• 8,647

Chương 3319: Lãnh ngục


Lý Bôi Tuyết cũng thở dài một tiếng:
Chỉ ở cửa hàng thôi mà đã lạnh đến vậy rồi, rốt cuộc trên kia lạnh đến cỡ nào cơ chứ?


Phượ8ng Nữ hờ hững nói:
Đây chưa phải là nơi lạnh nhất đầu, đợi đi lên rồi các ngươi sẽ biết!

Nhưng lạnh đến vậy cơ mà, chúng ta cứ thể đi3 lên à?
La Chinh hỏi.

Nếu cứ thể bò lên tầng bằng phía trên trong trạng thái không chuẩn bị gì cả thì e là ngay cả La Chinh cũn9g sẽ bị đông cứng.
Dĩ nhiên là không rồi.
Phượng Nữ lắc đầu.

Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo, là bảo vật do Hỏa Linh của tộc Nguyên Linh rèn đúc ra. Dưới sự bảo vệ của Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo, chúng ta có thể an toàn tiến lên.
Phượng Nữ nói.
Đế Tuấn xin về phe tộc Nguyên Linh nên đương nhiên đã nhận được không ít thứ tốt từ chúng. Bản thân Đế Tuấn không sử dụng được Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo này nên đã giao nó cho Phượng Nữ.
Nàng ta đi vượt qua La Chinh, lửa thần Kim ô búng ra từ đầu ngón tay.

Am!

Ba người núp dưới Nguyên Linh Thần Hỏa Trảo và đột nhiên xông lên.
Cửa hàng vừa hơi đông lại được một chút lại bị đâm thẳng vào, rốt cuộc ba người họ đã xuất hiện ở tầng bằng phía trên.
Nếu Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo bị thổi bay thì không cần nghĩ cũng biết kết cục của ba người họ sẽ là như nào.
La Chinh không hề do dự, cánh tay nhanh như chớp vung ra tóm chặt lấy Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo. Cánh tay hắn như cái kìm sắt, mặc cho cơn gió rét kia thổi như nào thì Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo vẫn không hề nhúc nhích, vững vàng che chở cho ba người ở bên dưới!
Phượng Nữ thở phào một hơi, lúc này mới nói:
Chúng ta tiến lên đi! Ở bên trái có thể nhìn thấy đường ranh giới của tầng bằng, đi theo đường ranh giới đó, phương hướng sẽ không sai...

Lửa thần Kim ô lập tức nhập vào trong Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo và chảy xuôi trong đó, toàn bộ Nguyễn Linh Thần Hỏa Trảo đều tản ra cảm giác ấm áp.
Bản thân nhiệt độ của Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo không cao, nhưng có thể ổn định nhiệt độ trong một phạm vi nhất định.

Chúng ta cùng xông lên thôi! Chuẩn bị!
Phượng Nữ nói.

Mũi tên lửa này lạ quá.
La Chinh nhìn chằm chằm mũi tên, nói.
Nếu
Lãnh Ngục
này cực kì rét lạnh thì mũi tên lửa phải bị dập tắt thật nhanh mới đúng, thế nhưng nó không những không bị dập mà ngược lại, chầm chậm bốc cháy...

Thật ra mũi tên lửa đã tắt rồi.
Phượng Nữ giải thích:
Chẳng qua vì nhiệt độ của Lãnh Ngục quá thấp nên ngay cả thời gian ở nơi đó cũng bị biến đổi, hình ảnh mũi tên lửa bay chầm chậm mà người đang thấy chỉ là ảo ảnh...

Khi một thứ gì đó đạt được đến cực hạn thì đều đủ để khiến một vài quy tắc mất đi hiệu ứng. Sau khi độ rét lạnh đạt đến cực hạn, tính chất và trạng thái của rất nhiều thứ sẽ bị thay đổi.

Phùng!

Mũi tên lửa lung lay mẩy hơi thở rồi bỗng nhiên nở rộ ra. Trong nháy mắt, toàn bộ Lãnh Ngục đã bị ánh lửa lấp đầy.

Đúng vậy, nhiệt độ ở đó còn thấp hơn nữa, được xem là nơi có nhiệt độ thấp thứ ba tính từ dưới lên theo thang nhiệt độ trong Bỉ Ngạn.
Phượng Nữ gật gật đầu, một ngọn lửa thần Kim Ô ngưng tụ ra từ đầu ngón tay nàng ta và biến thành một mũi tên lửa nho nhỏ. Mũi tên lửa ấy bắn ra, phóng thẳng về phía Lãnh Ngục kia.

Veo...

Ngay khoảnh khắc khi mũi tên lửa chui vào Lãnh Ngục, nó bỗng nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi trôi bồng bềnh ở trong đó, ngay cả tia lửa bên trên mũi tên cũng lung lay thật chậm.
La Chinh đánh giá một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ tò mò. Hắn cầm Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo định di chuyển về phía đó.

Đừng qua đó!
Phượng Nữ lập tức kéo lấy Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo:
Đó là Lãnh Ngục, tuyệt đối đừng đến đó!


Lãnh Ngục?
La Chinh hơi nhướng lông mày.

Vù vù...

Cơn gió lạnh ác liệt gào thét thổi tới, sức mạnh tích chứa trong gió không hề yếu, gần như muốn lật tung cả Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo.

Giữ chặt!
Phượng Nữ biến sắc.
Nàng ta vươn tay, ở cổ tay hiện ra một cái vòng tròn nhỏ, hiển nh6iên đây chính là không gian Tu Di của tộc Kim Ô.

Ù..

Vòng tròn lấp lóe một lúc, trong tay Phượng Nữ bỗng xuất hiện một5 cái lồng hình tròn.

Cứ đi như thế này thì chậm quá.
La Chinh không kiên nhẫn cho lắm:
Chúng ta không thể bay qua à?

Bản thân Phượng Nữ có thể tự bay được, nhưng nghe lời La Chinh nói thì vội vàng lắc đầu:
Tình huống trên tầng bằng này khác hẳn những gì người đang thấy, ở trên không có một vài luồng gió vô hình cực lạnh thổi loạn khắp nơi, nếu bị cuốn vào trong thì ngay cả Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo cũng không bảo vệ được chúng ta.

Nghe Phượng Nữ nói nghiêm trọng đến thế, La Chinh cũng từ bỏ ý nghĩ này, chỉ hành ngoan ngoãn núp dưới lòng và tiến lên.

Vì nhiệt độ đã thấp hơn.
Phượng Nữ nhún nhún vai.
Khi nhiệt độ đạt đến cực hạn, bất kỳ loại năng lượng nào cũng trở nên gần như ngưng đọng lại, mà gió rét trên lớp băng này cũng là một loại năng lượng rất mạnh.

La Chinh, người nhìn kìa, bên kia là cái gì?
Trên đường đi, Lý Bôi Tuyết cũng lặng lẽ đánh giá chung quanh. Nàng biết trong Ngọc Thắng Thiên rất lạnh, nhưng chưa hề nghĩ tới cảnh tượng ở tầng bằng phía trên lại trông như này. Vùng băng ở phía trước bên trái họ hơi trúng xuống vài chục mét, trong phạm vi ấy hoàn toàn trống rỗng giống như không có gì cả, thế nhưng khu vực ấy lại mang đến cho người ta một loại áp lực cực lớn...
Ba người họ lại đi tiếp thêm chừng bảy, tám canh giờ nữa, cơn gió vốn lạnh thấu xương bỗng từ từ ngừng lại.
Không còn tiếng gió quấy rầy nữa, xung quanh bất chợt tĩnh mịch lạ thường.

Cơn gió kia không thổi nữa à?
La Chinh đánh giá xung quanh qua cái lồng.
Diện tích của Ngọc Thắng Thiên khá rộng, mặc dù con đường mà Phượng Nữ lựa chọn khá ổn nhưng cũng không phải đơn giản vượt qua.
Trên tầng bằng mênh mông vô bờ này, ngoại trừ lớp băng bao la màu xanh trắng thì chỉ có gió rét thổi vù vù, ngay cả bông tuyết cũng chẳng thấy đầu. Cứ cách chừng một nén nhang, vầng sáng màu đỏ trên Nguyên Linh Thần Hỏa Tráo sẽ mờ đi, nhiệt độ bên dưới nó cũng hạ xuống thấp kinh khủng. Lúc này, ngón tay Phượng Nữ nhẹ nhàng vung lên, lại bóng một đám lửa thần Kim O vào trong Nguyên Linh Thân Hỏa Tráo, thể là ánh sáng trên nó lại sáng lên lần nữa.
Ba người đi trên lớp băng này mấy canh giờ, đằng trước vẫn chỉ là một màu trắng xóa, không thấy rõ con đường đi lên mà cũng không thấy rõ đường về.
Song ánh lửa chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi lập tức biến mất không còn dấu vết.

Nhưng trong chớp mắt khi ánh lửa sáng lên ấy, La Chinh đã nhìn thấy một vài điểm sáng hình dạng kỳ lạ trong Lãnh Ngục. Chúng phân bổ lung tung khắp nơi, thoạt nhìn rất giống với điểm sáng trong thế giới Huyền Lượng.


Những điểm sáng kia...
La Chinh vừa định mở miệng hỏi, Phượng Nữ đã giải thích:
Hiện giờ vẫn chưa thể biết được điểm sáng đó là gì. Ta từng nghe bệ hạ nói rằng có một thứ gì đó bị giam giữ ở chỗ này, cho nên những khu vực như thể trên tầng băng mới được gọi là Lãnh Ngục.
Không ngờ trong Lãnh Ngục ở Tam Thập Trọng Thiên lại giam giữ sinh linh đến từ thế giới Huyền Lượng. Đáng tiếc La Niệm đang ở trong không gian Tắc San, không thì đã có thể để cậu đánh giá thử xem những điểm sáng này là gì...

Vì tò mò mà La Chinh cũng bắn ra vài ngọn lửa vào trong Lãnh Ngục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.