• 8,615

Chương 3185: Gặp lại bức tượng xi vưu


La Chinh nhìn chằm chằm con đường hình thành từ vô số dấu chân kia, trong lòng cũng thấy hơi bội phục.

Nếu không nhờ màn sương màu đỏ làm n8hững dấu chân này hiện ra thì nhất định không thể tìm ra con đường này.

Cô gái Nhân tộc kia nói gì đó với quả cầu màu đỏ khác, quả cầu màu3 đỏ kia lập tức chui vào con đường này.
Cô gái Nhân tộc nhớ lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Khi trước tộc Vô Không xông vào thần miếu, nàng ta cũng ở đó.
May mà lúc ấy địa vị của nàng ta ở trong tộc Vô Không không cao, thể lực cũng không thể coi là đứng đầu một phía, vị trí ở ngoài cùng, mà đám người tộc Vô Không ở bên trong trực tiếp bị tiêu diệt toàn bộ:
La Chinh gật đầu, thần miếu có thể đứng vững ở nơi này vô số năm nhất định có đạo lý của nó.
Phượng Ca mím môi, lặng lẽ áp sát bên người La Chinh.
Không ai biết bên trong thần miếu có cái gì, nhưng giá trị lợi dụng của La Chinh chỉ giới hạn ở việc mở cửa thần miếu, sau khi mở thần miếu ra, thể cân bằng ngắn ngủi giữa ba bên rất có thể sẽ bị đánh vỡ, giờ phút này đương nhiên phải cảnh giác.
La Chinh đưa tay ra, khẽ ấn lên trên khối đá vuông đó.
Sau khi cô gái Nhân tộc bọc hậu xuyên qua con đường này, nàng ta lại chui ra khỏi quả cầu màu đỏ, đặt bàn tay lên bên môi khẽ hút một cái.

Veo veo veo...

Tất cả sương đó đều hội tụ vào trong miệng cô gái Nhân tộc. Sau khi sương đỏ biến mất, Thiên Địa Khí Hồn cũng ngừng công kích, sa mạc vốn đang vỡ tan tành lại trở về vẻ bằng phẳng ban đầu.

Ngươi có thể mở thần miểu ra rồi.
Cô gái Nhân tộc xoay người lại, lạnh nhạt nói với La Chinh.
La Chinh gật đầu, đi thẳng về phía thần miếu.
Khuôn viên của ngôi thần miếu này không nhỏ, ít nhất cũng được coi là khá lớn trong số những thần miếu mà La Chinh từng thấy.
Cô gái Nhân tộc vốn muốn theo sau, nhưng Nguyệt Hỏa Nô số mười hai nháy mắt ngưng tụ thân thể mình, theo sau La Chinh nhanh hơn nàng ta một bước.
Ba bên bọn họ chỉ tạm thời ngừng tay mà thôi, trong lòng vẫn đề cao cảnh giác. Cô gái Nhân tộc cũng không ngăn cản, đến khi Nguyệt Hỏa Nô số mười ba tiến vào, nàng ta phụ trách bọc hậu.
Ầm ầm ầm.

Hai bên con đường này, màn sương đỏ phủ khắp nơi làm dấu chân vô hình kia điên cuồng đạp xuống, sa mạc bằng phẳng sớm đã bị đập tan tành, cũng chỉ có con đường bọn họ đang đi mới bình thường. Con đường quanh co khúc khuỷu này cũng không dài lắm, dưới sự hướng dẫn của quả cầu màu đỏ đi phía trước, chỉ dùng thời gian nửa nén hương đã vượt qua an toàn.
Kết quả Thuần Khiết Giả chết, ngay cả tên Linh Vương kia cũng nổi gót theo sau. Cái chết của vị Linh Vương này được giữ bí mật ngay cả trong nội bộ tộc Nguyên Linh, cô gái Nhân tộc kia thông qua đường dây đặc biệt khác biết được tin tức này, lần này mở miệng nói ra chẳng qua chỉ là thuận thế chứng thực mà thôi.
Cái chết của Linh Vương là tổn thất cực kỳ lớn đối với tộc Nguyên Linh. Nguyệt Hỏa Nô chỉ hung dữ trợn mắt nhìn nàng ta, lạnh lùng nói:
Đừng nói nhảm nữa, mau mở thần miếu ra!

Cô gái Nhân tộc không thèm để ý tới thái độ của Nguyệt Hỏa Nô, tiếp tục nói với La Chinh:
Đúng là ngôi thần miểu này được kiến tạo vô cùng vững chắc, nhưng đó chỉ là một phần nguyên nhân, dù sao vật chết có kiến cổ tới cỡ nào cũng sẽ có cách phá vỡ, có điều nếu cưỡng ép phá hỏng thần miểu sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu...

Sau khi vòng qua bức tượng phía trước thần miếu, cuối cùng cánh cửa thần miểu cũng phơi bày trước mặt La Chinh. Sau khi nhìn chằm chằm vào đó, con người của La Chinh hơi co lại.
Cánh cửa của thần miếu cháy khét, dường như từng bị ai đó thiêu hủy. Ngoài dấu vết thiêu hủy ra, trên mặt tường hai bên còn có vết trầy và lõm xuống. Có thể tưởng tượng được trước đây vì tiến vào ngôi thần miều này, e rằng những người kia đã tốn không ít công sức,

Ngôi thần miếu này kiên cố đến vậy sao? Vẫn luôn không có cách nào mở ra?
La Chinh hỏi.
Sau đó cô gái Nhân tộc quay đầu lại, nở nụ cười với La Chinh nói:
Mời.

Con đường này qua9nh co khúc khuỷu, ra vào đều vô cùng bất tiện, nàng ta sợ sau khi mình tiến vào La Chinh sẽ quay đầu chạy, hoặc là Nguyệt Hỏa Nô đột nhiên ra tay 6bắt La Chinh đi, đó đều không phải chuyện mà nàng ta muốn thấy.
La Chinh và Phượng Ca đưa mắt nhìn nhau, đều nhấc chân tiến vào trong đó. 5
Hoa văn trên khối đá vuông khớp với hoa văn trên lòng bàn tay La Chinh.

Vù...

Một luồng ánh sáng màu xanh nổi lên từ trong khối đá vuông, tia sáng này chạy dài theo khối đá, tiếp tục di chuyển trên khe cửa giữa khối đá vuông, từ trên xuống dưới, lan ra khắp cánh cửa.
Trong ấn tượng của La Chinh, phá hỏng thần miểu cũng không khó, cho dù là Di Thiên thần miếu ở Thập Tam Trọng Thiên, chỉ cần cho La Chinh đủ thời gian là có thể dùng sức mạnh thô bạo mở ra. Bên trong Thập Thất Trọng Thiên lại toàn là cường giá từ tầng trời cao hơn giáng lâm xuống. Những cường giả này có thể nói là đầy rẫy thủ đoạn, lại không có cách nào mở ngôi thần miểu này ra?
Nguyệt Hỏa Nô không phản ứng lại La Chinh, trên mặt cô gái Nhân tộc kia lại hiện ra nụ cười nhạt:
Đương nhiên là không có cách nào mở ra, nếu không sao còn đợi đến khi người tới? Trong quá trình định phá hỏng thần miếu đã chết không ít người, nghe nói một tên Linh Vương giáng lâm cũng chết ở đây, đúng không?

ở trong tộc Nguyên Linh, Linh Vương được coi là nhân vật lớn rất quan trọng, vị Linh Vương kia giáng lâm là vì đôn đốc tác chiến, khi đó tộc Nguyên Linh dẫn Thuần Khiết Giả tự mình tới nơi này, mục tiêu chính là vì đánh hạ thần miếu.
Lúc hắn đi tới trước cửa thì thấy có một khối đá vuông nhô ra từ chính giữa cánh cửa, trên khối đá vuông khắc từng đường hoa văn, những hoa văn này khớp với hoa văn trên bàn tay La Chinh.
Nguyệt Hỏa Nô và Vô Không Chi Linh đều nhìn La Chinh chằm chằm. Ngôi thần miếu vô số năm qua chưa từng bị mở ra này cuối cùng cũng được mở ra, trong lòng bọn họ cũng hơi căng thẳng, nhất là cô gái Nhân tộc nọ, trong đôi mắt nàng ta lóe lên tia sáng khác thường.

Phượng Ca, theo sát một chút.
La Chinh bỗng nhiên hạ giọng nói.
Cánh tay La Chinh hơi dùng sức, cánh cửa phát ra một chuỗi âm thanh nặng nề.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...

Lúc cửa mở vào bên trong, Nguyệt Hỏa Nô và Vô Không Chi Linh đều lùi về phía sau mấy bước.
Nguyên nhân khỏi phải nói, trong ngôi thần miếu này chết người như chơi, mặc dù La Chinh dùng chìa khóa Bỉ Ngạn mở cửa ngôi thần miểu này ra, nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn đề cao cảnh giác. Ngược lại La Chinh chẳng sợ hãi gì, căn bản còn chưa quan sát kỹ tình huống bên trong thần miếu đã kéo Phượng Ca bước thẳng vào bên trong.

Đại diện bên trong thần miếu vốn tối tăm mù mịt, chớp mắt khi La Chinh đạp chân xuống đất, trên nóc đại điện hiện ra mấy đốm sáng vàng rực rỡ, giống như mấy con đom đóm bay trên không trung.

Những đốm sáng này bay khắp nơi, từng ánh nến bừng sáng lên, chiếu soi đại điện vô cùng sáng sủa.

Bốn phía đại điện có một hàng tượng thẳng đứng, số lượng hơn ba mươi bốn mươi bức tượng, những bức tượng này phần lớn đều mang dáng vẻ nhân loại, một số ít hình dáng quái dị. Chẳng mấy chốc, ánh mắt La Chinh đã khóa trên người bức tượng thứ sáu ở bên trái, con người lập tức co lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.