46
-
Bản Đồ Mây
- David Mitchell
- 1573 chữ
- 2020-02-02 07:01:03
Nguyễn Thị Thanh Trúc dịch
Nhà xuất bản Trẻ in ấn và phát hành
❉❉❉
Joe Napier tính toán rằng cậu bé hàng xóm sẽ níu chân Luisa đủ lâu để khiến cô phải lắng nghe. Ông không hề tự hào rằng kế hoạch của mình đã thành công. Napier, vốn là một người thích quan sát hơn nói, uốn nắn từng câu hết sức cẩn thận.
Năm 1945, bác đã làm cảnh sát được sáu năm tại Đồn cảnh sát Quận Spinoza. Không tuyên dương, cũng chẳng vết đen nào. Một cảnh sát bình thường, sạch nước cản, hẹn hò một cô gái bình thường làm nghề đánh máy. Vào ngày mười lăm tháng Tám, radio báo tin Nhật Bản đã đầu hàng và Buenas Yerbas tưng bừng liên hoan. Rượu bia chảy như suối, xe nổ máy, pháo hoa ngập trời, người người nghỉ lễ mặc ông chủ có đồng ý hay không. Tầm chín giờ, cộng sự và bác được gọi đến xử lý một vụ đâm xe rồi bỏ chạy ở Little Korea. Thông thường chúng ta không bận tâm đến khu vực đó, nhưng nạn nhân là một thằng nhóc da trắng, thế cho nên sẽ có bà con họ hàng và rất nhiều câu hỏi. Chúng ta đang trên đường đi thì một lệnh mã số tám đến từ bố cháu gọi tất cả xe có mặt đến Bến tàu Silvaplana. Theo lệ thì chẳng ai bén mảng đến khu bờ kè đó nếu hãy còn muốn giữ chỗ làm. Băng đảng xã hội đen có kho xưởng ở đấy, núp dưới ô dù của Tòa thị chính. Chưa hết, Lester Rey,
Napier quyết định không điều chỉnh cách dùng từ của mình nữa,
nổi tiếng ở Phân khu 10 là một gã cớm phiền phức chăm chỉ quá đáng. Nhưng đã có hai sĩ quan bị bắn, và đó không phải là một trận đấu tầm thường. Đó có thể là nơi chiến hữu của cháu chảy máu đến chết trên đường nhựa. Vì thế chúng ta tăng tốc và đến bến tàu chỉ ngay sau một chiếc xe Spinoza khác, đội Brozman và Harkins. Lúc đầu chẳng thấy gì. Không có dấu hiệu nào của Lester Rey, không dấu hiệu của xe đặc nhiệm. Đèn trên cảng đã tắt. Chúng ta lái xe giữa hai bức tường tạo thành từ những container chứa hàng, rẽ vào một khúc quanh để vào một khoảng sân, ở đó có người đang chất hàng lên một chiếc xe tải quân sự. Bác đang nghĩ mình đã đến nhầm khu vực của bến cảng, thì nhận ra đám người này đang làm việc rất nhanh nhẹn, rất khẩn trương. Điều này thật vô lý, không thể nào tích cực thế vào một đêm cả nước mở tiệc ăn mừng thế này. Sau đó một bức tường đạn ập lên chúng ta, và lúc đó mọi chuyện sáng tỏ. Brozman và Harkins lãnh loạt đạn đầu tiên – phanh, kính bay đầy không trung, xe chúng ta trượt bánh lao vào xe họ, bác và cộng sự lăn ra khỏi xe rồi nấp sau một chồng ống thép. Còi xe Brozman kêu liên tục không ngừng, và họ không xuất hiện. Thêm nhiều loạt đạn tạch tạch tạch xung quanh chúng ta, bác sợ đến mất mật – bác làm cảnh sát để tránh phải ra vùng chiến sự mà. Cộng sự của bác bắt đầu bắn trả. Bác làm theo, nhưng xác suất chúng ta bắn trúng thứ gì gần như bằng không. Thành thật mà nói, bác thấy mừng khi chiếc xe chạy ngang qua. Bác thật ngốc khi rời khỏi chỗ ẩn nấp quá sớm – để xem bác có kịp nhìn thấy biển số xe của bọn chúng không.
Cuống lưỡi Napier đang đau buốt.
Rồi tất cả chuyện này xảy ra. Một người vừa la hét vừa bắn bác từ phía bên kia sân. Bác bắn lại hắn. Bác đã bắn hụt – cú bắn hụt may mắn nhất trong đời bác, và đời cháu nữa, Luisa ạ, vì nếu bác bắn trúng bố cháu thì giờ này cháu không có ở đây. Lester Rey đang chĩa súng về phía sau lưng bác khi chạy băng qua, rồi đá một vật đang lăn về phía bác sau khi rơi xuống từ phía sau xe tải. Sau đó một ánh sáng chói lòa khiến toàn thân bác bỏng rát, một tiếng động đinh tai nhức óc, và một mũi kim đau đớn đâm vào mông bác. Bác ngã xuống, nửa mê nửa tỉnh, cho đến khi các nhân viên băng ca nâng bác lên một chiếc xe cứu thương.
Luisa vẫn không nói gì.
Bác đã gặp may. Một mảnh lựu đạn xuyên qua phần chỏm ở hai bên mông. Còn lại thì không hề hấn gì. Bác sĩ nói đó là lần đầu tiên ông ta thấy một mảnh văng có thể tạo ra những bốn lỗ. Bố cháu, tất nhiên, không được ổn lắm. Lester như miếng pho mát Thụy Sĩ. Họ đã phẫu thuật nhưng không cứu được con mắt của ông ấy một ngày trước khi bác xuất viện. Tuy nhiên ông ấy không tiếc nuối gì cả; chúng ta chỉ bắt tay rồi bác ra về, bác không biết phải nói gì. Điều bẽ bàng nhất cháu có thể làm với một người là cứu mạng người đó. Lester cũng biết thế. Nhưng chưa từng có một ngày, có thể là một giờ, trôi qua mà bác không nghĩ đến ông ấy. Mỗi lần bác ngồi xuống.
Luisa không nói gì một lúc.
Tại sao ông không kể chuyện này cho tôi trên Đảo Swannekke?
Napier gãi tai.
Bác sợ cháu sẽ dùng mối quen biết này để moi tin từ bác...
Về điều đã thực sự xảy ra với Sixsmith ư?
Napier không trả lời có hay không.
Bác biết cách làm của nhà báo.
Ông đang vạch lá tìm sâu trên sự chính trực của tôi
đấy à?
Con bé đang nói chung chung thôi – nó không thể biết về vụ xảy ra ở nhà Margo Roker.
Nếu cháu tiếp tục tìm kiếm báo cáo của Rufus Sixsmith,
Napier tự hỏi mình có nên nói ra điều này trước mặt thằng bé,
cháu sẽ bị thủ tiêu, đơn giản như vậy thôi. Không phải bởi tay bác! Nhưng điều đó sẽ xảy ra. Bác van cháu đấy. Hãy rời khỏi thành phố ngay. Hãy vứt bỏ cuộc đời và công việc cũ, hãy đi đi.
Alberto Grimaldi phái ông đến đây để nói với tôi điều này, đúng không?
‘Không ai biết bác ở đây – ơn Chúa, nếu không thì bác cũng sẽ gặp rắc rối lớn như cháu.
‘Tôi cần hỏi một câu trước đã.
Cháu muốn hỏi rằng...
ông ước gì thằng bé đang ở chỗ khác
... liệu ‘số phận’ của Sixsmith có phải do bác không. Câu trả lời là không. Loại... công việc đó, không phải là nghề của bác. Bác không nói là mình vô tội. Bác chỉ nói là mình chỉ có tội vì đã nhắm mắt làm ngơ. Sát thủ của Grimaldi đã giết Sixsmith và ép xe cháu văng khỏi cầu tối hôm qua. Một người tên là Bill Smoke – chỉ là một trong số nhiều cái tên, bác nghi ngờ thế. Bác không thể ép cháu tin bác nhưng bác hi vọng cháu sẽ tin.
Sao ông biết tôi còn sống?
Hi vọng mong manh thôi. Nghe này, mạng sống quý giá hơn nhiều so với một tin nóng mà. Bác van cháu đấy, một lần cuối, và đây sẽ thực sự là lần cuối, hãy từ bỏ câu chuyện này đi. Giờ bác phải đi rồi, bác cầu nguyện Chúa rằng cháu cũng sẽ đi.
Ông đứng dậy.
Điều cuối cùng. Cháu biết dùng súng không?
Tôi bị dị ứng súng.
Ý cháu là sao?
Súng khiến tôi buồn nôn. Nghĩa đen đấy.
Tất cả mọi người
đều nên học cách dùng súng.
Phải rồi, ông có thấy biết bao người nằm la liệt trong nhà xác Không? Bill Smoke sẽ không lịch thiệp chờ cho tôi kịp lấy súng từ túi xách ra chứ, phải không? Lối thoát duy nhất của tôi là lấy được chứng cứ để phanh phui vụ này, nên nói gì thì nói, giết tôi cũng vô ích mà thôi.
Cháu đang đánh giá thấp cơn cuồng trả thù của con người đấy.
Tại sao ông lại lo lắng cho tôi? Ông đã trả nợ cho bố tôi rồi. Ông đã cứu rỗi lương tâm của mình rồi mà.
Napier thở dài buồn bã và biết ông không thể làm thêm gì nữa.
Chúc cháu xem đấu bóng vui vẻ nhé, Javi.
Ông là kẻ dối trá,
thằng bé nói.
Ông đã nói dối, đúng thế, nhưng điều đó không biến ông thành kẻ dối trá. Nói dối là sai, nhưng khi thế giới quay ngược lại, thì một điều sai trái nhỏ nhoi đôi khi lại là một sự đúng đắn lớn lao.
Thật vô lý.
Cháu đúng, thật vô lý, nhưng nó vẫn là chân lý.
Joe Napier rời khỏi căn nhà. Javier cũng nổi cáu với Luisa.
Còn cô thì làm như cháu đang đánh cược mạng sống của mình chỉ vì cháu nhảy qua vài cái ban công thôi sao?