• 8,647

Chương 3217: Bị người coi thường


Người ra tay chính là sơn chủ núi Thái Kim.

Sau khi đường kiếm phá trời chém đất kia bị hụt, vẻ mặt sơn chủ núi Thái Kim vẫn không tha8y đổi chút nào. Thanh kiếm vàng trong tay ông ta quét ngang một cái, từ trong mũi kiếm như có tiếng rồng ngâm hổ gầm truyền tới...

Lão Cam, để ta và Hà Trì huynh đi!
Thu Âm Hà chủ động xinh đi.
Hà Trì cũng chắp tay tỏ vẻ đồng ý, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ quyết đoán.
Thanh kiếm màu tím kia từ trên bầu trời rơi xuống, ngoài hiện ra luồng sáng màu tím đầy trời nhưng vẫn không tạo thành chút tổn thương nào đối với Phượng Nữ.
Phượng Nữ nhìn ánh sáng màu tím phía xa, trên mặt nở một nụ cười giễu cợt.
Cam Cao Hàn chậm chạp không ra tay vì trong lòng băn khoăn với chuyện này, ông chần chờ một lát, đưa tay bóp truyền âm lệnh:
Kim Hoàng đại nhân có thể dẫn núi Thái Kim tấn công trước hay không?

Chỉ cần điều động sức mạnh của một ngọn núi, Phượng Nữ dẫn theo mấy con Thi Linh Kim Ô kia nhất định không thể chống cự lại, chỉ có thể sử dụng lá bài tẩy của nàng ta.
Những kiểm ảnh hình rắn kia vạch lên không trung từng quỹ đạo màu xám tro, đây là 0 Không Huyễn Xà Kiểm của núi Thái Minh, những kiểm ảnh hình rắn màu xám tro kia có thể vượt qua không gian tổn thương người.
Dễ nhận thấy Phượng Nữ dựa vào pháp bảo không gian để Thi Linh Kim Ô tại chỗ né tránh công kích của những cường giả này, hiển nhiên sơn chủ núi Thái Minh mong rằng U Không Huyễn Xà Kiếm có thể có hiệu quả.
Sau khi sơn chủ núi Thái Kim ra tay, ở một bên khác bỗng xuất hiện một cơn gió mạnh càn quét, nhìn kỹ thì trong cơn cuồng phong kia chứa vô số thanh kiếm nhỏ, một đường cuốn tới nhất thời cuốn cả Thi Linh Kim Ô và Phượng Nữ vào.

Phá diệt!

phòng tuyển của Thái Nhất Thiên Cung là chuyện không thể nào.
Phượng Nữ lại ung dung không vội vã, nhất định có hậu chiêu phía sau cực mạnh.

Chỉ dựa vào hai người thì e là không đủ, cử đi như vậy sẽ là hi sinh vô ích.
Cam Cao Hàn lắc đầu.

Vậy thì thêm ta nữa!
Lão Hải ngồi im một bên bỗng lên tiếng.
Cá3i tay còn lại khẽ kéo ngang, hai mắt nhằm thẳng mục tiêu, thanh kiếm vàng lại một lần nữa chém ra.

Vèo...

Phượng Nữ vẫn ngồi sừng sững bất động sau lưng Thị Linh Kim Ô, khóe miệng vẫn nở một nụ cười như có như không:
Mấy lão già kia không dám đi ra, chỉ định dò xét như vậy thôi?

Nàng ta vừa dứt lời, bỗng có những kiểm ảnh hình con rắn lao tới.
Nhưng kiếm ảnh hình rắn màu xám tro kia không ngừng lan tràn, vẫn không thể chạm tới Phượng Nữ

Vào!

Trong Thái Thanh trận, sơn chủ núi Thái Thanh chợt quát một tiếng.

Đoàng đoàng...
Loạn kiểm trong cơn cuồng phong kia bắn ra vô số tia sét, đánh về bốn phương tám hướng.
Núi Thái Hạo là một con cờ được Để Tuấn kêu gọi đầu hàng, bây giờ lại còn diễn trò trước mặt sáu ngọn núi khác, đúng là trào phúng...
Bảy ngọn núi lần lượt thi triển bản lĩnh, phát động công kích từ phía sau Thiên Võng, nhưng một lượt công kích này méo mó có hơn không, hoàn toàn là tấn công để dò xét. Trên những thanh kiếm Thiên Tiệm trong Thái Nhất trận.
Giờ bắt đầu luôn à?
Ninh Hư Viễn hỏi.
Sau khi cầu xin một lượt, Cam Cao Hàn trực tiếp bóp nát truyền âm lệnh trong tay, lắc đầu:
Cam Cao Hàn ta bị người coi thường, không thay mặt Đông Hoàng đại nhân được...

Nếu Đông Hoàng chủ trận, đương nhiên những sơn chủ kia không dám không vâng lời.
Cam Cao Hàn híp mắt, ở khoảng cách rất xa, ông vẫn có thể nhìn rõ tất cả:
Chờ một chút...


Nhưng những con Thị Linh Kim Ô kia tiếp tục thiêu đốt như vậy, Thiên Vũng không giữ vững được quá lâu.
Ninh Hư Viễn nói.
Trong các cường giả kiểm tu, thành tựu về trận pháp của Ninh Hư Viễn cao nhất, lúc trước khi chế tạo đại trận Thiên Võng Ninh Hư Viễn cũng có tham gia. Thiên Võng đương nhiên vững chắc, nhưng bị động chịu đựng công kích cường đại như vậy không thể giữ vững mãi được.
Hơn nữa đã thiệt hại rất nhiều Thần Tướng rồi.
Thu Âm Hà ở bên cạnh nói.
Trận chiến này, Thái Nhất Thiên Cung dốc hết tinh anh, cho dù là Thần Tướng trong Thái Nhất Vệ hay các đệ tử vùng đất Kiếm Đông đều là tương lai của Thái Nhất Thiên Cung, thiệt hại như vậy, các cường giả trong các đại kiếm phải đều vô cùng đau lòng.
Lại một đường kiế9m thật lớn gào thét bay ra. Những sơn chủ của sáu ngọn núi khác cũng đang đợi bên núi Thái Nhất truyền hiệu lệnh tới, trước khi hiệu lệnh đượ6c hạ xuống, bọn họ sẽ không rời khỏi đại trận mà từng người vẫn đang trấn thủ. Công kích cách xa trăm dặm như vậy tuy sắc bén mạnh mẽ, nhưng 5có thể tưởng tượng ra khó mà đánh trúng Phượng Nữ, thậm chí còn khó mà đánh trúng những con Thi Linh Kim Ô kia.

Vèo vèo vèo...
.
Lệnh cho ai đánh trận đầu, tuyệt đối không có đạo lý từ chối!
Mặc dù Cam Cao Hàn và Ninh Hư Viễn là lão nhân của Thái Nhất Thiên Cung, nhưng những sơn chủ là nhân vật nổi danh ngang hàng Đông Hoàng, sao lại cam tâm tình nguyện mặc ông điều khiển?
Sau khi Cam Cao Hàn nhận ra lá bài tẩy mới có thể dẫn dắt Thải Nhất Thiên Cung đưa ra phản ứng đúng đắn...
Cơ hội chỉ có lần này.
Nếu như những sơn chủ này đều chết hết ở đây, cho dù rút lui trở về bảy ngọn núi, Thái Nhất Thiên Cung cũng mất đi sức mạnh để đánh một trận, sớm muộn gì cũng sẽ thua.
Lão Cam ra lệnh, Kim Hoàng ta ắt sẽ tuân theo, có điều bảy ngọn núi chúng ta như cây liền cành, cùng đánh cùng lùi, nếu chỉ để người của núi Thái Kim chúng ta lên trước làm con tốt, ta sợ rằng sẽ có lỗi với những huynh đệ trong núi...
Giọng nói của sơn chủ núi Thái Kim truyền trở lại.
Dưới tình thể như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra kẻ nào lên trước ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay phía trước Phượng Nữ, ánh sáng tím vạn trượng phóng lên cao, phỏng thẳng về phía bầu trời xa xôi, lại nhanh chóng rơi thẳng xuống đầu Phượng Nữ, đó là một thanh kiếm màu tím dài đến không thể đo được!

Oanh!

Thật ra mọi người ở đây đều biết lo lắng của Cam Cao Hàn.
Đến tận bây giờ, tộc Kim Ô cũng chỉ do Phượng Nữ dẫn một đám Thi Linh Kim Ô ra tay. Thực lực của Phượng Nữ không thể so sánh được với đám người Thu Âm Hà, mà dù Thị Linh Kim Ô có mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là con rối không có linh trí, chỉ dựa vào những thứ này, muốn công phá
Kim Hoàng ông ta dẫn toàn bộ người của núi Thái Kim xông lên căn bản là chỉ có đường chết không có đường sống, người của núi Thái Kim không sợ chết, nhưng kiểu chết hy sinh như vậy bọn họ không vui, ít nhất bằng một câu nói của lão Cam căn bản không làm được.
Giọng nói của Kim Hoàng đương nhiên cũng truyền vào tại đám người Ninh Hư Viễn và Thu Âm Hà, bọn họ nhìn nhau, đều khẽ thở dài.
Cam Cao Hàn lại cầm một truyền âm lệnh, muốn núi Thái Tú ra tay, những lời của sơn chủ núi Thái Tú giống y hệt núi Thái Kim, xuất binh thì được thôi, nhưng chịu chết thì không đi...
Tiếp theo là núi Thải Minh, núi Thái Hạo, núi Thái Thanh...

Lão già ta đã sống đủ lâu rồi, thêm ta nữa đi.
Ninh Hư Viễn cũng cất lời.


Còn ta nữa...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.