiên cố phía dưới.
La Chinh và Phượng Ca đứng trên hai tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn Thiên Chủ.
Lúc Thiên Chủ đánh ra đòn thứ mười mấy, vẻ mặt tràn ngập lo âu của Phượng Ca dần dần chuyển sa6ng khó hiểu. Trong tình huống không thể phản kháng, hẳn là La Chinh không thể chịu đựng được nhiều đòn đánh của Thiên Chủ như vậy đ5âu nhỉ? Vậy vì sao Thiên Chủ vẫn cứ không ngừng tấn công... Khi Thiên Chủ tấn công hơn hai mươi lần, La Yên và Vân Linh cũng đã nhìn ra manh mối. Hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cả hai đều cảm thấy hành động của con thằn lằn này có vẻ không được bình thường cho lắm.
sức lực của Thiên Chủ cũng có giới hạn, toàn lực tấn công như vậy chừng ba mươi lần, cuối cùng nó cũng hơi mệt mỏi, bèn lùi lại từng bước, hai lỗ mũi phun ra hơi thở hồng hộc nặng nề.
Phượng Ca, La Yên và Linh Vân đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía La Chinh. Nơi đó đã bị Thiên Chủ đập ra một cái hố lớn, trong hồ đã bị bùn lầy đen ngòm đổ đầy. Chẳng bao lâu sau, bùn lầy khẽ dao động một cải, thân hình La Chinh từ trong đó bò ra, thoạt nhìn đúng là không chút thương tích!
Phượng Ca là Thuần Khiết Giả, ngoại trừ có thể tùy ý điều khiển Vô Lượng Thiên Quang và thân thể tương đối cứng rắn thì không có thần thông nào khác.
Bởi vậy, La Chinh cũng phỏng đoán con
thằn lằn lớn
này có lẽ không còn năng lực nào khác.
Con thằn lằn này từ khi trở thành Thiên Chủ tới nay đã bao giờ bị kẻ khác đối xử như vậy?
Từ sau khi Đại Kỳ Hầu lên chức thống soái Vương Hầu đã dẫn dắt tộc Vương Hầu phát triển nhảy vọt, không những đứa tộc Vương Hậu trở thành bộ tộc hàng đầu trong Thập Tứ Trọng Thiên mà còn giẫm nát từng bộ tộc thù địch dưới chân. Cuối cùng vị thống soái này và cả Hàn Giang Vệ một tay nó đào tạo đều chết đi một cách khó hiểu như vậy.
Ở một nơi khác...
Mân Khải và Mân Hồng của tộc Trùng Sư cách đầm lầy đen một khoảng xa xôi. Hai người vốn bất chấp tính mạng đi theo La Chinh, cho nên sau khi La Chinh và Phượng Ca đi vào đầm lầy đen, hai người bọn họ cũng định đi theo nhưng lại bị La Chinh từ chối, cho nên lúc này bọn họ đang chờ ở bên ngoài.

Ầm!


Một làn sóng ánh sáng trắng bắn ra từ ngực nó, nhằm về phía La Chinh.


Răng rắc, răng rắc, rắc...
Ánh sáng còn chưa đánh trúng La Chinh, chỉ mới có uy lực bao trùm xuống mà những tảng đá dưới chân và bên cạnh La Chinh đều đã nứt toác.
Uy lực trở nên mạnh hơn rất nhiều!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.