Chương 931: Đánh nhau
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 1839 chữ
- 2022-02-07 11:16:11
Hay là...
Một lúc lâu sau bọn họ mới hiểu ra rằng tháp Tội Ác hoàn toàn không bị đưa đi, mà hiện tại mới là hình dáng trọn vẹn của tòa tháp này.
Song, đồng thời bọn họ cũng biết được một tin tức quan trọng. Tháp Tội Ác cũng chỉ có thể tồn tại trên đại lục Hải Thần ba trăm năm. Sau ba trăm năm nữa, Thiên Vị tộc sẽ lấy tòa tháp này đi!
Đối với đại lục Hải Thần, tin tức này có thể coi như vui buồn lẫn lộn. Thiên Vị tộc chịu hòa hoãn đã là sự nhún nhường lớn lắm rồi.
Nghe nói bởi vì La Chinh đã đồng ý một vài điều kiện nào đó của Thiên Vị tộc nên mới đổi lại được sự hòa hoãn này...
Ngoài ra, trong tháp Tội Ác còn có thêm hai đường truyền tống trận. Một đường truyền tống trận có thể trực tiếp tiến vào thánh địa Tử Tâm. Đường truyền tống trận còn lại có thể tiến vào thánh địa Thiên Vũ. Như thế này thì quyền khống chế tháp Tội Ác của Yêu Dạ tộc và Nhân tộc lại càng vững chắc hơn. Dù sao thì các võ giả có cấp bậc trên Chiến Tôn của các chủng tộc khác muốn đi vào tu luyện trong tháp Tội Ác thì nhất định phải thông qua thánh địa của Nhân tộc và Yêu Dạ tộc.
Sau khi vòng quay bát quái kia bay trở về thánh địa Thiên Vũ, La Chinh liền rút một phân hồn từ trong con rối của mình trở về. Nhìn con rối trước mắt gần như giống mình như đúc, La Chinh liền mỉm cười nói với Cáp Bằng:
Có thể tặng con rối này cho ta không?
Đương nhiên có thể.
Cáp Bằng hớn hở cười nói.
Trong bảy người của Thiên Vị tộc, tuy thực lực của Cáp Bằng này không mạnh, nhưng hắn lại biết rất nhiều thứ. Chẳng qua hắn rất ít nói, tính tình lại ngay thẳng nên để lại cho La Chinh ấn tượng vô cùng tốt.
Vì vậy La Chinh liền thu con rối có thể so với Hư Kiếp Cảnh này vào trong nhẫn tu di của mình.
Mục đích đến đại lục Hải Thần của Thiên Vị tộc là lấy tháp Linh Lung đi. Nhưng ở trong tháp Linh Lung lại chứng thực được danh hiệu của La Chinh. Dựa vào chuyện này mà coi như La Chinh đã giúp đại lục Hải Thần hoàn thành một giao dịch với Thiên Vị tộc...
La Chinh cũng không bài xích việc gia nhập Thiên Vị tộc. Tuy Phong Niệm Vân gọi đây là chủng tộc điên, nhưng có thể coi bọn họ là một thế lực trung lập trong rất nhiều thế lực trong vũ trụ này.
Huống hồ còn phải chờ tới sau khi bản thân phi thăng thì mới gia nhập Thiên Vị tộc được. Hiện tại hắn vừa mới bước vào Sinh Tử Cảnh mà thôi, khi nào phi thăng thì vẫn còn là một ẩn số.
Bọn họ ở lại trong đại lục Hải Thần khoảng hơn một tháng. So với lúc tới vô cùng vội vàng thì lúc trở về, mấy người Thiên Vị tộc này lại chẳng để tâm mấy đến thời gian như trước nữa. Sau khi bị La Chinh thuyết phục, bảy người bọn họ lại có dịp du lịch trên đại lục Hải Thần một chuyến.
Sở dĩ La Chinh ở lại một tháng chính là vì Lưu Vũ.
Ngay từ đầu, Lưu Vũ đã muốn ép lực sinh mệnh trong cây thánh để rót trực tiếp vào cho Huân. Khi đó bản thân cây thánh bị tổn hại rất nặng nên tất nhiên La Chinh đã từ chối.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, thánh địa Thiên Vũ đã cho thấy lực sinh mệnh mạnh mẽ, hầu như là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sự thay đổi. Thánh địa Thiên Vũ vốn là một đống hỗn độn, nhưng giờ vạn cây đã sống lại, tất cả các loài thực vật cũng bắt đầu sinh trưởng một cách điên cuồng.
Bề ngoài cây thánh kia cũng đã khôi phục không ít. Lưu Vũ phải yêu cầu hết lần này tới lần khác thì La Chinh mới tạm thời dừng lại. Đợi đến một tháng sau, khi cây thánh đã tích góp được phần nào lực sinh mệnh thì La Chinh mới giao Dưỡng Hồn Mộc cho Lưu Vũ.
Lần này đúng là La Chinh khá cẩn thận. Tuy rằng hắn đã đập vỡ pho tượng của vị Vương cai quản Hình Phạt kia, nhưng trong nháy mắt Yêu Dạ tộc đã dựng lên một pho tượng khác. La Chinh sợ nữ nhân đáng chết kia lại khống chế những người khác của Yêu Dạ tộc công kích linh hồn của Huân.
Chỉ có hai người Lưu Vũ và La Chinh trên đỉnh cây thánh. Ngay sau đó, toàn bộ cây thánh bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa. Một lực sinh mệnh mạnh mẽ bắt đầu hội tụ theo thân cây thánh...
Lực sinh mệnh được ép ra từ cây thánh lần này thua xa lần trước. Nhưng sau khi dẫn những lực sinh mệnh kia vào trong Dưỡng Hồn Mộc, lúc cảm nhận của La Chinh nhẹ nhàng tiến vào để điều tra thì cảm nhận được linh hồn của Huân trong Dưỡng Hồn Mộc đã khôi phục được không ít.
Tuy rằng nàng vẫn chưa tỉnh lại, vẫn chìm trong giấc ngủ say, Nhưng theo thời gian, tỉnh lại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chẳng qua muốn điều khiển kiếm linh trong cơ thể ra xuất chiến giống như trước đây thì e rằng vẫn hơi miễn cưỡng.
Sau khi xử lý xong chuyện này, La Chinh và Thiên Vị tộc liền phải về Trung Vực. Song lần này, đám Mạc lão đại lại hoàn toàn không sử dụng vòng quay bát quái. Đứng ở trên thân cây thánh, bọn họ chỉ hướng về phía La Chinh đứng mà gọi.
Chẳng phải cần đi ngang qua...
La Chinh mở miệng hỏi.
Chưa nói hết câu Thanh Phong đã cười nói:
Không cần, chúng ta đã để lại dấu vết truyền tống trong Trung Vực, tất nhiên không cần phải đi qua vùng biển xa như vậy!
Nghe Thanh Phong nói xong, lúc này La Chinh mới nhớ khi đó bọn họ có để lại một dấu chữ thập đỏ như máu trong điện Thiên Thần. Bọn họ cũng đã để lại dấu vết tương tự ở phía trước của khu mộ trên đảo Thần Hoàng nọ. Lưu lại một dấu vết đã đủ để tùy ý truyền tống đi. Bản lĩnh của Thiên Vị tộc này cũng thuận tiện thật đấy! La Chinh cảm thán một tiếng rồi đứng chung một chỗ với đám Cổ Bội Nhi.
Ngay sau đó liền thấy trong tay Cáp Bằng có thêm một lá cờ đỏ như máu. Trong lá cờ ẩn chứa lực không gian dồi dào. Cáp Bằng nhẹ nhàng vung lá cờ nọ lên, từng luồng ánh sáng màu máu liền bay lượn xung quanh tám người. Chỉ chốc lát sau, một lực hút cực lớn bắt đầu kéo La Chinh đi.
Không nên chống cự dòng sức mạnh này
, Cổ Bội Nhi ở bên cạnh dặn dò.
La Chinh gật đầu, ngay sau đó luồng sức mạnh kia liền kéo thẳng hắn vào trong con đường truyền tống...
Vù...
Cũng không biết rốt cuộc Thiên Vị tộc đã làm như thế nào. Cho dù là thông qua truyền tống trận cỡ lớn thì với khoảng cách dài như vậy, La Chinh cũng phải tốn không ít thời gian. Hồi đó, sau khi La Chinh truyền tống từ mộ Tiên Thiên Miểu đến đại lục Hải Thần liền bị trọng thương, mà lúc từ đại lục Hải Thần trở về cũng tương tự, bị thương không nhẹ.
Thế nhưng thông qua dấu truyền tống của bọn họ thì quay về Trung Vực chỉ tốn thời gian có mấy chục nhịp thở. Hơn nữa, con đường truyền tống này còn được xây dựng vô cùng vững chắc!
Chữ thập màu máu trước điện Thiên Thần trong thành Thiên Khải kia lóe lên một luồng sáng rực rỡ. Bóng dáng của La Chinh và bảy người Thiên Vị tộc liền xuất hiện trong ánh sáng này.
Thiên Vị tộc không ở lại Trung Vực lâu, Mạc lão đại nói với La Chinh rằng bọn họ sẽ bẩm báo chuyện của hắn lên các thành viên cấp cao của Thiên Vị tộc. Đến lúc đó, việc này sẽ có những người khác tiếp nhận, còn bọn họ phải tiếp tục xử lý chuyện của tà long. Cho nên bọn họ chỉ dừng lại một lát liền khởi động dấu truyền tống lần nữa. Lần này chắc là đi về hướng đại lục thần quốc.
Nhìn Thiên Vị tộc chầm chậm biến mất, trong lòng La Chinh cũng thầm suy nghĩ. Có lẽ giữa Thiên Vị tộc với bạch mi đạo nhân và Bạch Nguyệt Dung của Mật Giáo còn có một lần tranh chấp nữa. Song cuộc tranh chấp này không liên quan gì quá lớn tới La Chinh!
Bây giờ La Chinh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người...
Từ sau khi hắn bước lên con đường võ giả thì thời gian giống như là một khối nham thạch to lớn liên tục đè lên người La Chinh, đẩy La Chinh không ngừng tiến tới, tựa như mỗi lần hít thở đều gấp tới mức không gì sánh được. Trước mắt, La Chinh còn có một số việc phải đi làm. Ví dụ như giúp Huân khôi phục địa vị của bản thân. Ví dụ như tìm muội muội của mình.
Nhưng nói một cách tương đối thì việc này xem như là mục tiêu khá xa xôi. Ví dụ như người thanh niên có thực lực mạnh mẽ đến nỗi La Chinh khó mà tưởng tượng được kia. Cho dù là La Chinh bây giờ thì chắc chắn đối phương cũng chỉ cần dùng một ánh mắt là đủ để giết chết mình ngàn vạn lần rồi. Cho dù là Đại Thế Giới này thì sợ rằng cũng không thể chịu được công kích của đối phương.
Đối với La Chinh, khoảng thời gian hiện tại chính là thời gian nhàn nhã hiếm có.
Hắn liếc mắt quan sát bên trong điện Thiên Thần thì thấy trong điện đã trống không. Nghĩ rằng Ninh Vũ Điệp khôi phục thì cũng nên trở về Vân Điện, vậy chẳng lẽ Khê Ấu Cầm cũng đi theo Ninh Vũ Điệp trở lại Vân Điện sao?
Đúng lúc này, cách đó không xa liền thấy một người mập mạp bay vụt về phía bên này, chính là Thạch Khắc Phàm - Minh chủ Thương Minh. Sau khi thấy La Chinh, trên mặt Thạch Khắc Phàm đổ đầy mồ hôi, liền nói một cách quái lạ:
La Chinh, rốt cuộc ngươi cũng đã trở về! Có chuyện không hay rồi! Đánh nhau rồi!
La Chinh ngạc nhiên hỏi:
Đánh nhau? Ai đánh nhau?