• 149

Chương 87: Đưa tiễn


Lý Khoa bưng bát cháo tràn đầy hương thơm ngọt ngào, dùng thìa quấy lên để giảm bớt độ nóng,
Có thời gian rảnh cháu và Tiểu Kha sẽ đến thủ đô t8hăm bác và bác trai.


Mẹ Ôn bình tĩnh liếc nhìn anh một cái,
Đừng quên chuyện mà cháu đã đồng ý với bác tối hôm qua.



Bác cứ 3yên tâm giao Tiểu Kha cho cháu đi.
Lý Khoa vỗ ngực cam đoan, sau khi nhận được ánh mắt của mẹ Ôn, lại tiếp tục nói:
Cháu chắc chắn sẽ chú ý đ9ến sức khỏe của Tiểu Kha, khuyên cô ấy tích cực vận động, ăn uống điều độ.

Chẹp, đột nhiên cảm thấy Lý Khoa rất thích hợp làm người chồng nội trợ của gia đình.

... Hơn nữa, anh trai cũng chỉ là không nỡ khi bác đi thôi mà, bây giờ Tiểu Kha rời giường mà thấy bác mới sáng sớm đã về, chắc chắn sẽ buồn đến khóc đấy ạ.


...
Không, cô còn lâu mới khóc, hừ!

Cũng dọn dẹp xong rồi.
Mẹ Ôn kiểm tra lại một lần cuối cùng, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, vẫy tay bảo Lý Khoa,
Bác cất sủi cảo đông lạnh trong ngăn dưới tủ lạnh đấy, cháu và Kha Kha ăn nhanh mấy ngày tới nhé, đừng để mãi trong tủ, sẽ bị hỏng đấy.

Ba Ôn xách va li lên, nặng hơn lúc bọn họ tới không ít, tò mò hỏi:
Trong này đựng cái gì thế, sao mà nặng thế?


Đặc sản Giang Nam mà Tiểu Lý mua, gửi chuyển phát nhanh trên đường bị hỏng thì làm sao bây giờ, chúng ta vẫn nên trực tiếp xách về thì hơn, ngồi máy bay nhanh mà!


Cũng được, tùy bà, bà quyết định đi.

Ba Ôn cực kỳ bình tĩnh, giúp đỡ mẹ Ôn nhồi nhét hành lý, Lý Khoa và Ôn Cẩm chở bọn họ ra thẳng sân bay.
Sau khi dẫn người vào đại sảnh chờ máy bay, vẫy tay đưa tiễn hai ông bà từ xa, Lý Khoa và Ôn Cẩm liếc nhau, hai người đều mang vẻ mặt như trút được gánh nặng.

...
Ôn Cẩm nghẹn lời.
Lý Khoa đi ra hoà giải,
Vẫn còn nhiều thời gian mà, về sau chọn khi nào mà tất cả mọi người đều rảnh, chúng ta tổ chức ra nước ngoài du lịch.

Mèo Kha ngáp một cái, cong đuôi rúc vào ghế sô pha nhìn mẹ răn dạy anh trai mình, nhưng khác với không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây trong nhà, Lý Khoa như cá gặp nước mà ở giữa làm người hòa giải trong gia đình.
Ba Ôn và mẹ Ôn rất văn minh, tính cách cũng dễ gần, nhưng không hiểu sao Lý Khoa vẫn có chút rụt rè e ngại.
Đây có lẽ chính là bệnh chung khi gặp ba mẹ người yêu.

Thấy thái độ của mẹ tôi như vậy, chắc mẹ tôi đã biết chuyện cậu cầu hôn rồi phải không?

Mẹ Ôn lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Vừa mới ăn cháo6 xong, Ôn Cẩm đã đưa ba Ôn đến đây, sắc mặt anh vẫn rất xấu, vừa vào phòng khách đã gọi mẹ Ôn,
Vất vả lắm mới đến một chuyến, ba mẹ không thể 5ở thêm vài ngày sao? Hơn nữa, không phải không thể đi buổi chiều, cứ phải lên máy bay buổi sáng sao?

Mẹ Ôn nhìn anh,
Dù có không dễ dàng gì mới đến đây một chuyến, nhưng chẳng phải con vẫn bận bịu đến mức chân không chạm đất, khi đến Thượng Hải chuyện lớn hay nhỏ không phải đều nhờ Tiểu Lý xử lý à?

Mèo Kha lại liếc nhìn mẹ Ôn, thấy trong tay bà đang kéo va li vừa được dọn tối hôm qua, bên trong là một đống đặc sản, ngày hôm qua còn cố ý xách xuống siêu thị ở dưới tòa nhà để cân, hạn chế sức nặng trong 20 ki-lô-gam.
Ba Ôn và mẹ Ôn đã dọn xong hết hành lý, hai người đeo kính râm và đội mũ che nắng, mặc trang phục thể thao kiểu đôi, trông rất có tinh thần.

Vậy, đi thôi?

Ôn Cẩm lắc chìa khóa xe trên tay, trên đường đi đến lối ra, đột nhiên anh đặt câu hỏi.

Lý Khoa gối hai tay lên sau đầu, tư thế nhàn nhã thoải mái,
Không tính là đã biết toàn bộ, tối hôm qua, bác gái và em đã nói chuyện rất nhiều, nói rằng bác ấy giao con gái cho em, bảo em đối xử với Tiểu Kha thật tốt.


Hai bên thái dương của Ôn Cẩm hơi giật giật, không rõ vì sao người luôn nghiêm khắc với con cái mình như mẹ Ôn lại chấp nhận một thanh niên không hay vận động, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi không bình thường, chỉ nhìn qua là đã thấy gầy yếu như Lý Khoa làm con rể, nhịn không được truy vấn:
Còn nói cái gì với cậu nữa?



Còn nói...
Nhìn sắc mặt tối sầm của Ôn Cẩm, Lý Khoa cố ý nói:
Còn nói người anh trai như anh, có cũng như không, ngày nào cũng hận không thể không ngừng bay trên trời, bận đến mức chân không chạm đất, chẳng có thời gian ở bên cạnh bọn họ.



...
Khóe miệng Ôn Cẩm trầm xuống, đẩy kính mắt gọng vàng lên, bình tĩnh nói:
Tôi đã tận lực rút thời gian chặt chẽ xử lý công việc, đẩy hết hành trình không quá quan trọng sau tuần lễ vàng rồi.


Một trận gió mang theo làn gió thu lạnh lẽo, hiu quạnh thổi qua, Ôn Cẩm nhẫn tâm vứt bỏ Lý Khoa một mình ở lại bãi đỗ xe, còn anh thì lấy lý do công ty bận rộn, không thể không có anh mà lái xe đi thẳng.

Để lại Lý Khoa mặc áo ngắn tay, ôm cánh tay đứng giữa gió thu mà lạnh run.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bạn Gái Tôi Là Mèo.