Chương 5: Nguy cơ
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2385 chữ
- 2021-12-31 04:32:48
Tuy không có hạ nhân dám áp giải nhưng La Chinh vẫn tự giác tới võ đường.
Mặc dù trong lòng thấy bất mãn với quy củ của La gia, Nhị thúc và Tam thúc không làm gương nên con trai bọn họ cũng vượt quá giới hạn, không để tộc quy vào mắt? Đó cũng là lý do mấy tên hạ nhân thấp kém dám làm loạn như thế. Nhưng dù người khác giày xéo, coi rẻ tộc quy, cũng không thể hiện rằng La Chinh cũng không tuân thủ tộc quy.
Cũng không phải hắn cổ hủ, mà chỉ là một loại kiên trì.
Không khí võ đường hôm nay không giống ngày thường. Chuyện La Chinh đánh đại quản gia Hoàng Cách cùng quản sự Phương Thông đã truyền khắp toàn bộ La gia.
Hai năm trước, La Chinh bị biếm thành tôi tớ, trở thành bia thịt trong võ đường, vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Bất luận đệ tử La gia đánh hắn thế nào, hắn đều cắn rắng chịu đựng, không rên một tiếng giống như con cừu ngoan ngoãn. Khiến mọi người dần quên hắn đã từng là thiếu gia chủ La gia, cũng quên mất việc La Chinh đã có thực lực Luyện Nhục Cảnh.
Hiện tại đệ tử La gia xem như hiểu rõ, La Chinh không phải kẻ nhẫn nhịn. Đệ tử La gia có thể tùy ý đánh đập hắn, đó là bởi vì bọn họ họ La. Còn người ngoài lại không có tư cách đấy!
Chính vì thế, hôm nay trong võ đường những tên đệ tử La gia nhìn về phía La Chinh mơ hồ có chút kính sợ. Chờ đến lúc giáo đầu La gia ra lệnh đám đệ tử lựa chọn bia thịt, thế mà không có một ai lựa chọn La Chinh.
La Chinh cười khổ, đây cũng không phải là kết quả hắn mong muốn...
Hiện tại, hắn cần nhất chính là rèn luyện nhục thể của mình, nhưng đám đệ tử La gia lại trực tiếp lờ hắn đi, thế này sao được?
Cũng không thể đi tới nói, ta rất muốn bị đánh, các ngươi tới đánh ta đi?
Mắt thấy đám bia thịt từng người bị lĩnh đi, chỉ le loi mình hắn, La Chinh cũng rất khó chịu, đệ tử La gia không nên hèn nhát như vậy!
Hắn đi thẳng đến chỗ La Đại Long đang ra đòn mãnh liệt với người đá nói:
Đại Long, đánh một tảng đá thì có gì hay, ta luyện cùng với ngươi.
Cái này...
Một kẻ lỗ mãng như La Đại Long cũng xuất hiện vẻ do dự trên mặt.
Ta là bia thịt, tất nhiên là phải luyện cùng ngươi! Yên tâm, ta mặc giáp da rất dày, đánh không chết được.
La Chinh vỗ ngực nói.
La Chinh đã nói như vậy, La Đại Long cũng ngại từ chối, nếu không thì có vẻ hắn quá nhu nhược, cho dù suy nghĩ chân thực trong lòng hắn là không muốn chọc vào La Chinh.
La Đại Long trong lòng có kiêng dè, quyền đánh ra cũng không hết sức. Ngày thường phát huy ra mười phần sức mạnh, lúc này lại chỉ đánh ra nhiều nhất là năm phần.
Quyền đánh ra èo uột thế này thì hiệu quả rèn luyện không tốt, điều này làm cho La Chinh rất không hài lòng.
Dùng sức hơn! Hướng chỗ này đánh mạnh vào!
Tốc độ ra quyền quá chậm, ngươi đang e sợ cái gì?
Đều là một quyền nhưng lại kém xa ngày hôm qua.
Nhìn đến một bia thịt liên tục dạy dỗ đối phương đánh mình mạnh vào, đám đệ tử La gia kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất, bọn họ thật sự đoán không ra La Chinh đang nghĩ cái gì.
La Đại Long lại không nghĩ nhiều, dưới từng bước hướng dẫn của La Chinh trạng thái của hắn cũng chậm rãi điều chỉnh lại. Tay chân hắn cũng từ từ buông lỏng, lực lượng cũng khôi phục đến trình độ lúc bình thường.
Uỳnh!
Uỳnh!
Uỳnh!
Từng quyền điên cuồng nện xuống thân thể La Chinh, từng luồng từng luồng khí nóng chảy dọc thân thể hắn, tinh luyện tạp chất trong xương cốt hắn đi ra. Mỗi một quyền đều khiến cốt cách của hắn tinh thuần hơn một chút, cường độ và tính dẻo của xương cốt cũng tăng lên một tầng.
Chỉ cần bị đánh liền giống như cắn nuốt Thiên Địa Tạo Hóa Đan, loại biến hóa về chất này mang đến vui sướng khó mà nói thành lời. Ngoài mặt La Chinh vẫn lộ ra sắc mặt thống khổ, nhưng trong lòng lại muốn hét lớn: Đấm mạnh hơn nữa đi!
Đồng hồ nước dùng để tính thời gian trong võ đường ước chừng đã đổ đầy ba bình nước, ba canh giờ đã trôi qua. Lúc này, hạ nhân La gia mang thức ăn tới, dù là đệ tử La gia hay là bia thịt đều cần bổ sung thể lực. Nhưng thức ăn của đệ tử La gia đều là món ăn ngon lành, mà đãi ngộ của bia thịt chỉ có nước lã với màn thầu...
Trải qua ba canh giờ rèn luyện, La Chinh cũng cảm thấy đói vô cùng, thân thể rèn luyện hao phí phần lớn thể lực của hắn. Hắn cũng không chê thức ăn khó nuốt, cầm màn thầu lên định nhét vào miệng.
Đúng lúc này, một cái bát sứ đưa đến trước mặt La Chinh. Bên trong đựng món thịt thơm ngon tinh xảo, tỏa ra mùi hương mê người.
La Chinh ngẩng đầu lên, là La Đại Long đưa đồ ăn của hắn tới cười nói:
Cùng ăn đi.
La Chinh cũng không khách khí, gặm một miếng màn thầu, lại ăn một miếng thịt.
Ngươi đánh Hoàng Cách, Nhị thiếu gia sẽ đối phó ngươi.
La Đại Long thấp giọng nói.
La Chinh ăn như hổ đói, từ khi làm bia thịt hắn chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy. Hắn gật gật đầu, hắn biết La Đại Long có ý tốt nhắc nhở. Dù sao hắn đã từng là thiếu gia chủ, đối với việc trong gia tộc, hắn so với đệ tử chi thứ như La Đại Long càng thêm rõ ràng. Nhị thúc cùng Tam thúc để mặc hắn sống lâu như vậy, nguyên nhân lớn nhất không phải bọn họ nhân từ mà là thực lực của hắn quá kém, giống như con kiến có cũng được không có cũng xong, không có bất cứ tính uy hiếp nào đối với bọn họ. Nhưng nếu con kiến này mà cắn bọn họ một cái, làm cho bọn họ cảm thấy đau đớn thì dù chỉ một chút, bọn họ cũng sẽ không chút do dự ấn chết hắn.
Nhưng mà rất hả giận, lão già họ Hoàng kia, bọn ta đã ngứa mắt hắn từ lâu!
La Đại Long nói xong nở nụ cười.
Hả giận không chỉ có mình La Đại Long, trừ bỏ đám người chi thứ hai và thứ ba ra thì tất cả đệ tử La gia đều cảm thấy rất hả giận. Đệ tử trong võ đường tuy rằng không nói có ra như La Đại Long, nhưng ánh mắt bọn họ đã nói lên hết thảy. Hai năm qua, tất cả những việc chi thứ hai và thứ ba làm ra quả thực có thể dùng từ
đi thụt lùi
để hình dung. Không chỉ cắt xén các loại chi tiêu hàng tháng của đệ tử chi thứ, mà đan dược dùng để luyện công cũng ăn bớt hết lần này tới lần khác. Đến mấy tên hạ nhân cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ người nhà họ La, đây là dựa vào cái gì?
Cơ hồ tất cả tài nguyên La gia đều dồn hết lên người La Phái Nhiên và La Thừa Vận, những đệ tử chi thứ có thể cân bằng tâm lý được mới lạ.
Hiện tại, ai ai cũng hoài niệm thời gian phụ thân La Chinh còn làm chủ La gia. Khi đó tộc quy sâm nghiêm, La gia không có nhiều lục đục như vậy, cũng không có hạ nhân nào dám ỷ thế hiếp người, càng không có nhiều điều không công bằng như vậy!
Chỉ tiếc ngày lành như vậy, đã một đi không trở lại.
Mà hiện tại, ngay cả loại hoài niệm này đệ tử La gia cũng chỉ dám giấu trong lòng, không dám lấy ra dị nghị, chỉ sợ bị lộ nhược điểm rồi lại bị
Tộc quy
trừng trị.
Cái La gia này, đã thối rữa rồi! La Chinh thầm cảm thán, nếu như có cơ hội, chờ thực lực của ta lớn mạnh lên, nhất định phải cắt bỏ phần thối rữa này!
Trước tòa dinh thự tráng lệ của chi thứ ba La gia.
Đầu Hoàng Cách quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra mắt mũi miệng, hoàn toàn nhìn không ra dạng người. Hắn khụy gối quỳ trên mặt đất, giọng the thé khóc ròng nói:
Thừa Vận thiếu gia, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân!
Ở trước mặt Hoàng Cách, một thiếu niên mặc áo xanh đang ngả người trên ghế. Thiếu niên này tuy dung mạo tuấn tú, nhưng các đường nét trên mặt đã lộ ra vẻ cuồng ngạo ngoan độc, đây chính là Nhị thiếu gia La gia La Thừa Vận.
Nghe nói ngươi muốn thu La Chinh làm nô bộc, lo liệu sinh hoạt hàng ngày cho ngươi?
La Thừa Vận nghiêng đầu cười nói.
Thừa Vận thiếu gia, chuyện không phải như vậy...
Hoàng Cách khóc nức nở phủ nhận.
La Thừa Vận căn bản không nghe Hoàng Cách giải thích, cười nói:
La Chinh tuy rằng bị biếm thành tôi tớ, nhưng tốt xấu hắn cũng họ La, cũng đã từng là thiếu gia chủ La gia, cho dù là ta thu hắn làm nô bộc cũng không thích hợp. Ngươi thật sự là não tàn lắm rồi mới có thể làm ra loại chuyện nhàm chán này, bị đánh là đáng lắm.
Hoàng Cách dập đầu, tiếp tục khóc ròng nói:
Thừa Vận thiếu gia, lần này là tiểu nhân không đúng, nhưng ngài vẫn phải làm chủ cho tiểu nhân...
Hắn vừa khóc lóc, vừa lặng lẽ ra hiệu cho bên cạnh.
Lập tức, một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi lặng lẽ đi đến bên người Hoàng Cách quỳ xuống.
Người phụ nữ này là vợ Hoàng Cách, cũng là vú em của La Thừa Vận, chăm sóc La Thừa Vận từ nhỏ đến lớn. La Thừa Vận tuổi nhỏ mất mẹ nên quan hệ với người vú em vô cùng tốt, tình cảm như mẹ con ruột.
Nhị nương không cần quỳ, Hoàng Cách ngươi cũng đứng lên đi!
La Thừa Vận khoát tay.
Hoàng Cách run rẩy nói:
Thừa Vận thiếu gia, ngài đồng ý rồi?
La Thừa Vận từ trên ghế đứng lên đi hai bước nói:
Đường ca Phái Nhiên trước đây nói giữ mạng của La Chinh lại chính là để cho hắn sống, để cho hắn nhìn. Nhưng La Chinh cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, hiện tại đường ca sắp lên Thanh Vân Tông, ta liền giúp đường ca xử lí hắn vậy!
Hoàng Cách vừa nghe, cái miệng không thành hình dạng kia liền ngoác ra cảm tạ:
Đa tạ Thừa Vận thiếu gia!!!
Nhưng chuyện này, còn cần đợi một thời gian nữa.
La Thừa Vận sờ sờ đầu nói:
Ta vừa mới dùng viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan cuối cùng của gia tộc nên muốn bế quan, luyện hóa dược hiệu gột rửa thân thể. Nếu không thì chờ đến ngày tộc luyện tháng sau đi. Đến ngày đó ta sẽ chọn hắn làm đối tượng đấu sinh tử, tự tay đánh chết hắn.
Nói xong, trên mặt La Thừa Vận tản mát ra tầng tầng sát khí.
Ngày tộc luyện, cũng chính là ngày kiểm duyệt thực lực đệ tử La gia, ngày đó sẽ có trưởng bối La gia ra mặt thẩm duyệt thành quả tu luyện của đệ tử La gia.
Đồng thời, ngày đó cũng là cơ hội của các bia thịt, chỉ cần có thể sống sót sau cuộc đấu sinh tử là có thể lấy lại được tự do.
Cho dù là bia thịt hèn mọn nhất cũng có quyền được khát vọng tự do, nếu để bọn họ không nhìn được chút ánh sáng tự do, bọn họ sẽ không thể khiêng nổi áp lực bị đánh mỗi ngày mà nhanh chóng chết đi. La gia đặt ra quy tắc này, chính là để tất cả bia thịt trong tâm đều giữ một tia hy vọng. Hy vọng chính mình sau trận đấu sinh tử có thể sống sót, có thể thoát khỏi La gia, không cần làm bia thịt đê tiện nữa.
Nhưng, trận đấu sinh tử này ngay bản thân nó đã không công bằng.
Ngày thường, các bia thịt đã thường xuyên bị đánh, bị các loại thương tật dày vò, sao có thể đối kháng với các đệ tử tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh của La gia cơ chứ?
Không biết đã có bao nhiêu bia thịt bị đánh chết tươi trong ngày tộc luyện. Ngày đó là ngày trưởng bối La gia kiểm tra thực lực của các đệ tử, dựa theo thực lực mà ban thưởng. Vì thế, mỗi đệ tử La gia đều sẽ dốc toàn lực, đó cũng sẽ là lúc bọn họ xuống tay nặng nhất, tàn nhẫn nhất.
Vâng, thưa Thừa Vận thiếu gia, thế thì để cho tên La Chinh kia sống thêm một tháng đi!
Hoàng Cách lại dập đầu vài cái nữa mới xoay người đứng lên, ánh mắt phía dưới băng gạc lộ ra vẻ thù hằn.
Chờ sau khi La Thừa Vận rời đi, người phụ nữ trung niên kia lại khuyên giải Hoàng Cách:
La Chinh kia cũng rất đáng thương, ngươi cần gì cứ nhất quyết phải dồn hắn vào chỗ chết? Hắn đánh ngươi là không nên, nhưng chỉ cần trừng trị một chút là được rồi.
Hoàng Cách lại nói:
Một người phụ nữ như ngươi, ngoài lòng dạ đàn bà ra thì còn biết cái gì?
Bị trượng phu của mình mắng, người phụ nữ ngập ngừng hai câu, cuối cùng thở dài không nói chuyện nữa.