Chương 3370: Mê cung vô đoạn
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1396 chữ
- 2022-02-26 03:14:50
Đằng sau cánh cửa kia là hai vệt thật dài hướng lên trên, vẽ ra một con đường vừa hẹp vừa dài.
Ô Đãng của tộc Tử 8Vân có vẻ không còn lòng nào đi gây sự với La Chinh nữa, gã bước qua cánh cửa rồi xung phong đi đầu. Các sinh linh Bỉ Ng3ạn khác lần lượt nối đuôi theo sau.
Lần này tộc Tam Mục cử đi tổng cộng ba người để vào bức tranh bất hủ mà chỉ 9bị chết có một người, kết quả này xem như đã không tệ.
Sau khi đi theo con đường này được một khoảng nhất định, đài cao dưới đáy đã biến mất, mà trên đỉnh có món đồ gì thì vẫn chưa nhìn ra được.
Con đường này chẳng qua chỉ là hai nét vẽ ra, nếu vượt ra ngoài hai nét đó thì sẽ thế nào?
La Chinh bỗng hỏi.
là lần đầu tiên La Chinh vào bức tranh bất hủ nên có cái nhìn như thể cũng rất đỗi bình thường.
Khuôn mặt!
La Chinh cực kỳ khẳng định.
Dù sao đường nét sáng tỏ trôi nổi trong bóng tối kia cũng cực kỳ rõ nét.
Có phải đã nhìn lầm rồi không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lẩm bẩm,
Mặc dù theo suy đoán của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì trong bức tranh bất hủ nhất định có một loại sinh linh nào đó làm chủ, nhưng suốt vô số kỷ nguyên Hỗn Độn đến nay đều chưa từng xuất hiện lần nào. Vậy mà La Chinh mới vừa tiến vào bức tranh bất hủ, sinh linh kia đã xuất hiện?
Phi Dục bỗng duỗi hai tay lên trên rồi đột nhiên nhoài người xuống, cả người bắn vọt lên phía trên của bức tranh bất hủ một khoảng...
Như này không phải là đang bơi à?
La Chinh hơi nhíu mày.
Chính xác, cách di chuyển giống như đang bơi chính là cách đi với tốc độ nhanh nhất.
Phi Dục nói:
Còn kiểu của huynh.
La Chinh nhìn ngắm một hồi rồi định bước ra khỏi Lục Giác Tỉnh Trận.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt. Hắn quay đầu lại, lập tức thấy được một gương mặt than khóc thảm thiết mơ hồ đang trôi nổi trong đêm tối phía xa và nhìn hắn chằm chằm.
Đó là cái gì?
Sau khi đa số sinh linh Bỉ Ngạn đều đã đi qua cánh cửa, L6a Chinh cũng vung hai tay hai chân, bắt đầu bò ngang lên trên.
Phi Dục cùng Khoái Kiếm cũng là những người cuối 5cùng tiến vào cánh cửa kia, bọn họ cố ý chờ La Chinh đi cùng. Chỉ có điều, hai tộc nhân tộc Tam Mục thấy động tác trườn bò của La Chinh thì đều nở nụ cười.
La Chinh huynh, thật ra với hình thái của chúng ta vẫn có cách di chuyển tốt hơn.
Phi Dục nói.
Con đường này không phải chỉ đơn giản là hai nét vẽ ra.
Phi Dục nói:
Không có con đường này thì khu vực này chính là vực sâu vạn trượng. Ừm, ở đoạn giữa con đường này sẽ có chỗ để cho huynh quan sát.
Quan sát được vực sâu vạn trượng?
La Chinh lập tức hứng thú.
Ừ.
Phi Dục gật đầu.
Không biết đi được bao xa về phía trước thì bên trên bỗng trở nên trống trải, nhưng đây chưa phải là điểm cuối mà chỉ là đoạn giữa của con đường này.
La Chinh cũng duỗi hai tay ra và đột nhiên sải tay sang hai bên, cơ thể cũng vọt lên trước một khoảng.
Tiến lên bằng cách này vừa nhanh vừa gọn...
Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối...
Trong lịch sử có không ít người vì tò mò mà đã nhảy từ cây cầu ra ngoài kia.
Một khi tiến vào trong vực sâu là không khác gì lạc lối vĩnh viễn.
Trong lúc hoạt động tay chân, La Chinh tranh thủ nhìn xuống cây cầu lần nữa. Đường nét vẽ ra trong bức tranh khi nhìn từ đây lại được đúc vô cùng tinh xảo, mà ở trên cầu La Chinh cũng thấy được Phi Dục cùng Khoái Kiếm. Bây giờ hai tộc nhân tộc Tam Mục này không chỉ còn là những nét phác họa nữa mà chính là dáng vẻ của họ, chẳng qua được khắc ở trên cầu mà thôi.
Thật ra ban nãy lúc La Chinh đi vào đài cao hình tròn, Phi Dục đã thấy lạ trước kiểu đi của hắn rồi.
Cách nào?
La Chinh hỏi.
Bề ngoài của tộc Tam Mục và Nhân tộc không khác nhau nhiều lắm, nếu Phi Dục bọn họ có cách tốt hơn thì La Chinh cũng có thể sử dụng.
đây có vài vòng tròn nho nhỏ, trong vòng tròn vẽ trận pháp hình sao sáu cánh.
Lúc La Chinh đang định đặt câu hỏi thì Phi Dục đã trả lời trước:
Khi đứng trên Lục Giác Tinh Trận, huynh sẽ có thể thấy được hoàn cảnh chung quanh.
Ở nơi trống trải này có sáu Lục Giác Tỉnh Trận, nhưng đa số sinh linh Bỉ Ngạn chắc vì đã nhìn rất nhiều lần nên không có hứng thú gì với nó, lúc đi ngang qua đây cũng không hề có ý định dừng lại, cứ thế đi thắng luôn.
Đây là lần đầu tiên của La Chinh, hắn rất tò mò về bức tranh bất hủ nên khi nghe Phi Dục nói vậy, hắn đã vội vàng đứng lên trên Lục Giác Tinh Trận.
Thay vì nói là đứng thì chi bằng bảo là bò. Dù sao trong bức tranh bất hủ cũng không có khái niệm
độ cao
nên trên thực tế, La Chinh đang nằm trên đất và bò đi từng chút một.
Lúc La Chinh vừa đứng lên Lục Giác Tinh Trận, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều thay đổi. Vốn dĩ hắn chỉ có thể thấy được mặt phẳng của mình cùng với quang cảnh của mặt phẳng xung quanh, nhưng vào lúc này La Chinh dường như đã khôi phục lại hình thái nguyên bản của mình. Hắn phát hiện mình đang ở trên một cây cầu lớn màu đen hẹp và dài, mà ở bên ngoài cây cầu chính là một cái vực sâu không đáy đen tuyên!
Giờ thì biết rõ rồi chứ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng ở bên cạnh cười nói.
La Chinh không tin Nguyên Thủy Thiên Tôn không biết biện pháp này.
Tại ta thấy người đã quen với kiểu đi đường như cua nên không nhắc ngươi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười hì hì đáp lại.
La Chinh cứ
bơi
tiếp như thể lên phía trên theo hai nét mảnh vẽ ra con đường.
La Chinh giật mình.
Những gương mặt khóc ấy chỉ xuất hiện trong vỏn vẹn một giây rồi lập tức biến mất trong màn đêm. Khi Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn sang thì gương mặt kia đã biến mất...
Ngươi thấy được cái gì?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy làm lạ.
Bước ra khỏi hai nét kia cũng tức là bước ra ngoài cây cầu, như vậy sẽ bị rơi vào trong vực sâu không đáy.
La Chinh gật đầu,
Lúc đứng trên Lục Giác Tỉnh Trận, La Chinh có được chút tự do ngắn ngủi bèn nhân cơ hội hoạt động tay chân một chút.
Nói cho chính xác thì thật ra là vào trong con đường lạc giữa hỗn độn và thế giới Huyền Lượng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sửa lời La Chinh.
Chắc là không nhầm đầu...
La Chinh rất khẳng định, nhưng nghĩ lại hắn đã ở trong bức tranh bất hủ khá lâu rồi nên khi khôi phục lại hình thái ban đầu khó tránh khỏi sẽ sinh ra ảo giác.
Ánh mắt hắn liếc quanh một vòng nhưng không thấy khác thường nào khác, hẳn bèn nhún vai rồi bước chân ra khỏi Lục Giác Tỉnh Trận.
Ngay khoảnh khắc khi La Chinh vừa rời khỏi pháp trận, cả người hắn lại nằm bò trên mặt đất.
Mặc dù hai loại hình thái này chuyển đổi qua lại không gây ra đau đớn gì, nhưng vẫn rất khó chịu.
La Chinh huynh đã nhìn rõ cây cầu chưa?
Phi Dục mỉm cười hỏi.
Ừ, đúng là nguy hiểm thật.
La Chinh cũng không nói với mấy người Phi Dục về gương mặt kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.