• 93

Chương 13


Số từ: 5869
Dịch Giả: Thục Nhi, Song Thu
NXB Trẻ
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày 6 tháng 8
Buổi sáng, chúng tôi được thông báo cấm rời khỏi tòa nhà. Từ hôm nay nước và rau quả vốn được chở đi bán bằng xe tải giờ chỉ bán qua đường bưu chính. Những thành viên sống bên ngoài sẽ không đến làm việc vào tuần này. Chúng tôi cũng không được phép bước ra khoảng sân đối diện cổng trước. Sarah nghiêm nghị nói rằng không cần phải lau chùi các tượng thiên thần trong vườn nữa.
Kana hỏi:
- Sao vậy? Có phải liên quan tới bọn người đang la hét ngoài kia rằng Gia đình như một nhà tù không?
Sarah gằn giọng:
- Sao cô không làm theo những gì được thông báo mà vặn vẹo như vậy hả? Cô hỏi vậy là có ý gì?
Bà ta không thường lớn tiếng với mọi người như vậy Chúng tôi được yêu cầu làm theo các hướng dẫn mà không được hỏi nguyên do; đó là nguyên tắc cơ bản của Gia đình, nhưng bầu không khí căng thẳng sáng nay hoàn toàn khác với thường lệ.
- Sau bữa tối, chúng ta có vinh hạnh được đón Thiên thần ghé thăm. Và sáng mai, một vài người sẽ đến kiểm tra Gia đình. Việc này trái với nguyên tắc của chúng ta là không cho khách đến thăm, nhưng chúng ta phải cho họ thấy mình không làm gì đáng xấu hổ cả. Có thể họ sẽ tra hỏi các cô, nhưng cách nhìn nhận của mỗi người khác nhau nên câu trả lời chắc cũng sẽ khác nhau, vì thế mà rất dễ gây hiểu lầm. Vậy nên các cô đừng nói gì, trừ khi bị bắt buộc phải trả lời.
- Ai sẽ đến đây vậy?
- Ý cô bọn họ là đàn ông à?
Đây cũng là những điều tôi muốn biết, và mọi người đã hỏi thay tôi. Sarah không trả lời mà tiếp tục nói:
- Các cô vẫn thực hiện những công việc được phân công cho tới trưa như thường lệ. Hãy nghe kỹ những nhiệm vụ ngày hôm nay.
Rồi bà ta đọc to lên những công việc được phân công cho mọi người. Hôm nay tôi sẽ làm việc ở Phòng Lộc thánh, rửa bát đĩa dùng trong bữa sáng và nấu cơm trưa. Các thành viên lúc này xôn xao cả lên, lo lắng hỏi han nhau, nhưng khi Sarah ra lệnh
Đi làm đi!
, họ miễn cưỡng bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung.
Mình không thể để cho những người khách kia nhìn thấy mình. Chắc chắn không được. Dù Sarah không nói rõ nhưng đó có thể là nhóm cảnh sát điều tra. Hoặc có thể là luật sư đại diện cho những phụ huynh đang chống đối. Mà cũng có thể là nhân viên Trung tâm bảo vệ Trẻ em không chừng. Dù họ là ai, mình cũng không nên lộ diện. Mình không được gặp bất cứ ai trong số họ. Nhưng rồi thì sao?

Rika! Tụi mình xây cho xong lâu đài hôm qua nha
, Mahlon kêu to và chạy đến bên Kaoru.
Bọn con đang xây lâu đài. Cô có muốn xem không, cô Ru?
, Mahlon ngước nhìn tôi, nụ cười nở trên khuôn mặt ngây thơ của con bé.
Không, không cho mẹ xem đâu
, Kaoru lúc lắc đầu với nụ cười bí hiểm, rồi nắm chặt tay Mahlon cùng nhau chạy đi chơi.
Tôi vào bếp.
Mình có thể làm gì? Mình nên làm gì? Đôi tay tôi run rẩy trong lúc rửa đống chén đĩa.

Có thật họ đã cắt hết đường dây điện thoại?

Cô có nghĩ những người khách ngày mai là cảnh sát không?

Nếu họ muốn điều tra chúng ta thì cứ việc, chúng ta chẳng làm gì sai cả

Tôi cá với cô là ngày mai, bọn phụ huynh đần độn kia sẽ không trở lại nữa đâu
.
Vài thành viên to nhỏ với nhau. Tiếng xì xào của họ mỗi lúc một nhỏ dần bên tai tôi. Mình nên làm gì? Nghĩ đi nào. Hãy nghĩ đi! Những từ ngữ thúc giục bên tai làm tôi đánh trượt chiếc đĩa nhựa xuống sàn nhà, vang lên một tiếng
cốp
khô khốc. Mọi người im bặt, quay sang nhìn tôi và chiếc đĩa chằm chặp rồi tiếp tục lao xao.
Khoảng hơn 10 giờ, người bán hàng đến. Chúng tôi tự trồng rau và nướng bánh mì, nhưng vài lần trong tuần, người này vẫn mang gạo và thịt cá đến. Đó là một người phụ nữ trong bộ blouse trắng. Levi, thành viên lớn tuổi nhất trong nhóm Lộc thánh ngày hôm nay, đứng ở ô cửa phía sau bếp nói chuyện với người bán hàng; tôi nghe lỏm được vài ý trong cuộc trao đổi. Lẽ ra nên để họ vào sớm hơn... tất cả chúng ta đã ký vào hợp đồng... nhưng còn bọn trẻ... Âm thanh nhỏ dần nên tôi không thể nghe rõ được.
- Được rồi. Tuần sau lại gặp cô nhé.
- Dĩ nhiên rồi, cảm ơn cô!
Sau khi hai người hồ hởi chào tạm biệt nhau, Levi quay trở lại nhà bếp.
- Được rồi, Bani, cô cắt cải bắp và lột vỏ khoai tây. Ru, cô vo gạo nhé. Tôi sẽ đặt thực đơn và công thức ở đây.
Tôi liếc mắt và thấy Levi vừa tuồn vào ngăn kéo một bì thư ố màu.
Chúng tôi chuẩn bị xong bữa trưa lúc 11 giờ. Levi cho salad vào đầy các bát nhỏ, còn Bani đặt túi gia vị bổ sung lên bàn ăn. Shem và Hul, hai thành viên trẻ nhất trong nhóm, trò chuyện vui vẻ với nhau trong lúc khuấy nồi thức ăn. Thời cơ đây rồi. Không ai để ý đến mình. Giả vờ mang một chồng khay đựng thức ăn đi cất, tôi tiến về phía chiếc tủ có các ngăn kéo đặt gần tủ lạnh. Ngăn kéo thứ tư đếm từ dưới lên. Tôi mở ngăn kéo ra. Không nhìn vào bên trong, tôi nhanh tay quơ lấy cái bì thư mà Levi đặt vào đó rồi giấu sau lớp áo, chỗ dây chun quần. Đoạn tôi dùng chân đầy ngăn kéo lại.
- Ru, cô mang chồng khay đó đi đâu vậy? - Bani hỏi.
Tôi hồi hộp ngoái đầu lại và nói:
Tôi mang vào nhà tắm
rồi giơ cao chồng khay lên, cười với Bani. Những thành viên khác trong căn phòng ngập ánh nắng mặt trời đều quay nhìn tôi và cười rộ.
Bọn trẻ về trước bữa tối. Kaoru và Mahlon ngồi cạnh nhau, mắt trợn ngược chỉ còn tròng trắng, lưỡi thè ra. Hai đứa thay phiên xem ai có thể biến ra khuôn mặt quái đản nhất và cười rúc rích cả buổi. Tôi quá lo lắng nên không thiết ăn uống, chỉ dáo dác ngó quanh. Phòng ăn vẫn giống như mọi khi, mọi người ngồi ở vị trí quen thuộc, ăn uống và xì xào trò chuyện không ngớt.

Lại đây một lúc nào, Kaoru
, tôi thì thầm.
Nhưng con chưa ăn xong
, Kaoru không chịu tuột xuống ghế, con bé nắm chặt đôi đũa.
Những người đã dùng xong bữa mang khay thức ăn đến quầy rồi về chỗ ngồi. Khi cửa phòng ăn mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một điểm. Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc. Đó là Thiên thần. Hôm nay bà mặc quần trắng, áo choàng trắng phủ ngoài, trông như đồng phục của nữ nhân viên phục vụ cơm trưa ở trường học.

Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các em
. Bà vừa cất tiếng thì mọi người đồng loạt đặt hai tay lên bàn và cúi đầu chào. Đứng trước quầy cơm, bà bắt đầu bài thuyết giảng của mình. Trông bà hầu như không khác mấy so với hai năm trước; cũng giống như bất cứ người phụ nữ đứng tuổi nào mà bạn gặp.

Chúng ta đều biết các thiên thần đã xuất hiện từ trước khi Chúa trời tạo ra loài người. Và thiên thần luôn có mặt để giúp đỡ con người khi họ phạm sai lầm, đúng không nào? Tất cả các em đã từ bỏ giới tính, tên họ và cuộc sống bên ngoài, và điều này khiến các em trở thành những thực thể cao quý hơn con người, nhưng chưa phải là thiên thần. Để sống như một thiên thần, các em phải hoàn thành các nghĩa vụ của một thiên thần. Các em không chỉ tha thứ cho con người khi họ làm sai, mà các em còn phải giúp đỡ họ
.
Tôi không hiểu bà đang muốn truyền đạt điều gì, mặc dù tất cả mọi người quanh tôi đều đang thành kính lắng nghe. Bầu không khí kỳ bí trong phòng ăn lúc này cũng khiến Mahlon, Kaoru và những đứa trẻ khác thôi chơi đùa và ngồi yên tại chỗ.

Sáng sớm mai chúng ta sẽ đón vài vị khách đến thăm, vì vậy tối nay không tổ chức họp mặt nữa. Vài người trong số họ vẫn là những người thiển cận còn phân biệt giữa ‘đàn ông’ và ‘đàn bà’, nhưng nếu các em vẫn một lòng kiên định với những điều mình đã lĩnh hội được ở đây, thì sẽ không có rắc rối gì cả. Hãy nhớ lấy điều này
. Bà ta chỉ nói đến đó rồi kéo ghế ra và ngồi phịch xuống, thở dài:
Tuổi già chẳng phải chuyện chơi. Đứng lên ngồi xuống thôi cũng đủ mệt nhoài rồi. Thôi, các em dùng bữa tiếp đi
.
Không lâu sau, người phụ nữ đứng phía sau Thiên thần - người đã chỉ cho tôi cách trả lời các cuộc điện thoại - thông báo:
Bây giờ tất cả mọi người sẽ dọn dẹp toàn bộ tòa nhà. Những người được phân công nhiệm vụ Lộc thánh cũng chuyển sang dọn dẹp khi rửa xong chén đĩa
.
Tất cả chúng tôi lẳng lặng dẹp khay và rời phòng ăn. Kaoru vẫn đang chơi với Mahlon; tôi bế con bé lên và vội về phòng. Tôi lục ra mớ đồ, chỉ còn lại mẩy thứ là cuốn sổ, hộp viết, núm vú cao su giả của Kaoru và con vịt vải bông xù, rồi tôi nhét hết vào trong túi Boston. Kaoru nhìn vào hai tay tôi và xin phép:
- Mẹ, cho con đi gặp chị Mahlon nhé.
- Không được đâu con. - Giọng tôi run run.
- Sao vậy ạ? Con đã hứa với chị rồi.
- Tối nay không được, Kaoru à.
Tôi đẩy cửa sổ, ngó xem có người ở dưới không rồi ném chiếc túi qua cửa. Chiếc túi kêu
uỵch
một tiếng nhẹ khi chạm đất. Tôi ôm Kaoru, chăm chú nhìn ra cửa. Hành lang vắng lặng, có lẽ mọi người chưa dọn dẹp đến tầng này. vẫn nắm chặt tay Kaoru, tôi chạy xuống cầu thang. Trên đường đi tôi va phải Levi.
- Bọn trẻ đang đọc truyện ở Trường học. Sao cô không dẫn Rika đến đó?
- Tôi đang dẫn nó đến đó đây. Cảm ơn chị. - Tôi cười đáp lại rồi chạy xuống tầng một. Mọi người đã dọn dẹp đến chỗ này. Họ rì rầm trò chuyện trong lúc lau cửa sổ và sàn nhà.
- Tôi dẫn con gái đến Trường học một lúc nhé.
Tôi nói với đám đông rồi bước vòng qua những thành viên ngồi xổm trên sàn để chạy ra phía hành lang. Tôi nhìn quanh rồi đẩy Kaoru ra ngoài qua khe hở giữa cánh cửa và lối đi dẫn đến Trường học. Sau đó tôi với tay lên bức tường dọc lối đi, hất một chân lên rồi nâng người đu qua tường. Mất thăng bằng, tôi ngã cuộn tròn trên bãi cỏ phía bên kia.
Tiếng Kaoru sợ hãi kêu lên khi đứng một mình trong bóng tối:
- Mẹ, mẹ đâu rồi? Chị Mahlon...
- Kaoru, yên nào con.
Ngay lúc tôi nắm tay Kaoru dợm bước đi thì một giọng nói nhỏ làm tôi chựng người:
Ruth
. Tôi giật mình quay lại, thấy nửa khuôn mặt của Kumi qua khe hở ban nãy.
- Đây, cầm lấy cái này.
Cô vươn tay ra, có thứ gì đó trong tay cô. Tôi thận trọng với tay lấy. Đó là một mẩu giấy được gấp chặt. Kumi ấn mặt qua khe hở:
- Chị Ru, đừng rời bỏ Rika.
- Kumi...
Làm sao Kumi biết? Cô ấy đã biết mình sắp bỏ trốn ư?
- Hãy ở bên nó đến lúc nó lớn, cho đến khi nó hơn ba tuổi.
Đó là tất cả những lời Kumi nhắn gửi trước khi cô quay người chạy về phía tòa nhà. Không kịp nhìn tờ giấy viết gì, tôi bế Kaoru hụp người xuống để không ai trông thấy, rồi lom khom chạy đến nhặt chiếc túi Boston mà tôi đã ném xuống trước đó.
Mẹ
, Kaoru gọi to. Tôi lấy tay bịt miệng con bé lại.
Phía sau tòa nhà có một cánh cổng; những người bán hàng thường vào bằng lối đó. Tôi quàng túi lên vai, chạy về phía sân sau. Cánh cổng sau bếp sừng sững trong ánh đèn. Những vệt trắng hình ô cửa xiên xiên trên bãi cỏ. Tất cả các cửa sổ đều để mở, tôi nghe nhiều tiếng rì rầm. Vẫn bịt miệng Kaoru, tôi dừng lại, nín thở, thầm cầu mong đừng ai lại gần mấy ô cửa.
Tôi cứ ngồi xổm trên cỏ, gần như không dám thở, mãi đến khi tiếng rì rầm im bặt và tiếng bước chân đi xa dần, tôi mới ù chạy. Mẹ, mẹ, Kaoru ú ớ gọi.
Yên nào. Đừng gây tiếng động, Kaoru. Tôi mở cửa sau rồi chạy quáng quàng. Ánh sáng từ tòa nhà tắt dần. Ôm Kaoru trong lòng, tôi chạy xuống con đường tối đen như mực.
- Mẹ, mình đi đâu vậy? Mẹ, chị Mahlon và con sẽ... Mẹ, tối quá. Con sợ lắm.
- Im nào! Mình sẽ không quay lại đó nữa! - Tôi quát lên.
Kaoru im bặt, úp mặt vào cổ tôi nức nở. Đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng với Kaoru, nhưng bây giờ không phải lúc để xin lỗi hay dỗ dành nó.
- Làm ơn, đừng khóc lớn nhé con. - Tôi thì thầm vào tai con bé.
Cả hai bây giờ đang chạy xuống dốc. Mặt đường nhựa hiện lên lờ mờ. Đống rác vụn trong lùm cây sáng bật lên dưới ánh đèn đường. Tiếng dế kêu ngày một lớn. Tiếng e e theo chúng tôi suốt đoạn đường dài. Dù mệt đứt hơi nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi quàng hai tay con bé qua cổ mình, xốc nó lên, rồi cắm đầu chạy trên con đường núi tăm tối. Tôi cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi không ngừng, rồi cuối cùng ngoảnh lại. Ánh sáng từ tòa nhà ở trên cao vẫn đập vào mắt tôi, như thể nó sắp đuổi theo cả hai.
- Mẹ ơi, tối quá. - Kaoru thút thít.
Tôi dừng lại và nhìn lên trời. Bầu trời lấp lánh ánh sao. Tôi nghe tiếng thở hổn hển của mình trong đêm.
- Kaoru, sao kìa con.
- Sao. - Con bé lặp lại.
Và ngay lúc này tôi nhận ra một sự thật, dường như Kaoru chưa bao giờ thấy bầu trời đầy sao như vậy. Nó chưa bao giờ thấy một bầu trời đêm thật sự. Tôi lặng người. Bầu trời đêm của con bé luôn bị vướng bởi các ô cửa. Thị trấn, biển cả, bầu trời, núi non, trăng tròn, các mùa thay đổi, tàu điện, công viên, tàu quay, động vật, siêu thị, cửa hàng đồ chơi - Kaoru chỉ được biết tất cả những thứ này qua sách ảnh mà thôi. Con bé chưa bao giờ thực sự trải nghiệm bất cứ điều gì. Tôi đã đánh cắp tất cả những trải nghiệm này của nó.
- Mẹ ơi, con sợ.
- Đừng sợ. Mẹ đây, không có gì phải sợ cả. - Tôi dỗ dành Kaoru, hít một hơi thật sâu rồi chạy tiếp.
Từ giờ mẹ sẽ trả lại tất cả cho con. Mẹ sẽ trả lại mọi thứ mẹ đã tước đoạt của con. Biển cả và núi non; hoa xuân và tuyết lạnh. Con voi to lắm, con không tin nổi đâu; con chó thì luôn trung thành đợi chủ. Những câu chuyện cổ tích với đoạn kết buồn; những bản nhạc hay đến nghẹn lời.
Tôi đã nhìn thấy ánh sáng phố xá phía xa con dốc. Khi đến gần hơn, tôi thấy ánh đèn ô-tô xuôi ngược trên đường. Không có gì phải sợ cả, Kaoru. Mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con. Không có gì phải sợ cả, tôi thì thầm trong lúc cứ lê đôi chân rã rời tiến về phía trước.
Ngày 7 tháng 8
Tôi không biết làm sao mình đến được khu phố ồn ã đó và đón taxi đến Osaka. Tôi tìm một khu náo nhiệt nhất, rồi vào một nhà hàng gia đình mở cửa thâu đêm. Kaoru bám chặt lấy tôi, con bé ngơ ngác nhìn quanh. Tôi sợ mình sẽ gây tò mò với chiếc áo thun và quần cộc mà tôi chưa kịp thay khi rời Gia đình, nhưng những thực khách tại đây, gồm một nhóm thanh niên nhuộm tóc và những người phụ nữ ăn vận lòe loẹt, hầu như chẳng để ý gì đến tôi. Trần nhà hàng mịt mù khói thuốc; tiếng cười rộn rã vang trong không gian.
Hai mẹ con ăn chung một đĩa cơm trứng cuộn. Kaoru có vẻ e dè, nhưng sau nửa đêm, con bé thấm mệt và thiếp ngủ. Cà phê gọi thêm được miễn phí nên để giết thời gian, tôi uống cà phê tù tì cho tới tận 6 giờ sáng, rồi rời nhà hàng, bế theo Kaoru đang gà gật. Biển tên đường chỉ khu Juso (Mười ba). Con số là điềm gở nên tôi bỏ đi ngay.
Chúng tôi đổi tàu rồi đến Shin-Osaka lúc 7 giờ sáng. Tôi mua bữa sáng cho Kaoru ở một tiệm cà phê nhỏ rồi đến phòng vé xem bảng hướng dẫn lộ trình đến đảo Shodo. Tôi không đi tàu Bullet mà đón tàu địa phương Okayama. Chuyến tàu điện đầu tiên trong đời của Kaoru hẳn khiến con bé sợ hãi, nó cứ áp mặt vào người tôi, không dám nhìn quanh.
Tài xế taxi chở chúng tôi đến bến phà là một người đàn ông ngoài 50.
- Hai mẹ con đến từ Tokyo à?
Câu hỏi làm tôi chột dạ. Thấy tôi không đáp, ông ta huyên thuyên:
Tôi từng sống ở đó, ở Tokyo ấy. Ngay khi ra trường tôi làm việc cho một nhà máy ở Suginami. Cô biết nhà máy đó không? Suginami. Tokyo sao mà đầy người là người. Cô biết quán Nakano không? Bọn tôi thường uống bia ở đó
. - Tôi thở phào lắng nghe ông ta đang thích thú kể về những ngày đã qua.
- Cảng Okayama. Vậy là cô sẽ đến đảo Shodo.
- Đúng vậy ạ, cháu có họ hàng ở đó.
- Vậy hả? Cô có định ghé Okayama không? Quanh đây cũng có vài nơi đáng xem. Các bảo tàng ở Kurashiki, công viên Korakuen. Cô nhất định phải thử món barasushi của Okayama, rồi quay lại Tokyo kể cho mọi người nghe món này ngon đến mức nào nhé. - Người đàn ông cười nồng nhiệt.
Trong bì thư tôi lấy trộm từ nhà bếp có hơn 70 ngàn yên. Đó là tiền mua hàng. Tôi cũng có khoảng 50 ngàn yên tiền dành dụm suốt hai năm rưỡi ở đó. Lúc này, đây là tất cả tài sản của tôi.
- Này cháu gái, cháu đã ăn thử món Okayama ngon lành nào chưa? - Ông tài xế hỏi Kaoru. Con bé im lặng nắm chặt tay lại nhìn tôi lo lắng. Suốt thời gian qua con bé chỉ sống bên cạnh toàn phụ nữ, người đàn ông này có thể làm nó hoảng sợ.
Tôi cố nở một nụ cười:
- Cháu xin lỗi, nó hơi nhút nhát.
- Con không nhút nhát! - Kaoru tuyên bố, con bé bắt chước từ ngữ tôi vừa dùng dù không hiểu nó nghĩa là gì. Cả tôi và người tài xế cùng bật cười.
- Con không nhút nhát! - Kaoru hét lên một lần nữa, mặt con bé đỏ ửng, nổi giận vì chúng tôi đã cười nó.
Cảng Okayama là một nơi nhỏ và ấm cúng. Tôi mua vé tàu, báo và một vài cái bánh sữa ở cửa hàng trong phòng đợi. Cửa hàng nhỏ này đã thôi miên Kaoru; con bé không dám lại gần mà cứ đứng nhìn trân trân như thể đó là một con quái vật. Tôi đọc báo trong lúc đợi phà.
THUẾ THU NHẬP GIẢM CÒN 1 NGHÌN 700 TRIỆU TỶ
HÔM NAY GẶP GỠ TỔNG BÍ THƯ
BƯỚC ĐỘT PHÁ TRONG CUỘC ĐỐI ĐẦU QUỐC HỘI - TAKESHITA ĐÃ NHÂN NHƯỢNG ĐẢNG ĐỐI LẬP.
Không có gì cả. Không một chữ nào nhắc về tôi. Tôi nhìn lên đầu trang để kiểm tra ngày tháng: Thứ Sáu, ngày 7 tháng 8 năm 1987.
- Mẹ, mở cho con. - Kaoru đưa tôi một hộp kẹo.
- Con lấy cái này ở đâu?
- À... Cháu bé quên trả tiền rồi. - Người phụ nữ ở cửa hàng nhìn tôi cười.
Tôi giật hộp kẹo khỏi tay Kaoru rồi mang đến cửa hàng. Tôi vừa nhận ra rằng Kaoru không hiểu
mua
có nghĩa là gì.
- Vô cùng xin lỗi. Hộp này bao nhiêu tiền vậy? -Tôi hỏi rồi vội trả tiền.
- Kaoru, con không được phép lấy những thứ ở đây. Tất cả đều để bán, nên con phải mua, có nghĩa là phải trả tiền. Hiểu chưa nào?
Kaoru ngồi trên ghế, hai chân đung đưa miệng ríu rít:
Dạ hiểu rồi!
. Nhưng có vẻ con bé chẳng hiểu gì cả. Nó lấy một miếng sô-cô-la cho vào miệng.
Mẹ ơi, thứ này ngon quá, con không thể tin được
. Con bé nói với giọng cực kỳ già dặn. Mở to mắt nhìn tôi, Kaoru đưa cho tôi một miếng sô-cô-la và nói:
Mẹ phải thử một cái chứ. Nè mẹ
. Vị ngọt thấm vào đầu lưỡi, đưa tôi trở lại với tuổi thơ của mình.
Kaoru òa khóc vì sợ chiếc tàu khổng lồ đang đến. Cuối cùng tôi cũng bế được con bé lên tàu, nó vẫn khóc thút thít. Tàu đầy người: nhóm thanh thiếu niên, những đôi tình nhân cả già lẫn trẻ, cùng các gia đình. Tiếng nói cười vang khắp boong. Tôi tìm một chỗ cạnh cửa sổ, đặt con bé ngồi trong lòng rồi chỉ tay qua lớp cửa kính bảo Kaoru:
Biển kìa con!
.
Con bé nhìn ra ngoài, nước mắt còn nhòe nhoẹt. Nó sửng sốt nhìn mặt nước trải dài đến vô tận, sau đó thì thầm:
Mẹ, con sợ
.
- Đâu có gì phải sợ. Con thấy biển trong sách ảnh rồi mà. Con nhìn mặt nước lóng lánh trong ánh mặt trời nè, đẹp không nào?
Vừa cố gắng dỗ dành Kaoru, tôi vừa mở tờ giấy Kumi đã đưa cho tôi đêm trước. Trên tờ giấy là địa chỉ nhà cô cùng dòng chữ viết tháo
Nếu đến nhà em, hãy nói với mọi người em vẫn ổn
.
Vì chẳng có nơi nào để đi nên tôi chỉ biết bám vào địa chỉ ghi trong tờ giấy. Tôi phải thông báo với gia đình của Kumi rằng cô vẫn ổn; đó là điều duy nhất tôi biết làm lúc này.
Tàu cập một bến cảng nhỏ. Tôi và Kaoru bước ra khỏi tàu theo đám đông hồ hởi kia. Ở góc một cửa hàng lưu niệm là một tiệm mì và cơm nắm. Tôi mua cả hai món, tìm một ghế trống và ngồi ăn cùng Kaoru. Vừa nhai cơm nắm, Kaoru vừa trố mắt nhìn các món hàng lưu niệm.
Hai mẹ con rời bến cảng bằng lối ra đối diện. Bên ngoài là một con đường vòng có trạm xe buýt và bãi đậu taxi. Tôi nhờ một tài xế xe buýt xem giúp địa chỉ, ông ấy chỉ tôi cách bắt xe tuyến Cảng Kusakabe và tên trạm mà tôi xuống ở đó.
Xe buýt cũng làm Kaoru hoảng sợ. Con bé ghì hai chân xuống đất và không chịu đi. Nhưng rồi tôi cũng dỗ được nó lên xe. Khi xe lăn bánh, nó ôm chặt lấy tôi, sợ hãi nhìn ra cửa sổ. Phản ứng của Kaoru làm tôi đau đớn vô cùng. Tôi cảm thấy mình thật xấu xa vì đã ngăn cách con bé với thế giới bên ngoài.
Nơi bố mẹ Kumi ở là một tiệm mì soba đối diện trạm xe buýt. Tiệm có vẻ khá rộng; hình như đàng sau còn có chỗ cho thực khách quan sát quy trình làm mì. Cánh cửa kính phía trước không còn một chỗ trống với áp-phích vẽ hình mì soba; bảng hướng dẫn cách phòng hỏa hoạn của sở cứu hỏa; thông báo tuyển dụng; bản tin chương trình hội trại hè cho học sinh. Tất cả đều đã phai màu vì phơi nắng quá lâu.
Tôi kéo cửa bước vào trong. Một phụ nữ đứng tuổi quấn khăn choàng đầu vui vẻ hỏi tôi:
- Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cô?
- Vâng ạ, cháu đang tìm gia đình của Kumi Sawada. Gia đình họ sống ở đây đúng không ạ?
Người phụ nữ nhìn sững tôi, mắt mở to đầy ngạc nhiên, rồi bà chạy ra sau gọi:
Bà Sawaadaa!
Tiệm chia làm hai khu, một có bàn ghế dành cho khách ăn tại chỗ và một là quầy hàng nơi khách có thề mua mì và xốt mang đi, cùng canh miso và kẹo.
- Ồ! Vậy ra cháu là bạn của Kumi?
Một bà đậm người xuất hiện từ phía sau hỏi tôi. Bà mặc một cái tạp dề kẻ ca-rô đã cũ và một khăn choàng đầu cùng họa tiết. Tôi thoáng thấy hình ảnh của Kumi qua khóe mắt của người phụ nữ. Kaoru lủi ra sau tôi trốn người lạ.
- Vâng, cháu xin lỗi vì đường đột tới đây. Kumi nhờ cháu bảo với cô là cô ấy vẫn khỏe, cho nên...
Bà mở to mắt, rồi há hốc miệng. Đôi môi bà mấp máy không thành lời cho tới khi hàng loạt câu hỏi tuôn ra như nước từ vòi.
- Giờ Kumi ở đâu? Nó đang làm gì? Làm sao cháu quen nó? Có thật là nó vẫn khỏe chứ?
Bà tiến đến bên tôi, chờ đợi câu trả lời. Rõ ràng không nên nhắc về Gia đình Thiên thần, tôi đành nói dối.
- Dạ, bọn cháu làm cùng công ty ở Nagoya. Kumi luôn đối xử tốt với cháu.
- Cháu có số điện thoại của nó không?
- Dạ, thực ra...
Những lời nói dối cứ thế tuôn ra.
Công ty bị phá sản, chúng cháu đang sống trong khu tập thể thì bị đuổi đi. Cháu nhớ Kumi bảo cô ấy sẽ ở lại Nagoya, nhưng cháu e là mình không biết địa chỉ chính xác. Nhưng Kumi bảo nhất định cô ấy sẽ liên lạc với cô sớm thôi, nên...
.
Mẹ Kumi đột ngột ngồi thụp xuống. Tôi nghĩ bà suy sụp nên lóng ngóng không biết mình nên cư xử ra sao. Nhưng không, bà đang ngắm nghía Kaoru đang nép sau chân tôi.
- Trời ơi! Cháu bé xinh quá! Con mấy tuổi rồi? Con tên gì?
Kaoru ngước nhìn tôi; hình như con bé không sợ khi gặp phụ nữ, nó giơ ba ngón tay lên và lí nhí:
Kaoru
, rồi đệm thêm
Rika
. Mẹ Kumi chắc nghĩ con bé muốn nhắc đến búp-bê
Rika
đang được bọn trẻ yêu thích, nên bà mỉm cười nói:
Ồ! Vậy cháu tên là Kaoru và cháu thích Rika
. Vẫn nhìn Kaoru, bà hỏi tôi:
- Cháu đến đây chỉ để thông báo cho cô biết tình hình của Kumi thôi hả?
- Dạ... Vâng, thực ra Kumi luôn kể về hòn đảo nơi cô ấy lớn lên, thế nên cháu cũng muốn đến thăm nơi này.
- Thật vậy? Nó kể cháu nghe về nơi này à?
Người phụ nữ gật gù rồi vuốt tóc Kaoru. Tờ tuyển dụng ngả màu trên cửa kính ở bên ngoài chợt hiện lên trước mắt tôi. Tôi quyết định mở lời.
- Không biết cô có thể thuê cháu vào làm việc không ạ?
Mẹ Kumi nhìn lên tôi.
- Dạ, cháu chưa tìm được việc khác khi công ty phá sản. Cháu thấy cô có dán thông báo tuyển người ngoài kia, nên...
Mẹ Kumi đứng lên nhìn tôi chăm chú, hai tay bà cho cả vào trong túi tạp dề.
- Thông báo đó đã dán hai năm nay rồi.
Bà cười ái ngại rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá nhân công. Dù vô cùng thất vọng, tôi cũng phải thừa nhận rằng phản ứng của bà là hợp lẽ. Tôi không thể mong chờ mẹ Kumi thuê một người phụ nữ xa lạ dắt theo một đứa bé chỉ bởi vì cô ta bảo mình là bạn con gái bà.
- Cháu không biết. - Tôi mỉm cười để cả hai không phải khó xử. - Cháu xin lỗi đã đề nghị cô như vậy. Chỉ bởi lúc này cháu không biết làm gì cả. Dù sao, cháu cũng rất vui được gửi lời nhắn của Kumi đến gia đình.
Thôi, cháu đi đây ạ. - Tôi vừa nói vừa nghĩ trong tuyệt vọng, mình sẽ tìm một nơi để đi tiếp. Mình có nên quay lại Okayama hay đến một hòn đảo khác mà mình đã thấy lúc đi tàu?
- Xin lỗi đã không giúp được gì cho cháu. - Mẹ Kumi nói, bà vẫn lộ vẻ ái ngại khi tiễn tôi ra về. - Vậy là Kumi vẫn ổn, nó không gặp rắc rối gì...
- Vâng, cô ấy không sao ạ. - Tôi ngắt lời bà. - Cô ấy chắc sẽ liên lạc với cô sớm thôi. Tôi cúi đầu chào rồi dắt Kaoru rời tiệm mì.
Lẽ ra mình phải biết mọi việc không bao giờ dễ dàng như thế, tôi nghĩ trong lúc hai mẹ con đi bộ đến trạm xe buýt. Mặt trời đang chiếu sáng trên cao. Tiếng ve sầu inh ỏi khắp nơi. Ngoài ra không còn tiếng động nào khác. Kaoru lo lắng nhìn trộm tôi.
Tôi biết mình cần nói gì đó để trấn an con bé, nhưng lúc này tôi không còn tâm trạng nào cả.
Cả hai lên chiếc xe buýt đầu tiên mà không hề biết nó đi đến đâu. Rồi chúng tôi thấy mình xuống một bến cảng lạ, không phải là bến cảng ban đầu. Đây hẳn là một điểm du lịch nổi tiếng, tôi thấy nhiều gia đình và nhóm bạn bè đi dạo dọc bến cảng, cười đùa và trò chuyện rôm rả với nhau, có lẽ họ đang đi nghỉ hè. Sau khi kiểm tra đích đến và lịch trình, tôi biết chuyến tàu đến Takamatsu sẽ khởi hành sau 5 giờ chiều. Vậy thì mình và Kaoru có nên qua đêm ở đây? Tôi đi bộ dọc đường biển, tự hỏi ở đây có nơi nào cho hai mẹ con trú ngụ không.
Mùa hè. Mùa hè đang ở ngay đây. Ve sầu. Sóng biển. Bầu trời. Ánh nắng. Những người trẻ với làn da rám. Những cành cây trĩu lá biếc. Mọi thứ bừng sự sống. Mùa hè. MÙA HÈ. Dù tôi chẳng có nơi nào để đi, chẳng có tương lai nào để chờ đợi, dù mới phút trước, tôi vẫn còn đắm chìm trong tuyệt vọng, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn khiến tôi phấn khởi hơn nhiều. Mọi vật lúc này đều sáng bừng lên. Những gia đình đang đi dạo cạnh tôi và Kaoru. Một đứa bé trai mặc đồ bơi mang phao quanh hông. Người mẹ đội chiếc mũ chấm bi rộng vành uể oải đi cạnh, trong khi ông bố đang chỉ tay về mặt biển đàng xa, cổ đeo lủng lẳng chiếc máy ảnh. Kaoru tròn mắt nhìn cậu bé.
Đột nhiên, tôi nhận ra mình không việc gì phải lo sợ cả. Mình không cần phải dùng một cái tên giả, hoặc phải chạy trốn. Mình bây giờ đơn giản là một người mẹ đang dẫn con gái đến nghi hè ở hòn đảo này, để chỉ cho nó thấy mùa hè tuyệt vời đến thế nào.
- Trời nóng quá, nhưng rất thích, Kaoru nhỉ?
- Mẹ, không biết giờ chị Mahlon đang làm gì... - Kaoru thì thầm đáp lại, mồ hôi ứa ra bên hai thái dương của con bé.
Để đến được khách sạn New York, hai mẹ con phải leo lên con đường dốc cạnh một dòng sông nhỏ đổ ra biển. Khu vực quanh cảng không có một khách sạn nào, chỉ có nhà riêng, nhà máy chế biến tương, quán cà phê và tiệm sushi nhỏ xinh.
Có vẻ khách sạn này mới xây, tuy vậy, trông nó rẻ tiền giống như những hình nộm bằng giấy để diễn kịch ở trường học, trên nóc là một bức tượng Nữ thần tự do béo ú. Trên bức tường bao quanh khách sạn có dán một tờ thông báo
Tuyển nhân viên dọn phòng, tiếp tân, phục vụ phòng
. Tôi ôm Kaoru, chăm chú đọc.
Sống ở một khách sạn tình yêu có lẽ không tốt cho Kaoru - tôi biết điều này. Nhưng hòn đảo này đã quyến rũ tôi. Tôi muốn sống ở đây cùng Kaoru; và hòn đảo này cũng có nhiều thứ mà tôi muốn cho Kaoru thấy, như biển xanh, bầu trời, cây cối và ánh nắng. Kaoru vẫn sợ biển, sợ xe buýt, con bé đang giấu mặt sau hai bàn tay; nếu nó chịu quan sát thế giới bên ngoài qua những kẽ hở giữa các ngón tay, liệu nó có thôi sợ hãi? Ở đây, con bé có thể khám phá mọi điều mà tôi muốn chỉ cho nó. Dù không thuộc về nơi này, tôi vẫn muốn ở đây một thời gian, ngay giữa mùa hè rực rỡ này.
Tôi bế Kaoru lên, hít một hơi thật sâu và mờ cánh cửa kính mờ. Hơi lạnh bao trùm lấy tôi, tiếng ve sầu bên ngoài im bặt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Năng.