Chương 48: Được cứu
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2236 chữ
- 2021-12-31 04:32:56
Nếu dựa theo cấp bậc yêu thú ở Đông Vực để phân chia, đao trùng bình thường hẳn được xếp vào hàng yêu thú cấp ba.
Nhưng khác biệt lớn nhất giữa đao trùng và yêu thú cấp ba khác chính là, chúng từ trước đến nay không có khả năng chỉ xuất hiện một mình.
Khi ngươi phát hiện một con đao trùng, thì thật ra ở phía sau nó có ít nhất hai ngàn con đao trùng khác!
Những lời này được lưu truyền rộng rãi ở phía Nam, mặc dù có phần phóng đại, nhưng cũng đủ để chứng minh số lượng của đao trùng khủng bố đến mức nào.
Đối mặt với số lượng đao trùng lớn như thế, đừng nói là tu giả Nửa Bước Tiên Thiên, cho dù là cường giả Tiên Thiên Cảnh chỉ sợ cũng không thể ứng phó nổi.
Số lượng đệ tử Thanh Vân Tông trước mắt cũng không ít, thực lực cũng rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã xử lý mấy trăm con đao trùng.
Thi thể những đao trùng kia giống như một ngọn núi nhỏ, chậm rãi chồng chất chung quanh xác của tòa phi thiên liễn vừa rơi xuống.
Tuy rằng mọi người xử lý không ít đao trùng, nhưng đao trùng vây lại càng ngày càng nhiều, giống như vô cùng vô tận!
Aaaaaaa...!
Có người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Là có người bị lỡ bước lọt vào vòng vây của đao trùng, những người khác có muốn cứu thì cũng không kịp nữa.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, người nọ đã bị một đám đao trùng bao lấy, điên cuồng gặm cắn. Đợi đến khi đám đao trùng tản ra, người nọ đã bị gặm sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thấy một màn như thế, không ít người tê cả da đầu.
Không ai hy vọng chính mình sẽ bị chui vào bụng sâu bọ.
Nhưng đao trùng trước mắt nhiều vô cùng vô tận, một khi mọi người sức cùng lực kiệt, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào kết cục như vậy.
Trong lòng mọi người đều ảm đạm, khí thế rõ ràng cũng suy sụp xuống.
Chính vào lúc đó, bỗng nhiên có người hô lớn.
Mọi người liều mạng đi! Không liều mạng chính là chết! Liều mạng thì còn có đường sống!
Phập!!!
Một mũi tên chân nguyên màu tím bắn ra, nháy mắt xuyên qua hơn mười con đao trùng.
Phừng!
Hỏa cầu kịch liệt nổ tung, đốt đỏ nửa bầu trời, chân hỏa uy lực phi phàm, lập tức thiêu đốt mấy chục con đao trùng, trong không khí tràn đầy mùi cháy khét.
Cường giả Tiên Thiên Cảnh bắt đầu phát lực.
Mọi người thấy thế, như được cổ vũ mà bắt đầu liều mạng.
Bóng dáng La Chinh không ngừng qua lại trong đám đao trùng. Tuy rằng uy lực của Tử Đàn Quyền không quá xuất chúng, nhưng bằng vào sức mạnh bản thân, cộng thêm ưu thế về thân thể, trong thời gian ngắn hắn cũng xử lý được bảy tám con đao trùng.
Ngay lúc chiến đấu hết sức ác liệt, lại có người kinh hãi hô một tiếng.
Thủ lĩnh đao trùng!
La Chinh cùng những người khác ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên trong một mảng đao trùng màu xanh lục có lẫn vào mấy trăm con đao trùng màu tím. Đám thủ lĩnh đao trùng này to gấp đôi so với đao trùng bình thường, hơn nữa trên người còn mọc đầy gai nhọn, bề ngoài càng thêm khủng bố dữ tợn.
Đây là thủ lĩnh đao trùng?
Thủ lĩnh đao trùng thực lực vốn cường đại, vượt xa đao trùng bình thường, huống hồ lại còn có đến mấy trăm con!
Đám đao trùng trước mắt này cũng đã vô cùng khó ứng phó rồi, bây giờ còn phải đối mặt với đám thủ lĩnh đao trùng lợi hại hơn.
Đám thủ lĩnh đao trùng từ trên cao đáp xuống, phát ra tiếng thét chói tai. Lập tức, càng có nhiều đao trùng cuồn cuộn không ngừng bổ sung lại đây.
Trong lòng mọi người đều u ám. Chẳng lẽ mọi người hôm nay đều phải chết ở đây?
Lúc đi lên phi thiên liễn kia, ai có thể nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy?
Kỳ thật diệt đao trùng mặc dù là chuyện tương đối khó khăn, nhưng sẽ rất ít khi xảy ra loại chuyện tập kích thế này.
Vào giờ khắc này, bên trong rừng có âm thanh một vật thể bay tới, đó là một cái ống trúc đã châm lửa.
Một đầu ống trúc lóe ra tia lửa, sau khi rơi xuống đất, một đầu khác liền toát ra khói đặc cuồn cuộn.
La Chinh ngửi ngửi, nhận ra trong khói đặc có mùi thuốc đông y nồng đậm.
Ngay sau đó lại có nhiều ống trúc được ném đến hơn.
Mỗi ống trúc đều được châm lửa một đầu, đầu khác thì tỏa ra khói đặc.
Rất nhanh, khu vực chiến đấu bị bao phủ trong khói mù.
Nói ra cũng hết sức kỳ quái, đám đao trùng dường như rất kiêng kị với khói đặc. Chúng nó phát hiện thấy khói đặc thì nhao nhao xòe cánh bay lên không trung, không ngừng xoay quanh, chậm chạp không dám vọt vào trong đám khói.
Kể cả những con thủ lĩnh đao trùng cường đại hơn cũng thế.
Tuy khói cũng khiến người rất khó chịu, nhưng vẫn còn chịu đựng được, ít nhất cũng có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Sau đó, mọi người liền phát hiện cánh rừng kia lay động một hồi, không ít người chui ra từ bên trong. Những người này đều mặc trang phục thống nhất, trên lưng đều đeo mấy khúc trúc, vẻ mặt nghiêm túc, hành động phối hợp đồng đều.
Đế Quân!
Đông đảo đệ tử Thanh Vân Tông nhìn thấy những người này, trên mặt đều lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được cứu trợ.
Đế Quân cũng chính là quân đội Đế Quốc. Hàng năm cứ đến đợt Trùng Triều, Đế Đô đều điều một phần quân đội đến đây trấn áp Trùng Triều.
So với đệ tử Thanh Vân Tông, Đế Quân hành động thống nhất, quân luật nghiêm minh. Tuy thực lực cá nhân có thể không so được với đệ tử Thanh Vân Tông nhưng thực lực chỉnh thể lại không thể coi thường.
Sau khi Đế Quân đi ra liền xếp thành đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề, từ giữa có một thanh niên đầu đinh đi ra. Thanh niên kia sắc mặt nghiêm túc nói:
Ta là đội trưởng của tiểu đội Thanh Lam – Bách phu trưởng(1) - Lục Kiêu! Đệ tử Thanh Vân Tông nghe rõ, nếu muốn sống thì đi theo chúng ta!
Các đệ tử Thanh Vân Tông nghe thế nhưng lại không ai động đậy, bọn họ đưa ánh mắt nhìn về phía đống thi thể đao trùng.
Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới đây không phải để làm khách du lịch, mà là vì kiếm điểm tích lũy.
Dựa theo quy định Thanh Vân Tông, giết chết hai mươi đao trùng thì được một điểm tích lũy, thi thể đao trùng trong mắt bọn họ đều là điểm tích lũy!
Nhưng thi thể đao trùng to lớn nên không thể tha về, vì thế Thanh Vân Tông quy định, chỉ cần đào ra tinh hạch yêu thú trong ngực đao trùng là được.
Vừa rồi mọi người bỏ công dốc sức liều chết liều sống lâu như vậy, cũng nên lấy chút chiến lợi phẩm về tay.
Nhưng Đế Quân vừa đến đã bảo bọn họ phải theo quân đội rời đi, đương nhiên là có người không vui.
Trên thực tế, quan hệ giữa Đế Quân và đệ tử Thanh Vân Tông vốn không hòa hợp lắm, đều nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí còn phát sinh chuyện đánh nhau tập thể.
Có người nói với Lục Kiêu:
Có thể chờ chút không? Chúng ta còn muốn...
Lục Kiêu hừ một tiếng:
Ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng các ngươi nên suy xét rõ ràng. Chúng ta trinh sát thấy đại quân đao trùng đang tiếp tục tập kết về hướng này, mạng của Đế Quân chúng ta so với đệ tử Thanh Vân Tông các ngươi thì đáng giá hơn nhiều! Các ngươi không đi, chúng ta đi!
Đám đệ tử Thanh Vân Tông cũng xem như hết cách. Người ta có thể ra tay cứu mình đã xem như tận tình tận nghĩa, về phần điểm tích lũy, liên quan quái gì đến bọn họ?
Vì thế bọn họ chỉ có thể theo sau quân đội rời đi.
Có vài cường giả Tiên Thiên Cảnh nhìn thi thể đao trùng đầy đất, dường như còn muốn ở lại thu thập một ít tinh hạch, rồi dựa vào thực lực cường đại thoát ra. Chỉ là, nhìn đao trùng không ngừng gia tăng trên bầu trời kia thì cuối cùng vẫn lắc đầu từ bỏ.
Thực lực bình quân của Đế Quân so với thực lực của đệ tử Thanh Vân Tông có thấp hơn, nhưng bọn họ lại có chiêu thức đối phó với Trùng Triều.
Giống như những khúc trúc bọn họ đeo sau lưng, đều được chế tạo theo phương thức đặc biệt, dùng để chống lại tập kích của đao trùng.
Cứ đi được một đoạn, bọn họ lại châm một ống trúc. Chỉ cần ống trúc kia tỏa ra khói đặc thì đám đao trùng sẽ không dám xuống dưới công kích mọi người, chỉ có thể xoay quanh trên đỉnh đầu.
Quân đội im lặng dẫn đường ở phía trước, ngược lại các đệ tử Thanh Vân Tông thường tiến hành tấn công đao trùng trên không, sử dụng kiếm khí hoặc cung tiễn tấn công mấy con đao trùng đó.
Khoảng cách giữa đao trùng đều khá xa, khó có thể đánh trúng, cho nên mỗi khi bọn họ hạ được một hai con đao trùng, vài đệ tử Thanh Vân Tông sẽ đắc chí cười to...
La Chinh đi theo phía sau thấy vậy, nhịn không được lắc đầu.
Tuy rằng đông đảo đệ tử Thanh Vân Tông có thực lực mạnh mẽ, có lẽ một đối một thì những quân nhân phía trước căn bản không phải là đối thủ. Nhưng nếu đấu tập thể, thì sợ là chỉ một đòn các đệ tử Thanh Vân Tông liền bại. Bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của quân đội.
Kỷ luật thật sự quá kém, có lẽ bốn năm người còn có thể miễn cưỡng phối hợp nhưng nhân số nhiều lên là loạn ngay.
Đi được nửa canh giờ, rốt cuộc cũng ra khỏi mảnh rừng này. Dưới hướng dẫn của quân đội, bọn họ đi qua một dòng sông nhỏ, lại vượt qua một ngọn núi, sau đó một tòa thành liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là Long Bảo, rốt cuộc cũng đến nơi rồi!
Có vài đệ tử nội môn có ánh mắt sắc bén đã kêu lên.
Tòa thành trước mắt này đúng là Long Bảo do Đế Quốc tạo ra, dùng để trấn thủ biên cương phía Nam, cũng chính là điểm đến của bọn họ.
Long Bảo là quan ải quan trọng nhất ở phía Nam Phần Thiên Đế Quốc, đi tiếp nữa về phía Nam chính là rừng mưa nhiệt đới vô cùng vô tận.
La Chinh đã từng đọc qua Dị Thú Chí, quyển sách ghi lại các nơi hiểm địa của Đông Vực.
Trong đó có ghi lại câu chuyện xâm nhập rừng mưa nhiệt đới của một cường giả Đông Vực. Theo ghi chép lại thì, ngàn dặm bên ngoài rừng mưa nhiệt đới còn an toàn, chỉ gặp phải yêu thú từ cấp ba trở xuống, còn tiếp tục đi vào trong năm trăm dặm mới có thể gặp gỡ yêu thú cấp năm. Sau ngàn dặm nữa, chính là địa bàn của các loại yêu thú cao cấp như cấp bảy, cấp tám...
Lại đi vào sâu bên trong, chính là thế giới mà nhân loại khó có thể do thám.
Hàng năm đều sẽ có không ít yêu thú, xuất phát từ một số nguyên nhân mà nhân loại cũng không rõ lắm, chạy ra từ trong rừng mưa nhiệt đới xông vào Phần Thiên Đế Quốc.
Tác dụng của Long Bảo chính là ngăn cản các loại yêu thú xông ra từ rừng mưa nhiệt đới này.
Trong đông đảo các loại yêu thú, làm người ta đau đầu nhất chính là đao trùng.
Long Bảo là cứ điểm mấu chốt, vẻ ngoài thoạt nhìn vô cùng đơn sơ, cho dù là tường thành hay sông đào bảo vệ thành đều không trang trí bất cứ thứ gì. Vật trang trí duy nhất chính là tượng đầu rồng thật lớn treo ở đầu tường thành của Long Bảo.
Tượng đầu rồng kia toàn bộ đều đen tuyền, hai mắt phản xạ lại ánh mặt trời sáng lóa, giương nanh múa vuốt, tản ra khí phách phi phàm.
Đi dưới tượng đầu rồng, tất cả đệ tử Thanh Vân Tông đều không nhịn được mà lộ ra sự kính sợ.
La Chinh lúc đi qua còn dừng lại trong chốc lát nhìn chằm chằm hai mắt của tượng đầu rồng, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.
Bởi vì La Chinh có thể cảm giác được
Ý
từ tượng đầu rồng này, cũng chính là uy áp mà nó phát ra.
(1)Bách phu trưởng: đội trưởng quản lý 100 người.