• 8,615

Chương 666: Trêu chọc


Phát hiện La Chinh bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt ba tên võ giả Thần Đan Cảnh thay đổi, vị võ giả họ Hồ kia cũng hét lớn:
Nhanh, toàn lực giết chết hắn đi!


Ba người này thân là võ giả Thần Đan Cảnh, cũng am hiểu đạo lý sâu trong đó, hoặc là không ra tay, còn đã ra tay thì phải lấy được mạng đối phương, chỉ cần hơi nương tay một chút chắc chắn sẽ gặp phải phản công điên cuồng của đối phương!

Vì vậy trên mặt ba người không có chút do dự nào!

Đối mặt với thế công mãnh liệt của ba vị võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, La Chinh vẫn không thèm động đậy, hắn chỉ giương mắt lên nhìn rồi dùng tay chạm nhẹ vào cái nhẫn tu di trước ngực. Ngay sau đó, một cây trường thương bất ngờ bắn ra, từng đốm kiếm linh lập tức ngưng kết thành hình!

Trong nháy mắt, thân hình thon dài của Huân ngưng kết thành hình, Huân nở một nụ cười xinh đẹp với ba tên võ giả đang lao đến, giơ tay tiếp nhận trường thương, cổ tay linh hoạt nhẹ nhàng nâng lên, trong nháy mắt trường thương đã lay động.


Keng keng keng!


Vũ khí trong tay ba gã này chẳng qua chỉ là tiên khí hạ phẩm mà thôi, va chạm như vậy với trường thương trung phẩm, chỉ trong nháy mắt đã vỡ vụn tan tành!

Lúc võ giả họ Hồ kia nhìn thấy thánh khí trung phẩm, đã nghĩ thầm không ổn rồi!

Thánh khí hạ phẩm ở Trung Vực đã vô cùng quý giá rồi, khắp cả Trung Vực này cũng không có được mấy món, huống chi thứ mà tên này móc ra còn là thánh khí trung phẩm!

Hơn nữa, vị mỹ nữ đột nhiên xuất hiện này là thứ quỷ gì vậy? Kiếm linh hoá hình!

Tên này không phải là người mà bọn họ có thể đối phó được!

Lúc này ba người bọn họ đã vô cùng hối hận rồi, nhưng loại chuyện giết người đoạt bảo này cũng không có thuốc hối hận để ăn, nếu ngươi đã có ý muốn lấy mạng đối phương thì cũng phải giác ngộ được rằng có thể sẽ chết!

Ba người xem như đã trải qua không ít mưa gió, thấy tình huống không ổn nhưng vẫn phối hợp vô cùng ăn ý, nhanh chóng rút lui theo ba hướng khác nhau.

Nhưng Huân cũng không cho bọn họ cơ hổi để chạy trốn, trường thương trong tay Huân nhẹ nhàng nâng lên, ba cỗ chấn động vô hình bắn xuyên qua, võ giả Thần Đan Cảnh chỉ tương đương với Chiến Tướng từ cấp bảy đến cấp mười trên đại lục Hải Thần mà thôi!

Huống chi ba người này còn sinh ra ở loại thế lực tông môn tam phẩm như Ngư Long Tông, so với đám thiên tài thần cấp như Hạ Sương, Mộc Thanh Dương thì còn lâu mới bằng.


Bộp bộp bộp!


Ba đoá hoa máu nở rộ sau lưng ba gã võ gia kia, ba người kia cũng hoàn toàn không có cơ hội để phản kháng, lập tức giống như diều đứt dây, ngã vào biển, trên mặt biển lập tức dâng lên từng tầng màu máu.


Giải quyết xong.
Trên mặt Huân hiện lên ý cười nhẹ nhõm nói với La Chinh.

Không biết vì sao, sau khi theo La Chinh trở về Trung Vực trong lòng Huân có một loại cảm giác vô cùng sung sướng lại nhẹ nhõm. Nàng thân là Vương của Yêu Dạ tộc nên tính cách vốn cao ngạo lại quái đản, trong thói quen của nàng chỉ có ra lệnh, chỉ có người bên trên khống chế kẻ bên dưới.

Nhưng bây giờ, hình như trong lòng Huân lại sinh ra một cảm giác ỷ lại, mà khi Huân làm việc cho La Chinh, lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.


Ừ.
La Chinh gật đầu,
Thế nhưng ba nữ tử kia...



Quản các nàng tìm chết làm gì.
Trong mắt Huân, những người khác không đáng một đồng.

La Chinh chợt đứng lên,
Được rồi, tốt xấu gì người ta cũng phí rất nhiều sức lực mới vớt được ta từ dưới đáy biển lên.
Bây giờ lực không gian trong cơ thể La Chinh đã loại bỏ gần xong rồi, chỉ còn chút lực không gian vẫn còn trong người, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn đến hắn.

Sau đó La Chinh nhảy từ trên đá ngầm lên, hoá thành một một luồng sáng bay về một hướng!

Lúc này Viên Thanh Vi cùng hai nữ đệ tử khác đã thành chim sợ cành cong, nhanh chóng tiến về hướng mặt biển. Thuở nhỏ, ba người các nàng đều sống dưới sự bao bọc của cha mẹ huynh trưởng, đã gặp phải thế giới võ giả hiểm ác bao giờ đâu? Các nàng nghĩ mãi không ra, vì sao Hồ trưởng lão lại muốn giết nam tử kia? Vì sao các nàng quay về chỉ vì con Hắc Thanh Bạng dưới đáy biển kia, mà Hồ trưởng lão lại phái người giết các nàng diệt khẩu?

Có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra, nhưng Viên Thanh Vi lại không có thời gian để suy nghĩ, miệng năm người đằng sau cứ phun ô ngôn uế ngữ, ra sức đuổi theo các nàng, cho dù ba người các nàng có ngây thơ đi nữa thì cũng biết rất rõ sẽ có kết cục gì nếu rơi vào tay bọn chúng.

Thế nhưng, vì sao hải vực trước mắt lại rộng lớn đến thế? Vì sao hết lần này tới lần khác lại không gặp được đồng môn sư huynh nào?


A!
Một nữ đệ tử bỗng nhiên hét lên một tiếng, sau lưng nàng xuất hiện một cây giáo nho nhỏ, trên cây giáo kia hiện ra ánh sáng màu xanh đầy diễm lệ, hiển nhiên trên ấy đã được bôi kịch độc.

Bóng người nữ đệ tử kia mềm nhũn ra, ngã xuống mặt biển bên dưới.

Có điều, lại có một vị võ giả tiến lên ôm lấy nữ đệ tử ấy,
Ha ha ha, yên tâm, trong vòng một canh giờ ba khác chưa chết được đâu! đây chỉ là thuốc mê mà thôi, mà cho dù có chết, cũng phải để các đại gia ta thoải mái đủ đã rồi mới chết được!


Cùng lúc đó, một nử đệ tử khác cũng thét lên một tiếng, cũng cùng một thủ đoạn như vậy, đã rơi vào trong tay bọn họ.

Thấy tình hình trở nên như vậy, Viên Thanh Vi lập tức cảm nhận được một cơn chóng mặt hoa mắt, nàng không thể quay đầu lại, cũng không cách nào quay đầu lại. Ở lại chỗ này chính là chết, nếu như nàng có thể tìm được một đường sống để chạy trốn, thì vẫn còn cơ hội để báo thù cho hai tiểu tỷ muội của mình!


Ta phải trốn được!
Viên Thanh Vi bình thường dịu dàng ngoan ngoãn như cừu non, nhưng nay trên mặt lại hiện lên một tia tàn nhẫn.

Đúng vào lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện phía trước nàng, trên mặt người nọ có xăm hình một con bò cạp màu đen, vẻ mặt tràn đầy hơi thở u ám.


Trốn không được rồi.
Lang sư huynh nhìn chằm chằm vào Viên Thanh Vi nói:
Sư muội, không bằng vui đùa cùng chúng ta chút đi!



Ngươi, không phải là sư huynh của ta!
Viên Thanh Vi cắn răng rút vũ khí của mình ra, đó chính là một cây phi kiếm, hơn nữa còn là một món tiên khí thượng phẩm.

Lang sư huynh mỉm cười, cũng nói:
Ngươi nói rất đúng, đúng là ta chưa được tính là sư huynh của ngươi, nếu không vì bị thế cục ở Trung Vực ảnh hưởng, thì còn lâu ông đây mới gia nhập cái Ngư Long Tông chó má này của các ngươi!



Nếu để chưởng môn và các trưởng lão trong tông nghe thấy được, thì nhất định các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Viên Thanh Vi đã phẫn hận đến cực điểm.

Lang sư huynh lắc đầu, cười ha ha,
Rất tiếc, là bọn họ không biết rõ được, mà nếu như bọn họ có biết, thì cũng không thể biết là do bọn ta ra tay.


Từ lúc mới bắt đầu, bọn họ đã nổi lên suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu rồi, nên bây giờ Lang sư huynh mới nói chuyện không kiêng kỵ chút nào.


Đi chết đi!
Phi kiếm trong tay Viên Thanh Vi bất ngờ bắn ra.


Quả nhiên là đệ tử thế gia, tu vi mới bậc này mà đã có tiên khí thượng phẩm rồi, thanh phi kiếm này ta rất thích, thu!
Trên mặt Lang sư huynh lộ ra nụ cười âm trầm, bóng người hơi loé lên, dễ dàng tránh được phi kiếm của Viên Thanh Vi.

Theo lý thuyết, tu vi của Viên Thanh Vi tương đương với tên Lang sư huynh này, hơn nữa căn cơ và công pháp nàng tu luyện còn lâu Lang sư huynh mới so sánh được, nếu như muốn trực tiếp liều mạng, thì tên Lang sư huynh này tuyệt đối không phải là đối thủ của Viên Thanh Vi.

Chỉ tiếc rằng năng lực ứng biến của Viên Thanh Vi quá kém, ngày thường cũng không có cơ hội thi đấu đao thật kiếm thật với người ta, lại càng đừng nói đến chuyện liều mạng rèn luyện bước ra từ một đường sống chết!

Mà năm người Lang sư huynh thân là hải tặc, loại chuyện vào nhà cướp của, giết người cướp của đối với bọn chúng mà nói chỉ là chuyện thường ngày mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu đó còn lâu Viên Thanh Vi mới bì kịp. Vì vậy, khi bắt đầu ra tay, cả hai đã giống như không cùng một cấp bậc, mà là kém nhau rất nhiều cấp bậc!

Vì vậy Lang sư huynh chỉ cần lắc người một cái, sau đó làm một động tác giả lừa Viên Thanh Vi bắn phi kiếm ra, bóng người lại nhoáng lên lần nữa, nhưng lần này là tới sau lưng Viên Thanh Vi, thậm chí còn kiêu ngạo đặt cằm lên vai Viên Thanh Vi, hắn thổi ra một hơi bên tai Viên Thanh Vi, sau đó thản nhiên nói:
Tu vi và thực lực không tệ, đáng tiếc kinh nghiệm chiến đấu lại bằng không, nếu khống chế phi kiếm giống như ngươi, thì cả đời cũng không đâm được ai!


Sắc mặt Viên Thanh Vi thay đổi, huých cùi chỏ về phía sau, đồng thời cũng điều khiển phi kiếm vòng trở lại, phi kiếm kia đâm ra từ bên dưới xương sườn của Viên Thanh Vi.

Nhưng hình như Lang sư huynh đã sớm đoán được suy nghĩ của Viên Thanh Vi, chỉ cần dịch chuyển một bước nhỏ đã nhẹ nhàng tránh thoát được những lần tấn công liên tiếp của Viên Thanh Vi, hắn vẫn giống như ma quỷ dán sau lưng Viên Thanh Vi, thậm chí lần này hắn còn thò tay khoác lên vòng eo thon nhỏ của Viên Thanh Vi,
Sư muội, ta đã nói rồi, ngươi không đả thương ta được đâu!


Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của Viên Thanh Vi yếu kém, nhưng tâm chí lại kiên định dị thường, vào lúc này Viên Thanh Vi vẫn dốc hết sức mình.

Tên võ giả họ Lang này rất thích tra tấn con mồi của bản thân, nhất là loại nữ tử cương liệt thế này, hắn vẫn kề sát sau lưng Viên Thanh Vi, tựa như đang trêu chọc con dã thú bị nhốt trong lồng giam...

Nhưng đúng vào lúc này, phi kiếm của Viên Thanh Vi lại không vòng trở về, mà lại đâm về hướng một võ giả đang đứng cách đó không xa.

Tên võ giả kia đang bận xé rách quần áo của của nữ đệ tử, chỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách liên tục truyền đến, nương theo đó là giọng cười dâm đãng của tên võ giả kia, hắn cũng hoàn toàn không ngờ rằng lúc này lại có một thanh phi kiếm đang lặng lẽ bay đến!


Chu Trác, cẩn thận!
Võ giả họ Lang cũng không ngờ rằng Viên Thanh Vi lại bất ngờ đánh tên còn lại, nhưng chờ tên võ giả họ Lang nhắc nhở thì đã muộn rồi, kiếm của Viên Thanh Vi đã đâm xuyên qua ngực của tên võ giả kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.