• 8,615

Chương 975: Lên


Về phần uy lực của đao gió màu vàng, nếu nó tương đương với hơn vạn lưỡi đao gió hai màu, vậy chỉ cần một lưỡi đao thôi cũng đủ để cắt nát toàn bộ ngọn núi Nguyên Từ Thần rồi.

Nếu La Chinh có thể thu hút được một lưỡi đao gió màu vàng, hắn sẽ vui mừng biết bao. Nhờ đó, hắn có thể tiết kiệm được không ít thời gian và sức lực. Nhưng vấn đề là, đám đao gió màu vàng đang đuổi giết hắn đây phải có tới hơn mấy trăm lưỡi.

Dùng chúng thì thừa sức để chém núi Nguyên Từ Thần. Nhưng vấn đề là phần sức mạnh lan ra, La Chinh nên chuyển đi chỗ nào?

Chuyển đến đại lục thần quốc hay là Trung Vực? Sức mạnh kinh khủng kia chắc có thể cắt đại lục thần quốc thành vô số mảnh...

Vì thế, đầu tiên La Chinh lựa chọn chạy trốn.

Cũng may, trên đường bay đi La Chinh đều rất cẩn thận. Khoảng cách giữa hắn và đám đao gió màu vàng kia khá xa, vừa đối mặt hắn đã nhanh chóng rời đi rồi. Nhưng ngay cả như vậy, sau khi nhận ra tốc độ của đao gió màu vàng, hắn vẫn khá kinh sợ.

Khoảng cách xa như vậy, thế mà chỉ trong khoảng mười nhịp thở, đao gió màu vàng đã xuất hiện ngay phía sau La Chinh khoảng năm sáu dặm. Chỉ cần thêm mấy nhịp thở nữa thôi thì có lẽ nó sẽ đuổi kịp La Chinh.

Lúc này, trong lòng La Chinh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định. Nếu sử dụng chuyển dời sức mạnh, hắn không muốn làm đại lục thần quốc và Trung Vực bị hư hại. Đương nhiên, hắn cũng không chuyển dời sức mạnh lên đại lục Hải Thần. Nếu bị đao gió màu vàng này đuổi kịp, sau khi núi Nguyên Từ Thần bong ra thì có lẽ hắn sẽ phải hy sinh đại lục hoang dã kia...

Tuy nhiên, La Chinh vẫn còn một biện pháp. Hắn có mang theo lệnh bài chữ Cấn bên người, nên khi cần có thể chui vào trong Tiên Phủ.

La Chinh điên cuồng chạy trốn, đao gió màu vàng cũng càng lúc càng gần. Trước khi La Chinh đưa ra quyết định, đám đao gió màu vàng chợt khựng lại, tạo thành một hình vòng cung trên không trung, sau đó bỗng quay một trăm tám mươi độ, bay trở về.


Đúng là có linh trí.
Nhìn đám đao gió màu vàng càng lúc càng xa, La Chinh thở phào một hơi. Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.

Đám đao gió màu vàng cũng không dám đuổi theo quá xa, xem ra là đang bảo vệ thứ gì đó. Trên đoạn đường bay trong không gian của Bạo Loạn Tinh Hải, La Chinh càng lúc càng tò mò với trung tâm của trận gió lốc. Nhưng hắn cũng không muốn chết. Dù trong đó là thứ gì thì cũng tuyệt đối không phải là thứ thuộc về Đại Thế Giới này. Trăm vạn Đại Thế Giới ở Hạ Giới, không thể nào tạo ra thứ lợi hại như thế. Chưa biết chừng, cho dù có hy sinh toàn bộ Đại Thế Giới này thì La Chinh cũng khó mà tiếp cận được khu trung tâm của trận gió lốc.


Được rồi, mình vẫn nên đi tìm đao gió hai màu thôi.
La Chinh không dám đến gần trung tâm trận gió lốc, hắn chỉ duy trì một khoảng cách thích hợp, không ngừng va chạm với đao gió hai màu.

Một lưỡi đao gió hai màu đã tạo được một vết cắt hơn một trượng, một trăm lưỡi đao, một nghìn lưỡi, một vạn lưỡi...

Nửa tháng trôi qua, thân thể La Chinh đã va chạm với khoảng hơn ba vạn lưỡi đao gió hai màu. Chân núi Nguyên Từ Thần đã hoàn toàn bong ra, chỉ còn vài chỗ bên mép vẫn còn nối với đáy.

Nhưng với thực lực của La Chinh bây giờ, cho dù núi Nguyên Từ Thần chỉ còn dính với đáy có một thước thì hắn cũng chẳng làm gì được.

Phập phập phập...

Lại va chạm thêm mấy lưỡi đao gió nữa, rốt cuộc toàn bộ núi Nguyên Từ Thần cũng đã bong ra hết.

Lúc này, La Chinh mới thở phào một hơi, nhìn về hướng trung tâm trận gió lốc, lắc đầu. Tò mò thì chỉ có chết! Đây không phải là nơi mà bây giờ hắn có thể đến gần. Vì thế, hắn quay đầu bay về phía núi Nguyên Từ Thần.

Khoảng cách nghìn dặm đối với La Chinh thì cũng chỉ mất khoảng hơn canh giờ. Thoáng chốc, La Chinh đã đến gần núi Nguyên Từ Thần.

Mặc dù thông qua ý chí Đại Thế Giới, hắn đã quan sát ngọn núi này không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đích thân đến.

Toàn bộ núi Nguyên Từ Thần chỉ có khoảng một phần sáu lơ lửng trên mặt biển. Phần lớn còn lại đều ẩn núp bên dưới. Phần trồi lên mặt biển chỉ là đỉnh núi mà thôi.


Vù!


La Chinh bay vụt đến, đứng trên đỉnh núi Nguyên Từ Thần.


Ủa?
Nhìn xuống chân núi Nguyên Từ Thần, ánh mắt La Chinh bỗng lóe lên. Hắn nhớ tới tảng đá Nguyên Từ Thần mà Thái tử Hỏa Thần từng lấy ra trong bí cảnh Thần Hoàng. Tảng đá đó cao bằng một người, vừa vặn với phần nhọn phía trên đỉnh núi. Hắn không biết tại sao tảng đá này lại bị gãy ra như thế.

Bây giờ, chân núi Nguyên Từ Thần đã bong ra hoàn toàn, việc tiếp theo chính là bố trí thần văn, tiến hành thu núi.

Một ngọn núi chứ không phải thứ nhỏ bé gì. Dựa theo phương pháp trong Kỳ Quan Vạn Vật, hắn phải dùng ba mươi ba cái thần văn cấp sáu để bố trí tại các nơi trên núi Nguyên Từ Thần, tạo thành một khoảng không gian tu di, trói ngọn núi này lại, sau đó đem luyện hóa là xong.

Nghĩ đến đây, La Chinh lấy từng món đồ đã được chuẩn bị trong nhẫn tu di ra. Sau đó, hắn bắt đầu dán từng thần văn lên đỉnh núi Nguyên Từ Thần.

Sau khi khắc xong tấm đầu tiên, La Chinh nhảy lên, sóng biển bên dưới không ngừng cuộn trào, thần văn trong tay hắn cũng bắt đầu được dán xung quanh ngọn núi.

Ban đầu mọi việc rất thuận lợi, nhưng khi La Chinh đang chuyên tâm dán thần văn thì lại có hơn chục sinh linh từ dưới biển sâu xông về phía hắn.

Âm thanh trên biển truyền đi không được tốt lắm, nên La Chinh chỉ cảm thấy dòng nước phía sau có điểm khác thường. Hắn quay đầu lại nhìn xuống dưới, lông mày lập tức nhíu chặt:
Mãnh thú cấp mười?


Mãnh thú cấp mười tương đương võ giả Sinh Tử Cảnh.

Núi Nguyên Từ Thần nằm ở nơi này không biết đã bao nhiêu năm, thế nên tất nhiên, dưới đáy biển có không ít sinh vật dựa vào núi Nguyên Từ Thần mà sinh tồn. Đám mãnh thú kia phát hiện La Chinh đến gần núi Nguyên Từ Thần liền bắt đầu tập trung công kích hắn.

Trong đám mãnh thú cấp mười này có quái ngư hình dạng xấu xí, cũng có bạch tuộc với hình thể khổng lồ, thân hình mềm mại, nhưng chỗ nào cũng đầy răng nanh màu đen. Còn có một số quái thú có hình thù kỳ quái, hắn thật sự không nhận ra.


Muốn chết?


La Chinh không mấy để tâm đến đám mãnh thú này. Trong mắt hắn, cho dù là mãnh thú tương đương với Sinh Tử Cảnh thì cũng chẳng khác gì mấy loại cá bình thường.

Nhưng lần này, La Chinh muốn bắt đám mãnh thú để luyện tập. Hắn bắt đầu thả khí hỗn độn trong đan điền ra, trong tay cầm thêm một thanh trường kiếm.

Vù!

Dùng khí hỗn độn để thúc giục kiếm ý, hình thành từng luồng khí xoáy màu xám. Trên mặt biển bắt đầu xuất hiện từng chuỗi bọt biển nhỏ bé.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Từng âm thanh trầm trầm vang lên. Đám mãnh thú xông tới đã bị La Chinh cắt thành vô số mảnh. Độ sắc bén của này thậm chí còn nằm ngoài dự liệu của La Chinh. Sau khi đổi chân nguyên trong cơ thể, thực lực của hắn đã có sự thay đổi về chất, nhưng trước mắt lại chỉ là yêu thú cấp mười mà thôi. Mặc dù đám yêu thú này có thể so với Sinh Tử Cảnh, nhưng linh trí của chúng lại không bằng võ giả Nhân tộc.

Chẳng qua khí hỗn độn cũng có một nhược điểm.

Chân nguyên chính là do đoạt tạo hóa thiên địa mà thành. Nếu võ giả sử dụng hết chân nguyên, có thể không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa để bổ sung. Còn muốn bổ sung một cách nhanh chóng, họ có thể sử dụng đá chân nguyên.

Còn khí hỗn độn thì hơi phiền phức, gần như chỉ có thể tự mình luyện ra ở trong cơ thể. Nhưng theo như sư phụ suy diễn, thật ra vạn vật thế gian đều do hỗn độn hóa thành, cho nên vẫn có thể biến vạn vật trở lại thành hỗn độn như trước. Chẳng qua La Chinh chưa tu luyện đến bước đó, nên tất nhiên không thể nào làm được chuyện thần kỳ như vậy. Với khuyết điểm này, La Chinh tạm thời chỉ có thể nhẫn nại.

Một kiếm đã giết được mấy chục con mãnh thú đằng trước. Đám mãnh thú cấp chín, cấp mười đằng sau chẳng lẽ lại không rõ về sự lợi hại của La Chinh nữa sao? Lúc này, bọn chúng đang chạy bán sống bán chết.

La Chinh cũng lười đuổi theo. Hắn không rõ lý do đám mãnh thú này tập kích mình. Có lẽ là bởi bọn chúng biết hắn muốn lấy ngọn núi Nguyên Từ Thần này đi chăng? Cho dù thế nào thì cũng có thể coi như hắn đã hủy đi quê hương mà bọn chúng đã sống nghìn vạn năm. Nếu không phải đám mãnh thú kia đột nhiên tập kích hắn, hắn cũng không muốn sát sinh.

Sau khi cưỡng chế khiến đám mãnh thú kia chạy đi, La Chinh nhanh chóng bố trí tất cả thần văn. Khi công cuộc chuẩn bị đã được hoàn thành, La Chinh dựa theo phương pháp ghi lại trong Kỳ Quan Vạn Vật, bắt đầu kích hoạt từng tấm thần văn. Sau đó, hắn nhảy lên đỉnh núi Nguyên Từ Thần, kích hoạt tấm thần văn cuối cùng. Lúc này, hắn đột nhiên vỗ một cái thật mạnh xuống ngọn núi Nguyên Từ Thần bên dưới, miệng lẩm bẩm:
Lên!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.