• 8,615

Chương 552: LIỀU CHẾT ĐÁNH CƯỢC MỘT LẦN?


Cho dù là Trung Vực hay đại lục hỗn loạn, việc tu luyện linh hồn đều là chuyện khó khăn nhất.

Mặc dù gã Chiến Tôn Ma tộc này cực kỳ mạnh mẽ, trong Ma tộc cũng có bí pháp tu luyện linh hồn, nhưng linh hồn của gã vẫn chưa thể bước vào Chiến Hồn Cảnh.

Mượn một món bí bảo loại bảo vệ linh hồn, nên gã Chiến Tôn Ma tộc kia không cho rằng La Chinh có thể tiêu diệt linh hồn của hắn, nhưng thực tế, hắn lại có thể nhẹ nhàng khiến linh hồn của gã bị tổn thương, vì vậy giờ phút này gã cũng vô cùng kiêng kị công kích linh hồn của La Chinh.

Cũng chính vì thế, khoảng cách giữa La Chinh và gã Chiến Tôn Ma tộc kia lại kéo ra lần nữa.

Thế nhưng càng phiền toái hơn là, hai gã Chiến Tôn Ma tộc khác cũng đuổi theo kịp rồi...

La Chinh khẽ cắn môi, lại thúc giục cương nguyên đã dần cạn kiệt một lần nữa, thân hình hoá thành một vệt nhỏ bắn về phía trước.

Phiền toái mà La Chinh gặp phải lúc này còn lớn hơn trước đây rất nhiều.

Mặc dù trong Trung Vực cũng tràn đầy nguy hiểm, nhưng dưới sự che chở của Vân Điện, cuối cùng hắn vẫn có thể đánh bại đối thủ của mình. Mặc dù những đối thủ kia cao hơn La Chinh trọn một giai, nhưng nếu nói về thực lực chân chính thì thật ra La Chinh cũng không kém bọn họ bao nhiêu!

Nhưng tình huống bây giờ lại không giống.

Dựa theo cách phân chia cấp bậc của đại lục hỗn loạn, La Chinh chính là Chiến Giả cấp bảy, trên Chiến Giả thì có Chiến Tướng, mà trên Chiến Tướng mới là Chiến Tôn!

Hơn La Chinh trọn hai cảnh giới lớn! Huống chi sau lưng còn đến ba gã Chiến Tôn Ma tộc...

Nếu là Chiến Giả bình thường, e rằng đã bị giết trong nháy mắt từ lâu rồi. Thế mà La Chinh lại cùng bộc phát cương nguyên và chân nguyên để chạy trốn hơn một nghìn dặm đường.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách!

Nếu ba gã Chiến Tôn Ma tộc nhào lên thì La Chinh hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chết là cái chắc.


Làm sao bây giờ?
Dưới tình huống nguy cấp, La Chinh hỏi Thanh Long trong đầu.


Nếu như thật sự không được, ta có thể sử dụng công kích linh hồn để giết bọn chúng.
Thanh Long thản nhiên nói:
Có điều e rằng linh hồn của ta sẽ lại ngủ say lần nữa.


Sau khi Thanh Long cắn nuốt tà linh kiêu thú, linh hồn đã khôi phục lại rất nhiều, một phần linh hồn của tà linh kiêu thú dùng để đánh thức Xích Long, một phần lại dùng để giúp La Chinh chế tạo hồn chủng, phần còn lại mới để cho Thanh Long cắn nuốt. Mặc dù linh hồn tà linh của kiêu thú vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối với Chân Long mà nói, thì vẫn còn lâu mới đủ.

Vì vậy trong giai đoạn này, Thanh Long chỉ có thể thi triển công kích linh hồn một lần thôi.

Mà cái gọi là ngủ say, chính là lại hoá thành tượng khắc trầm lặng trên lò luyện thần bí kia lần nữa.


Không được.
Trong nháy mắt Thanh Long nói ra phương án này, đã bị La Chinh bác bỏ.

La Chinh có thể đi thẳng một đường cho đến giờ, có liên quan rất lớn đến sự chỉ dẫn của Thanh Long, không nói đến chuyện lúc trước Thanh Long đã truyền cho hắn thần văn, mà trong nhiều chuyện quan trọng, hắn đều phải dựa vào sự chỉ dẫn của Thanh Long, vậy nên hắn không thể nào để nó ngủ say được!


Nhưng vào giai đoạn này, hình như không còn cách nào tốt để xử lý đám Ma tộc kia.
Thanh Long thản nhiên lắc đầu.

Cho dù là Thiên Ma Thần Quyền, hay là Vạn Sát Sinh Tử Luân, đều không đủ để chống lại cường giả cấp bậc Chiến Tôn, thứ duy nhất có thể tạo thành uy hiếp cho bọn chúng chỉ còn phi đao nát và linh hồn của La Chinh.

Vấn đề là hai loại công kích này, đều không thể hoàn toàn giết chết Chiến Tôn Ma tộc được...


Hắc Hoả!


Hắc Hoả trong lò luyện thần bí, có lẽ là hy vọng duy nhất của La Chinh, uy lực của loại lửa này dường như có thể huỷ diệt vạn vật trong trời đất, có lẽ có thể trở thành sát chiêu cuối cùng của La Chinh.

Nhưng mà La Chinh vẫn chưa thể nào điều khiển Hắc Hoả thành thạo được, hoặc là nói Hắc Hoả kia tự có linh tính của mình, La Chinh chỉ có thể triệu hoán nó ra, nhưng lại không thể ra lệnh Hắc Hoả đi tấn công đối phương, gửi gắm vận mệnh của mình vào Hắc Hoả hình như cũng không được sáng suốt lắm.

Ngay vào lúc La Chinh đang hết đường xoay sở, thì bỗng nhiên bên tai hắn vang lên tiếng truyền âm.


Bên trái phía trước, chỗ bốn mươi dặm, có ba cái truyền tống trận, chạy vào cái truyền tống trận ở giữa, có thể giúp ngươi trốn được!


Đó là một giọng nói vô cùng kỳ ảo, bỗng nhiên La Chinh nghe thấy được, giọng nói này chính là của người Yêu Dạ tộc đã cảnh báo mình không được tiến lên lúc trước!

La Chinh cũng không tin người của Yêu Dạ tộc, có điều giọng nói của nàng cũng không khiến người ta thấy phản cảm. Quan trọng hơn chính là, cho dù rơi vào tay Yêu Dạ tộc, có lẽ vẫn tốt hơn rơi vào tay người Ma tộc.

Không có quá nhiều thời gian cho La Chinh suy xét, hắn gần như thay đổi phương hướng mà không hề do dự!

Giờ phút này, hai mắt La Chinh trợn lên, quét mắt nhìn khoảng đất phía trước.

Nơi này là một vùng đồi núi, bốn phía đều là núi cao rừng già, các loại thực vật sinh trưởng rậm rạp trong đó.

Sau mấy nhịp thở, ánh mắt La Chinh hơi nhíu lại, nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một ngọn núi cao quái dị. Ngọn núi lớn kia giống như bị người ta dùng kiếm chém ngang, nửa khúc trên nằm ngang sang một bên, nửa bên dưới lại bị cắt thành một khoảng đất bằng phẳng trơ trụi.

Mà trên khoảng đất bằng phẳng kia, có vài hoa văn hình tròn.

Ánh mắt La Chinh tập trung, trong con ngươi của hắn loé ra một vòng ánh sáng xanh. Sau khi dùng nhựa cây thần để rửa mắt, Thanh Mục Linh Đồng của La Chinh không chỉ có thể nhìn thấu ảo cảnh, mà thị lực cũng được tăng lên rất nhiều!


Ba cái truyền tống trận!


Ánh mắt La Chinh loé lên, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần.

Ba cái truyền tống trận được xây dựng cùng một chỗ, nhất định là sẽ truyền tống đến những khu vực khác nhau, dựa theo lời nhắc nhở của cô gái Yêu Dạ tộc kia, La Chinh phải đi vào cái truyền tống trận ở giữa.

Nhưng nếu cái truyền tống trận đó tiến vào phạm vi của Yêu Dạ tộc thì sao? La Chinh chẳng khác gì phải bó tay chịu trói!

Vì quá vội vàng, trong đầu La Chinh cũng vô cùng hỗn loạn.

Bỗng nhiên hắn ngửa đầu, sau đó hít thật sâu một hơi, khuyên bản thân rằng, nên tỉnh táo lại, trong tình huống này chỉ có thể đánh cược một lần thôi.

La Chinh lập tức lao thẳng xuống dưới, gần như không thèm giảm tốc độ, trực tiếp ngã trên mặt đất rồi lăn vào cái truyền tống trận ở giữa kia. Khi hắn vừa mới đứng vững, đã có hơn mười viên đá chân nguyên cực phẩm bắn ra từ chiếc nhẫn tu di trước ngực rồi.

La Chinh vung tay lên, trong nháy mắt, những viên đá chân nguyên cực phẩm đó đã khảm vào trong truyền tống trận.


Oành oành oành!


Hào quang màu trắng sáng rực bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.


Nhanh đi nhanh đi!


Mặc dù lúc nãy La Chinh đã dùng hết chút cương nguyên cuối cùng trong cơ thể, nhưng vẫn không thể kéo giãn khoảng cách với ba gã Chiến Tôn Ma tộc kia, vậy nên mấy gã đó sắp đến rồi!

Lúc ba gã Chiến Tôn Ma tộc kia vừa mới bay đến trên trên đỉnh ngọn núi lớn thì hào quang màu trắng sáng rực đã bao lấy La Chinh, bóng hình của hắn bỗng nhiên biến mất trong truyền tống trận.


Thằng nhóc loài người đáng chết!
Gã Chiến Tôn Ma tộc cầm đầu hét lên giận dữ.


Tiếp tục đuổi theo.
Một gã Chiến Tôn Ma tộc khác mặt không biểu cảm, dùng chân đá bay mấy viên đá chân nguyên cực phẩm mà La Chinh bày ra, bản thân lại đặt mấy viên đá chân nguyên cực phẩm khác lên. Mỗi lần truyền tống, chân nguyên trong đá chân nguyên sẽ bị hao sạch toàn bộ, cần phải bố trí lần nữa.

Ba gã Chiến Tôn Ma tộc cùng nhau tiến vào truyền tống trận.

Đợi sau khi ba gã Chiến Tôn Ma tộc tiến vào truyền tống trận rồi, cô gái tên Phỉ Nhi của Yêu Dạ tộc mới nhẹ nhàng đáp xuống mảnh đất này, từ từ đi về phía mấy cái truyền tống trận kia, sau đó rút mấy viên đá chân nguyên cực phẩm kia ra theo thứ tự, rồi bày đá chân nguyên của mình lên.

Sau đó nàng thở phào một hơi.

Vừa rồi nàng đuổi theo sau một đường, cũng vô cùng lo lắng.

Phỉ Nhi không biết tại sao bên người La Chinh, lại có
Vương
xuất hiện, chính vì thế, đây là bí mật mà nàng muốn biết rõ.


Nhưng chàng trai loài người kia không tin tưởng ta, nếu chạy thẳng vào Yêu Dạ tộc chúng ta thì tốt rồi, chờ Mai đại nhân đến, thì đám người Ma tộc kia đều phải chết... Cũng may, mặc dù thằng nhóc này chỉ là một Chiến Giả loài người, nhưng lại chạy rất giỏi, ít nhất bây giờ hắn cũng an toàn.
Dáng người mềm mại của Phỉ Nhi bước vào trong truyền tống trận. Dù dưới tình huống nào thì Yêu Dạ tộc cũng đều giữ nguyên mặt ưu nhã của mình.

Đây chỉ là một truyền tống trận loại nhỏ, ước chừng có thể truyền tống khoảng vạn dặm, chẳng mất bao lâu, La Chinh đã vượt qua lối đi truyền tống này!

Lúc hào quang màu trắng sáng rực dần tiêu tán, La Chinh lập tức nhìn thấy trước mắt mình là một thế giới cực kỳ hoang vu!

Bốn phía đều là đồng bằng xám ngắt, trên đó gần như không có bất cứ màu sắc nào, bầu không khí trầm lặng bao phủ khắp nơi, giống như nơi đây không có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại vậy. Đây là chỗ nào?

La Chinh cười khổ một tiếng, lại bóp nát một viên đá chân nguyên cực phẩm nữa để bổ sung chân nguyên, đồng thời cũng chuẩn bị bay tiếp!

Nhưng mà...

Lúc La Chinh vừa muốn bay lên, thì trên không trung lại truyền đến một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn ép La Chinh xuống mặt đất!

Luồng sức mạnh kia mạnh mẽ vô cùng, hoàn toàn không cho La Chinh chống cự!


Cấm chế cấm bay này mạnh mẽ thật!
Trong lòng La Chinh sợ hãi, càng ngày hắn lại càng không hiểu nổi, bình thường cấm chế cấm bay chỉ trong tông môn mới có, sao ở nơi hoang vu thế này lại có cấm chế cấm bay lợi hại như thế chứ? Đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy?

Vào giờ phút này, sau lưng La Chinh lại loé lên hào quang sáng rực màu trắng, ba bóng người khổng lồ lập tức xuất hiện bên trong, chính là ba gã Chiến Tôn Ma tộc đã đuổi giết mình hơn một nghìn dặm!

Sắc mặt La Chinh lập tức u ám đi, xem ra chỉ có thể liều chết đánh cược một lần thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.