• 8,647

Chương 8: Giết trong nháy mắt


Đại đường ca...

Lâu rồi La Chinh không có nghe xưng hô này.

Nhớ hồi còn nhỏ, La Thừa Vận luôn chạy theo sau La Chinh gọi Đại đường ca, Đại đường ca...

Nếu có người bắt nạt, hắn cũng sẽ khóc lóc chạy đến tìm La Chinh.

Chỉ một tiếng gọi, lại gợi lên hồi ức lúc nhỏ của La Chinh, khi đó tốt đẹp đến dường nào. Không nghĩ tới sau khi lớn lên, gia tộc nội loạn, giữa các huynh đệ cũng vì lợi ích mà cách nhau càng lúc càng xa. Đây cũng coi như là đau thương lớn nhất trong cuộc đời.

La Chinh gật đầu, sửa lại xưng hô như lúc trước:
Thừa Vận đường đệ, nếu thế thì động thủ đi!



Chậc, La Chinh, vẫn hay nghe nói ngươi không biết rõ thân phận của mình. Xem ra việc này đúng là không sai, gọi ngươi một tiếng Đại đường ca, ngươi cho ta vẫn là đệ đệ của ngươi sao? Ha ha! Ngươi chết trên tay ta cũng không oan
. Nói xong, La Thừa Vận cười nhạt, rồi đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ.

Bị La Thừa Vận đùa giỡn, một thoáng thân tình còn sót lại trong lòng La Chinh cũng mất đi!

La Thừa Vận vừa nói xong, toàn thân phát ra từng luồng ánh sáng tím cuộn trào mãnh liệt, một bước lướt tới, lấy tốc độ cực kì quỷ dị đánh về phía La Chinh.


Rầm!


La Chinh trực tiếp trúng một đấm, phải lui về phía sau mấy bước mới đứng vững. Một đấm này vậy mà mang sức mạnh của Nhất Đỉnh, xem ra La Thừa Vận nhờ Thiên Địa Tạo Hóa Đan cũng bước vào Luyện Cốt Cảnh.

Lực của Nhất Đỉnh, quả nhiên dũng mãnh. Trước đây thân thể La Chinh đã đủ cứng, cùng đánh với những người Luyện Bì Cảnh, Luyện Nhục Cảnh đã chẳng sản sinh được bao nhiêu luồng khí nóng. Thế nhưng mới vừa rồi cứng rắn chịu một đấm của La Thừa Vận, luồng khí nóng bên trong cơ thể lại bắt đầu điên cuồng lưu chuyển, hướng về phía xương cốt toàn thân La Chinh không ngừng tẩy rửa.

Cảm giác này, quá sung sướng!

Bên này La Chinh đang ngầm thoải mái, bên kia La Thừa Vận lại như giống như phát điên. Hắn căn bản không muốn cho La Chinh cơ hội thở dốc, lại mạnh mẽ đánh tới.

Trùng quyền, trực quyền, băng quyền.

Đá khuỷu tay, đá sườn, đá ngang…

Các loại công kích bén nhọn, đều liều mạng lao tới trên người La Chinh.

Từng luồng khí nóng tựa như nước lũ chảy dọc theo xương cốt của La Chinh. Thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng tạp chất bên trong xương cốt được luồng khí nóng từng chút, từng chút loại bỏ.


Đánh đi! Thiếu gia Thừa Vận đánh chết hắn đi!
Hoàng Cách trên đài cao hét tới hét lui, hưng phấn như thể người đang ở trên lôi đài đánh La Chinh là hắn vậy.

Trong đám con cháu La gia, có không ít người ủng hộ La Thừa Vận, song lúc này đại bộ phận con cháu La gia đều trầm mặc.

Những người này đều ở tầng thấp nên trong lòng vẫn hoài niệm La gia lúc trước. Khi đó La gia công bằng, tuy giàu có nhưng vẫn có tình thân, đối với mỗi người đều rất công bằng, chỉ cần có thiên phú bất luận ngươi là người chi nào, mọi người đều có cơ hội nổi bật. Nhưng mà sau khi chi thứ hai và chi thứ ba lên nắm quyền, trừ những người thuộc hai chi đó ra, con cháu chi thứ khác căn bản không có hy vọng.

La Chinh đã từng là thiếu gia chủ, cũng là người cuối cùng của chi đích tôn La gia. Nếu hắn chết, cũng có nghĩa La gia vĩnh viễn không thể trở về như lúc trước.

Trên lôi đài, La Chinh không ngừng bị La Thừa Vận đánh.

La Tuấn Dật ngồi ở trên đài xem cuộc chiến mà nhíu mày lại, thực lực của Thừa Vận, thân làm cha ông ta rõ ràng nhất. Sau khi dùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, nó đã tiến vào Luyện Cốt Cảnh, sức mạnh đã đột phá Nhất Đỉnh. Ở La gia, trừ La Phái Nhiên ra không có đệ tử La gia nào là đối thủ của nó.

Nhưng ông ta vừa mới thấy rất rõ ràng, La Thừa Vận đã một hơi đánh ra mấy chục quyền, tuy rằng đều đánh hết sức khiến La Chinh bị đánh không thể trở tay. Chỉ là, La Chinh kia vì sao còn không ngã xuống?

Trong võ đạo có một câu, tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất. Đó là bởi vì so với phòng thủ thì tấn công dễ dàng hơn, dù cho thân thể có cường tráng tới đâu cũng không chịu được sự công kích liên tục. Không nói người khác, cho dù có là ông ta thì bị La Thừa Vận đánh như vậy thân thể cũng sẽ chịu không nổi. Đó cũng là nguyên nhân vì sao những công pháp hộ thể như Kim Cương Tráo, Cửu Dương Thánh Thể đều vô cùng quý báu.

La Chinh bị La Thừa Vận đánh đến như vậy mà vẫn có thể đứng...

Chẳng lẽ La Chinh đạt được công pháp hộ thể đặc biệt gì? Hay là đại ca trước khi chết đã truyền thụ công pháp này cho La Chinh?

Nghĩ đến chuyện La Chinh bị đánh hai năm, thế nhưng vẫn còn sống, ánh mắt La Tuấn Dật bỗng phát sáng!

Đánh không ngừng như vậy mà La Chinh vẫn đứng vững, La Thừa Vận cũng có chút hấp tấp nóng nảy, ra tay càng ngày càng nặng, các loại chiêu thức tàn nhẫn đều dùng trên người La Chinh.


Tử Đàn Thốn Kình!



Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!


Vốn tưởng rằng với lực sát thương của Tử Đàn Thốn Kình có thể làm La Chinh ngã xuống. Nhưng sau khi chứng kiến sáu cái lỗ xuất hiện trên cơ thể La Chinh mà hắn vẫn như trước lù lù không ngã, mắt còn càng ngày càng sáng nhìn mình chằm chằm, trong lòng La Thừa Vận sợ hãi.

Tên này là yêu quái sao? Đánh như vậy mà vẫn không chết?

Nhìn ánh mắt La Chinh, trong mắt La Thừa Vận lộ ra tia bối rối. Hắn đã là cao thủ Luyện Cốt Cảnh, sức mạnh đột phá tới đỉnh phong, theo lý thì cấp bậc như La Chinh, một quyền của hắn là có thể đập nát, rốt cuộc là vì sao?

Loại ánh mắt này, là có ý gì? Cười nhạo hắn vô năng?

Ánh mắt La Chinh không chỉ làm La Thừa Vận bối rối mà cũng làm hắn bùng nổ phẫn nộ.

Xem ra phải dùng tới chiêu đó để hầu hạ ngươi rồi!

La Thừa Vận lặng lẽ lấy từ trong quần áo ra một cái hộp nhỏ cỡ tầm một bàn tay, bên trên khắc từng đạo hoa văn bùa chú tỏa ra ánh sáng lung linh. Đằng sau cái hộp nhỏ còn có một nút bấm, hắn đem cái hộp nhỏ nhắm thẳng về phía La Chinh, bấm mạnh vào nút sau hộp, sắc mặt dữ tợn quát:
Đi chết đi!


Trong nháy mắt lúc La Thừa Vận lấy cái hộp nhỏ ra, La Chinh liền cảnh giác, là thiếu gia chủ hắn đương nhiên nhận ra đó là bảo vật phòng thân của gia tộc, Ngàn Cơ Kiếp Lôi Kích!

Ngàn Cơ Kiếp Lôi Kích này là một loại vũ khí bí mật do bùa sư chế tạo, bên trong dùng bùa phong ấn một đạo lôi kích có uy lực cực đại, lúc người ta không đề phòng có thể một chiêu lấy mạng! Có điều Ngàn Cơ Kiếp Lôi Kích này là hàng dùng một lần, giá cả cực kỳ cao, sử dụng một lần liền vô dụng, thường ban cho con cháu trong gia tộc làm vật phòng thân. Thật không ngờ, La Thừa Vận lại ác độc đến thế này. Dưới tình huống tấn công không có kết quả, lại muốn dùng thứ này đối phó hắn, thân thể của hắn tuy cường hãn, nhưng bị ngàn đạo lôi kích bắn trúng cũng tuyệt đối khó mà may mắn sống sót. La Chinh hoàn toàn nổi giận.

Một tia chớp hình thành từ Ngàn Cơ Kiếp Lôi Kích bắn ra, thẳng tiến về phía La Chinh.

Trong tình thế chỉ mành treo chuông, La Chinh lắc mình một cái, lộn nhào tại chỗ, lôi kích kia mang theo tia sét đùng đùng không ngớt xẹt qua đỉnh đầu, làm vài sợi tóc của La Chinh bị đốt cháy sém.

Sau đó, dưới lôi đài có một bia thịt hét lên thảm thiết. Bia thịt kia bị lôi kích bắn trúng, toàn thân đều dấy lên ngọn lửa, lửa cháy kịch liệt trong nháy mắt đốt bia thịt thành tro bụi!

Nhìn đến thảm trạng của bia thịt kia, sắc mặt mọi người đều cực kì khó coi. La Thừa Vận này thật quá đáng, vừa rồi lôi kích của hắn bắn về phía giáo trường, bất luận là ai cũng đều có thể trúng, giả sử không phải bắn trúng bia thịt, mà là đệ tử La gia thì sao? La Thừa Vận căn bản là không đặt tính mạng những người khác trong La gia vào mắt.

La Chinh từ dưới đất bò dậy, sắc mặt lạnh như băng siết tay đấm nói:
Đánh lâu như vậy, đánh sướng chưa? Hiện tại tới phiên ta chứ?



Không xong!
Chứng kiến biến cố đột nhiên xuất hiện trên lôi đài, La Tuấn Dật vỗ ghế muốn từ trên đài cao nhảy xuống lôi đài. Ông ta đã sớm nhìn ra dị thường của thân thể La Chinh, thằng nhóc tâm địa ác độc này nhẫn nhục sống tạm bợ nhất định là có mưu đồ!

Chỉ tiếc La Tuấn Dật có nhanh đến mấy đi nữa, đài cao cách lôi đài cũng một khoảng, chút thời gian này cũng đã đủ để La Chinh ra tay.


Tử Đàn Thốn Kình.


La Thừa Vận còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị La Chinh đánh trúng một quyền, một quyền này của La Chinh khéo léo đánh vào chỗ hiểm, Thốn Kình đánh vào thân thể La Thừa Vận lập tức phát nổ bảy lần.


Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc.


Bảy âm thanh trầm đục vang lên, bảy lỗ máu trên người La Thừa Vận tuôn ra, theo thứ tự là hai tay cùng hai chân, còn có đan điền và khí huyệt .

Những vị trí này sẽ không làm thương tổn tới tính mạng La Thừa Vận, nhưng La Thừa Vận cả đời này sẽ không tu luyện được nữa.

Một chiêu!

Nhị thiếu La gia không ai bì nổi đã bị La Chinh phế bỏ.

Trên giáo trường La gia hoàn toàn yên ắng.

Ai có thể tưởng tượng, bia thịt ngày thường để cho mọi người tùy ý đánh, lại có thực lực như thế?

Những con cháu La gia có đắc tội với La Chinh dù chỉ một chút, trên sống lưng cũng lập tức truyền đến một cơn ớn lạnh. Bọn hắn cho rằng La Chinh dễ bắt nạt, không nghĩ tới người ta lại ẩn giấu thực lực kinh khủng như thế. Đánh bại La Thừa Vận chỉ dùng một chiêu, như vậy khi đối phó với mình sẽ như thế nào?

La Thừa Vận trưng ra khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn vốn cho là mình có thực lực đạt tới Luyện Cốt Cảnh thì đối phó La Chinh cũng dễ dàng như đối phó với trẻ lên ba. Nhưng tại sao đột nhiên La Chinh lại mạnh như vậy? Hắn dùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, tốc độ tu luyện so với La Chinh nhanh hơn không biết bao nhiêu lần...

La Thừa Vận đầy vẻ không cam lòng ngã xuống, La Tuấn Dật kịp thời nhào tới đỡ lấy hắn:
Thừa Vận! Con không sao chứ?



Ta không đả thương đến những chỗ trí mạng của hắn, hắn sẽ không chết được.
La Chinh nói.

La Tuấn Dật ngẩng đầu lên, vẻ mặt nho nhã trở nên vặn vẹo chỉ vào mũi La Chinh mắng:
Nhãi con ác độc, sao dám tổn thương con ta?



Quyền cước không có mắt, sinh tử nghe mệnh trời, huống chi đây là đấu sinh tử. Trước kia, trên lôi đài bia thịt gây thương tích cho con cháu La gia không ít, Tam thúc ngươi so với ta hiểu rất rõ!
La Chinh nghiêm mặt nói:
Bây giờ ta thắng La Thừa Vận, dựa theo quy củ ta đã không còn là bia thịt, có thể tự do rời khỏi La gia!



Ha ha ha ha, chừa cho ngươi một cái mạng là ta niệm tình, không nghĩ tới ngươi lại vẫn có thể phát triển đến nước này
. La Tuấn Dật đem La Thừa Vận đặt ở một bên, ngửa mặt lên trời cười to:
Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi đi? Đừng có mơ mộng hão huyền!


Mặt La Chinh trầm xuống hỏi:
Tam thúc, chiếu theo tộc quy ta đã giành chiến thắng tại trận đấu sinh tử, có thể rời khỏi La gia...



Tộc quy?
La Tuấn Dật chặn lời La Chinh, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo, giọng mỉa mai nói:
Chỉ có lão cha phế vật kia của ngươi mới có thể dựa theo tộc quy. Ta cho ngươi biết cái gì mới là tộc quy. Tại La gia ta chính là tộc quy!


Nghe được lời của Tam thúc, mặt La Chinh co quắp lại. Hắn lúc nào cũng hận không thể nuốt sống người trước mặt này, nhưng hắn vẫn luôn nhắc nhở chính mình, phải khắc chế tâm tình của mình, cần phải nhẫn nại. Bởi vì hắn biết thực lực bản thân còn chưa tới đâu, nếu muốn báo thù, hắn cần phải rời khỏi La gia, phải cho hắn thời gian để trưởng thành! Hắn vốn tưởng rằng chiến thắng trong trận đấu sinh tử, là có thể danh chính ngôn thuận rời đi, không nghĩ tới La Tuấn Dật căn bản không có ý định nói đạo lý với hắn.

Nhẫn nhịn lâu như vậy, lại bị một câu nói phá vỡ hy vọng, La Chinh rốt cục nhịn không được, giận quá nên cười:
Trách ta quá ngây thơ, tin tưởng loại tiểu nhân hèn hạ các ngươi sẽ tuân thủ gia quy, tin tưởng các ngươi sẽ nhân từ nương tay, tin tưởng các ngươi sẽ niệm tình thân. Các ngươi giết huynh trưởng, cướp quyền, tùy ý sử dụng thánh dược, việc ác bất tận, cũng không đáng để ta phải gọi một tiếng trưởng bối từ lâu! Các ngươi đều là súc sinh! Một ngày kia, ta chắc chắn sẽ tự tay chặt đầu của các ngươi tế bái phụ thân ta!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.