Chương 883: Cung thủ long mạch
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1673 chữ
- 2022-02-07 11:16:05
Vốn dĩ hắn còn muốn nói rằng nguy hiểm chân chính thật ra ở trong bí cảnh Thiên Thần, nhưng trước mắt không cần phải dọa bọn họ.
Vút vút vút!
Sau khi mũi tên thứ nhất bay đến, bên phải cái
hộp
lại có ba mũi tên bắn lên!
Bên phải! Chú ý dùng sức!
Chiến Hoàng Thiên Phong chỉ huy lần hai.
Sắc mặt hai đại năng Thần Hải Cảnh bên phải đầy thận trọng, lập tức tăng thêm vài lần lực trong tay!
Bụp bụp bụp!
Mũi tên vỡ nát trên mặt khiên lớn. Lúc này đã có chuẩn bị trước nên chiếc hộp chỉ hơi lay động một chút rồi lại tiếp tục ổn định tiến lên.
Khu vực Mũi Tên Nhanh này khó tránh né, nhưng có khiên lớn ứng phó thì cũng không tính là phiền toái quá lớn.
Thái tử thần quốc Thiên Phong cười khẽ nói.
Dù sao thì chuyến đi này có nhiều trưởng bối che chở cho bọn họ như vậy, thế nên đám Hoàng tử, Thái tử cũng coi như được thả lỏng một chút.
Vút vút vút vút...
Cái hộp được tạo thành từ những cái khiên lớn cứ thế càng đi càng xa, những bức tượng hình rồng nhô lên từ trên mặt biển càng lúc càng nhiều, mũi tên màu xanh bắn ra cũng ngày một nhiều hơn.
Những mũi tên này không chỉ đến từ chính diện, trái phải, mà còn có từ góc xiên bắn đến. Thậm chí có vài bức tượng hình rồng ngẩng cái đầu rồng của nó lên, mũi tên liền bắn theo hình vòng cung, phóng từ phía trên xuống!
May mà khiên lớn có che trên đỉnh đầu, trước sau và hai mặt bên, nên cho dù mũi tên bắn từ phía nào thì cũng không thể xuyên qua được. Đám mũi tên bắn đến từ bốn phương tám hướng này cũng không thể làm gì được bọn họ.
Tuy rằng tốc độ tiến lên của mọi người không nhanh, nhưng sau một nén nhang, bọn họ cũng đã đi được một phần ba quãng đường.
Phập phập phập phập...
Những mũi tên giã trên cái khiên giống như những hạt mưa, Chiến Hoàng Thiên Phong vẫn tập trung nhắc nhở các đại năng Thần Hải Cảnh cầm khiên duy trì thẳng bằng, đừng để ngã vào trong biển.
Con đường thánh giả này chỉ có hai mươi dặm, với tốc độ này thì chỉ nửa canh giờ là có thể đi qua.
Chu Hoàng mở miệng nói với La Chinh.
La Chinh khẽ gật đầu, hắn vẫn ung dung đi ở giữa đám người. Dù sao thì -việc vượt qua con đường thánh giả cũng không cần phải bận tâm, hắn không sốt ruột.
Đúng lúc này, cách hai trăm trượng về phía bên phải của con đường thánh giả có một bức tượng chậm rãi nhô lên. Bức tượng này không phải hình rồng, mà lại là hình người!
Bức tượng hình người này được điêu khắc bằng một loại bạch ngọc, mỗi chi tiết trên mặt hay trên thân thể đều trông rất sống động. Đôi mắt dường như được dùng đá quý nào đó tạo thành, lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi. Càng kỳ lạ hơn là mặc dù nó là một bức tượng, nhưng tứ chi lại có thể chuyển động linh hoạt, giống như người sống vậy!
Trong tay bức tượng hình người này cầm một cái cung dài màu vàng nhạt, phía sau lưng còn có hơn mười mũi tên nhọn màu đen. Khi hắn chậm rãi nhô lên từ trong biển, hắn liền vươn tay lấy một mũi tên đen từ túi mũi tên phía sau lưng, đặt trên cung tên màu vàng nhạt, nhắm thẳng về phía đám người La Chinh.
Vẻ mặt La Chinh vốn đang bình tĩnh, bởi đi theo nhiều đại năng Thần Hải Cảnh như vậy thì chuyến đi vào bí cảnh Thiên Thần hắn sẽ vô cùng dễ dàng. Có lẽ ngay cả thân thể Thần Cực Cảnh của Phong Niệm Vân này cũng không có đất dụng võ.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí lạnh đột nhiên dâng lên từ sau lưng hắn, giống như cơ thể này theo bản năng cảm nhận được nguy cơ lớn nào đó!
Có nguy hiểm sao?
Ánh mắt La Chinh lóe lên, xuyên qua khiên lớn nhìn khắp xung quanh.
Ngay lúc này, linh hồn Phong Niệm Vân từ thế giới bên trong cơ thể truyền lại một tin tức:
Ngu ngốc. Các ngươi làm kinh động đến tên kia rồi!
Tên kia? Là ai?
Ánh mắt La Chinh lập tức nhìn về phía bên phải, vừa tập trung nhìn vào liền phát hiện điều bất thường.
Các bức tượng không ngừng nhô lên xung quanh gần như đều là hình rồng, nhưng cách nơi này khoảng hai trăm trượng lại có một
người
đứng đó!
Phong Niệm Vân thản nhiên nói:
Là cung thủ Long mạch, là một trong những kiệt tác mà đại sư Phong Ba lấy làm kiêu ngạo nhất.
Có thể bắn xuyên qua khiên lớn này sao?
La Chinh hỏi tiếp.
Phong Niệm Vân cười nhạt:
Có lẽ. Tuy đá Nguyên Từ Thần rất chắc chắn, nhưng tám mặt khiên lớn này không phải là một khối đá Nguyên Từ Thần hoàn chỉnh, mà là do những viên đá Nguyên Từ Thần nhỏ ghép lại. Chắc không ngăn nổi mũi tên của tên kia đâu! Mũi tên của tên kia... uy lực của nó không phải lớn bình thường!
Phong Niệm Vân vừa nói xong thì cung thủ Long mạch kia đã kéo cung. Thấy vậy, La Chinh chợt hô:
Mọi người cẩn thận! Chú ý bên phải...
Hắn vừa dứt lời thì cung thủ Long mạch đã buông dây cung...
Vù...
Dây cung dao động tạo thành một âm thanh chói tai truyền vào tai mọi người.
Âm thanh dây cung dao động này khiến cả mặt biển đều chấn động, xuất hiện từng gợn sóng giống như vảy cá!
Mọi người lập tức nhìn thấy một tia sáng đen bắn vọt về phía này!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chẳng mấy ai có thể phản ứng kịp trong thời gian ngắn như thế. Khi tia sáng đen kia chợt bắn ra, trên không trung lại truyền đến một tiếng nổ tung, tốc độ mũi tên màu đen lại tăng lên gấp đôi!
Mà khi khoảng cách giữa mũi tên đen và cái
hộp
được tạo thành từ những chiếc khiên lớn này chỉ còn năm mươi trượng thì lại lần nữa vang lên một tiếng nổ, lần nữa tốc độ của mũi tên cũng tăng lên gấp đôi!
Tăng tốc ba lần!
Ánh mắt La Chinh khựng lại, hai tay nhanh như chớp chụp lên người Hỏa Thần và Yến Vương, đồng thời hô lên:
Nằm xuống! Tất cả đều nằm sấp xuống!
Hắn vội vàng hô lên như vậy, giọng nói cũng là chất giọng giòn vang của Phong Niệm Vân, nhưng rất ít đại năng Thần Hải Cảnh kịp phản ứng. Các đại năng Thần Hải Cảnh khác mới chỉ kịp quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy tia sáng đen kia thì nó chỉ còn cách khiên lớn có hai ba trượng.
Bụp! Bụp!
Mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng động cực kỳ nhỏ bé.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đã ngừng bước, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng vẻ mặt kia chậm rãi thay đổi, từ kinh ngạc dần biến thành sợ hãi...
Phía trên cái
hộp
được tạo thành từ khiên lớn này xuất hiện hai cái lỗ nhỏ tròn trịa, nằm ở hai bên trái phải trên cái khiên thứ nhất. Không ngờ mũi tên này lại bắn xuyên qua khiên lớn.
Một cái khiên lớn dài khoảng hai trượng, rộng một trượng. Tám cái khiên lớn tạo thành một không gian không nhỏ. Nhưng tám chín mươi đại năng Thần Hải Cảnh chen chúc bên trong nên không gian cũng chẳng còn rộng rãi là bao. Gần như mọi người phải chen chúc nhau đứng chung một chỗ, không có không gian hoạt động gì quá lớn.
Bị một mũi tên như vậy xuyên qua, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau. Lúc này mới thấy có bốn người vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích...
Trên trán bọn họ đều xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Rõ ràng tia sáng đen vừa bắn vụt qua kia đã xuyên thẳng qua trán của họ!
Bốn người đều là đại năng Thần Hải Cảnh, cũng đều có được linh hồn Chiến Hồn Cảnh. Nhưng uy lực của mũi tên này quá lớn, nó bắn xuyên qua đầu rồi xâm nhập vào trong óc, trực tiếp làm vỡ nát linh hồn của bọn họ!
Rầm, rầm, rầm...
Sau khi linh hồn bị vỡ nát, xác chết cũng trở thành vật vô chủ, ngã thẳng xuống đất.
Trong mắt hai người Hỏa Thần và Yến Vương đều lộ ra vẻ sợ hãi tột độ. Vị trí bọn họ vừa đứng chính là nơi mũi tên vừa xuyên qua, nếu không phải La Chinh kéo bọn họ một cái thì mũi tên kia chắc chắn đã xuyên qua đầu bọn họ. Chỉ sợ giờ phút này linh hồn của bọn họ đã tiêu tán rồi!
Đây, đây rốt cuộc là thứ gì?
Bức tượng kia, bức tượng hình người kia! Mũi tên của hắn có thể bắn thủng cái khiên!
Làm thế nào đây? Chúng ta còn không mau đi thì sẽ thành cái bia ngắm bắn di động của hắn mất...
Chỉ một mũi tên đã khiến bốn vị đại năng Thần Hải Cảnh ngã xuống, những người khác sao có thể không kích động?
Nhưng mấu chốt là mọi người đều bị giới hạn trong cái
hộp
được tạo thành từ những cái khiên lớn này. Không gian trong đây thật sự rất hữu hạn, căn bản không có chỗ để tránh.
Trừ phi mọi người từ bỏ cái
hộp
. Nhưng nếu từ bỏ cái hộp thì đồng nghĩa với việc phải đối mặt với vô cùng vô tận các
mũi tên nhanh
bên ngoài, như vậy thì cũng không có đường sống!