• 8,615

Chương 64: Ở tiểu vũ phong


Người nọ có khuôn mặt hình chữ quốc, dưới mày kiếm dày đậm là đôi mắt to không giận mà uy, trên người ông ta mặc một bộ giáp nặng, phía trước áo giáp điêu khắc một con rồng sống động như thật.

Người này đúng là một trong hai Đại phó soái của Long Bảo, được xưng là Định Hải Thần Châm - Phi Long tướng quân - Tuân Phi Long.

Khi tất cả băng tuyết vỡ vụn, ông ta vẫn duy trì tư thế giơ ngón tay ra kia.

Đánh nát cả tòa sơn cốc băng mà Tuân Phi Long chỉ cần sử dụng một ngón tay.

Thấy một màn như vậy, La Chinh nhịn không được tặc lưỡi, thực lực người đàn ông này thật khủng bố!


Hạ Thiên Thành, uổng cho ta còn coi trọng ngươi, liên tục thăng cho ngươi tới ba cấp, ngươi lại báo đáp ta như thế?
Trong mắt Tuân Phi Long lóe ra sự thất vọng.


Tướng... tướng quân... Không phải như thế. Là Gia Cát gia...
Nhìn thấy Tuân Phi Long, Hạ Thiên Thành bị dọa đến mức hồn rơi mất một nửa. Giờ phút này hắn mới tỉnh ngộ, đằng sau trận đuổi giết này là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn!


Gia Cát gia? Thế lực Gia Cát gia dù lớn, cũng không ảnh hưởng gì đến Đế Quân chúng ta! Đường đường là tướng trong Đế Quân, ngươi lại coi thường quân quy, khiến ta thật quá thất vọng.
Tuân Phi Long lắc đầu, lớn tiếng quát:
Nói đi, ngươi còn gì muốn trăn trối!


Đế Quân do Phần Thiên Cung trực tiếp quản lý, tuy cũng có không ít người của bảy đại sĩ tộc giữ chức trong Đế Quân, nhưng Tuân Phi Long giữ chức vị rất quan trọng trong quân, nên sẽ không quá để ý đến mặt mũi của Gia Cát gia.


Ta...


Mặt Hạ Thiên Thành trắng bệch, lúc này hắn đã nhận ra Phi Long tướng quân muốn giết hắn tại chỗ, thế nên liền xoay người bỏ chạy!

Hạ Thiên Thành đuổi giết mà đến, tốc độ rất nhanh. Bây giờ quay đầu chạy trốn, tốc độ cũng không chậm.

Nhưng Tuân Phi Long chỉ bước lên một bước, vậy mà một bước này lại kéo dài đến trăm trượng, ngay lập tức tới phía sau Hạ Thiên Thành. Ông đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trên lưng Hạ Thiên Thành.


Phụt!


Vẫn chưa thấy trên người Hạ Thiên Thành có vết thương gì, nhưng miệng hắn đã phun đầy máu tươi, sau đó mất hết sức sống ngã xuống đất biến thành một khối thi thể.


Mạnh... mạnh quá!


Đây mới là cao thủ võ đạo chân chính!

Thấy Tuân Phi Long ra tay, La Chinh có cảm giác máu trong người đều sôi trào.

Tiên Thiên Tứ Trọng như Hạ Thiên Thành mà trước mặt Phi Long tướng quân cũng chỉ yếu ớt như con kiến!

Nếu như có đủ thời gian, nếu ta có năng lực như thế thì cứu La Yên ra sẽ dễ biết bao!

Sau khi Tuân Phi Long xử lí xong Hạ Thiên Thành, ông liền quay đầu nói với Cẩu Hàn Thiên:
Chuyện của Hạ Thiên Thành dừng ở đây, ta không hy vọng vì chuyện này mà gây ảnh hưởng tới lòng quân trong Long Bảo!


Cẩu Hàn Thiên nghiêm túc đáp:
Rõ, thưa tướng quân!


Tuân Phi Long nhìn La Chinh thật sâu, sau đó bước nhanh rời đi, chỉ vài bước đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của La Chinh.

Vừa rồi, chỉ mới bị Tuân Phi Long nhìn một cái, La Chinh đã cảm thấy áp lực cực lớn, giống như tất cả bí mật đều bị nhìn thấu. Mãi đến khi Tuân Phi Long rời đi một lúc lâu, tim La Chinh vẫn còn đập thình thịch.

Một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được, lúc này hắn mới chắp tay về phía Cẩu Hàn Thiên:
Cảm ơn Cẩu đại nhân, lần này nếu không có ngài, chỉ sợ ta không ứng phó nổi...


Cẩu Hàn Thiên cười ha hả nói:
Chuyện này có gì mà cảm với chả tạ, chuyện Thường Quân thiếu chủ giao phó, ta đương nhiên phải làm cẩn thận. Nhưng tên nhóc nhà ngươi cũng thật biến thái, có thể dụ Hạ Thiên Thành đuổi giết đến khoảng cách xa như vậy!


Trước đây, Cẩu Hàn Thiên cũng đã biết La Chinh có thực lực vượt xa người cùng cảnh giới, nhưng hắn lại càng hiểu rõ thực lực của Hạ Thiên Thành hơn. Trong đám tướng lĩnh tầng trung, chỉ có một mình Hạ Thiên Thành hiểu được
Ý
, là lực lượng trụ cột trong quân, cho dù là chính Cẩu Hàn Thiên cũng không nắm chắc có thể thắng được Hạ Thiên Thành.

Nhưng dưới sự đuổi giết của Hạ Thiên Thành, La Chinh lại có thể chạy được xa như vậy, Cẩu Hàn Thiên không thể không nhìn La Chinh với cặp mắt khác xưa. Đồng thời cũng hiểu ra vì sao lúc gần đi, Mạnh Thường Quân lại dặn dò hắn phải hết sức phối hợp với La Chinh.

Tên nhóc này nếu không chết non thì chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một phương, là đối tượng đáng giá để Mạnh gia mượn sức.

Nhưng, thiên tài trên đời này có rất nhiều, có thể thuận lợi lớn mạnh lại chẳng có mấy ai. Con đường tương lai thế nào vẫn phải xem tên nhóc này đi như thế nào.

Sau khi xử lý thi thể Hạ Thiên Thành, Cẩu Hàn Thiên quay trở về Long Bảo. Còn La Chinh theo đường cũ trở về, tụ hội với đám người Lục Kiêu.

Lục Kiêu vốn cũng không biết rõ ràng tỉ mỉ kế hoạch của La Chinh lắm. Nhưng lần trước La Chinh có thể bình yên thoát khỏi sự đuổi giết của đao trùng chúa, nên Lục Kiêu rất tin tưởng La Chinh có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Hạ Thiên Thành.

Hắn cho tiểu đội Thanh Lam đóng quân tại chỗ, sau khi đợi hai canh giờ, rốt cuộc cũng đợi được La Chinh quay lại.


La Chinh huynh, tên tặc Hạ Thiên Thành kia đâu? Hay là...
Lục Kiêu muốn hỏi có phải Hạ Thiên Thành bị La Chinh giết rồi hay không, dù sao La Chinh cũng từng thu được tinh hạch của đao trùng chúa.

La Chinh gật gật đầu:
Hạ Thiên Thành đã chết.



Không phải do huynh giết thật đấy chứ?
Mắt Lục Kiêu mở to như chuông đồng.

La Chinh nhún vai cười nói:
Ta nào có năng lực này? Hạ Thiên Thành là do Phi Long tướng quân giết chết.



Phi Long tướng quân!
Nhắc tới phó soái của Long Bảo, trên mặt Lục Kiêu hiện lên vẻ kính sợ.


Hạ Thiên Thành đã đền tội, Phi Long tướng quân không hy vọng chuyện này bị truyền ra ngoài, cho nên huynh nhớ dặn dò binh sĩ của mình giữ miệng.
La Chinh nhắc nhở.


Yên tâm, ta sẽ dặn các huynh đệ giữ miệng kín như bưng!
Lục Kiêu thận trọng đáp. Hắn cũng không ngờ chuyện này lại đã kinh động đến cả Phi Long tướng quân.

Cùng ngày, sau khi tiểu đội Thanh Lam và La Chinh hoàn thành nhiệm vụ diệt đao trùng, liền quay về Long Bảo.

Sự buồn bực tích tụ trong lòng Lục Kiêu mấy ngày nay cũng biến mất, hắn lôi kéo La Chinh vào quán rượu uống liền mấy hũ rượu lâu năm. Nếu không phải La Chinh nhắc nhở không thể lan truyền chuyện này ra ngoài thì Lục Kiêu đã ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng cuối cùng Lục Kiêu vẫn say bí tỉ.

Uống rượu xong, La Chinh trở lại chỗ ở. Hắn dẫn dắt chân khí Tử Đàn vận chuyển trong cơ thể một vòng, hóa giải hết cảm giác say.

Hành trình tại Long Bảo lần này, thu hoạch của hắn cũng coi như phong phú. Không chỉ số tinh hạch đao trùng vượt quá mong đợi, hắn còn ngoài ý muốn thu được một viên Hỏa Hạt Tinh Hạch. Hơn nữa, thân thể còn được Địa Tâm Hỏa luyện hóa, nâng lên cảnh giới linh khí.

La Chinh ngồi trên giường, lấy hai cây đoản kích của Hắc Bạch Song Sát ra từ trong nhẫn tu di.

Hai cây đoản kích một đen một trắng, đều là huyền khí thượng phẩm. Tuy một cây trong đó đã bị phi đao chém thành hai đoạn, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao cũng sẽ bị luyện thành tinh hoa nước thép.

La Chinh ngồi ngay ngắn trên giường, kết nối tới lò luyện trong cơ thể. Hắc Hỏa quay cuồng đi ra, ngay lập tức đã luyện hóa hai cây đoản kích thành tinh hoa nước thép.

Theo suy đoán của La Chinh, một cây đoản kích có thể luyện ra năm giọt tinh hoa nước thép, hai cây là được mười giọt. Nhưng vượt ngoài dự liệu, hai cây đoản kích không ngờ lại cho ra được mười lăm giọt tinh hoa nước thép.

La Chinh vẫn khá mơ hồ đối với việc một huyền khí rốt cuộc có thể luyện ra bao nhiêu tinh hoa nước thép. Chỉ là, phẩm cấp càng cao, tinh hoa nước thép được dung luyện ra sẽ càng nhiều, điều này hẳn là không sai.

La Chinh đương nhiên không biết, một đôi đoản kích này nếu được hợp lại sử dụng cùng lúc thì uy lực có thể so với linh khí. Chỉ tiếc, Hắc Bạch Song Sát còn chưa kịp phát động uy lực của đoản kích, thì một tên đã bị La Chinh chém chết, cho nên uy lực của đoản kích cơ bản là chưa từng được phát huy.

Mười lăm giọt tinh hoa nước thép bị Hắc Hỏa cuốn vào trong đầu. Chỉ chốc lát sau, ba miếng vảy rồng trên Thanh Long được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng xanh biếc.

Giờ phút này, trên Thanh Long đã có bảy miếng vảy rồng được thắp sáng. Sức mạnh của La Chinh lại tăng lên không ít.

Nhưng La Chinh ý thức được, điểm yếu của mình không phải ở sức mạnh, mà là ở cảnh giới!

So sánh với những tên đệ tử sĩ tộc mà nói, La Chinh và bọn họ giống như hai thái cực.

Bộ phận đệ tử sĩ tộc thì thường dựa vào các loại thần đan, thần dược để tu luyện, cảnh giới tuy cao nhưng bên trong rỗng tuếch, cho dù xét về sức mạnh hay kinh nghiệm thực chiến đều thua La Chinh rất nhiều. Còn La Chinh thì ngược lại, hiện tại sức mạnh của hắn vượt xa người cùng cấp, nhưng cảnh giới lại rất thấp, mới chỉ có Luyện Tủy Cảnh.

Nhưng hắn cũng không biết nên làm thế nào, muốn tăng cảnh giới cần phải có thời gian tích lũy, từng bước từng bước mà đi mới có thể tạo được nền tảng thâm hậu. Hắn cũng mới tiến vào Thanh Vân Tông hơn một tháng, trong một tháng này, từ Luyện Tạng Cảnh tăng lên tới Luyện Tủy Cảnh, tốc độ này đã tương đối khủng bố. Trong khoảng thời gian rèn luyện tại Long Bảo, hắn cảm giác được sâu trong xương tủy lại tinh thuần hơn không ít, mơ hồ có xu hướng tiến vào đỉnh phong Luyện Tủy Cảnh.

Nhưng trong Thanh Vân Tông, cường giả xuất hiện lớp lớp, Luyện Tủy Cảnh thật sự không đáng nhìn tới.

Xem ra, sau khi trở lại Thanh Vân Tông đi thăm La Yên xong, hắn cần phải nghĩ biện pháp
ăn đòn
nhiều hơn, để cho luồng khí nóng mau chóng rèn giũa thân thể, tăng cảnh giới lên.

Nếu thật sự không tìm được người, thì tốn chút Phương Tinh tìm người đến đánh mình cũng là lựa chọn không tệ.

La Chinh miên man suy nghĩ một đêm.

Ngày hôm sau, Lục Kiêu dẫn theo vài vị sĩ tốt trong tiểu đội Thanh Lam đến đưa tiễn.

Là đội trưởng trong Đế Quân, quân lương của Lục Kiêu cũng không nhiều lắm, chỉ đưa tặng một ít rượu ngon để biểu đạt tâm ý.

La Chinh vui vẻ nhận rượu, sau khi cảm tạ liền lên phi thiên liễn bay lên không trung.

Mấy canh giờ sau, phi thiên liễn đã quay trở về Thanh Vân Tông.

Lúc đi qua ngọn Luyện Ngục Sơn cao ngất kia, trái tim La Chinh hơi nảy lên. Hắn tham gia nhiệm vụ giết đao trùng chính là để tích góp từng chút điểm tích lũy, mà tích góp điểm tích lũy, cũng là để bước vào Luyện Ngục Sơn. Nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ được gặp La Yên, tâm tình của hắn sao có thể không kích động?

Chờ đến khi phi thiên liễn chậm rãi dừng lại trên Thanh Thiên Đài, La Chinh cùng các đệ tử Thanh Vân Tông khác nối đuôi nhau mà ra. Sau đó La Chinh nhanh nhẹn cất bước chạy vội về phía Tiểu Vũ Phong.

La Chinh nhận nhiệm vụ từ Tô đạo sư, vậy hẳn là phải tìm Tô đạo sư để giao nộp nhiệm vụ!

Dọc đường đi La Chinh đều nghĩ vậy, nhưng khi hắn lên đến giữa Tiểu Vũ Phong, cũng chính là nơi đệ tử ngoại môn tu luyện, lại phát hiện tất cả đệ tử ngoại môn đều đang tụ tập cùng một chỗ. Cả đám sắc mặt căng thẳng, đang sôi nổi thảo luận gì đó.


Chu Hiển, Mạc Xán, các huynh ở đây làm gì? Sao tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ tập ở đây vậy?
La Chinh khó hiểu hỏi.

Chu Hiển và Mạc Xán nhìn thấy La Chinh, ánh mắt lập tức sáng lên.


Được lắm La Chinh, dám lén chạy xuống núi, hơn nửa tháng không thấy người, có phải đi lêu lổng ở khắp Đế Đô rồi hay không?
Chu Hiển cười nói.


La Chinh huynh không phải người như thế, chắc là có việc gì gấp phải làm?
Mạc Xán lắc đầu, thực lực của hắn không tốt, nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.