• 118

Chương 15


Số từ: 6434
Dịch Giả: Thục Nhi, Song Thu
NXB Trẻ
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày 10 tháng 2 năm 1988
Chiều hôm nay, một vị khách bỏ quên tờ tin vắn hàng tuần ở tiệm mì. Lúc dọn bàn, tôi tình cờ liếc qua trang bìa và gần như há hốc mồm. Cạnh dòng tít
Học sinh trung học giết chết học sinh lớp trên chỉ vì tội ‘nhìn đểu’
là dòng tít
Pháo đài thiên thần: Những ngờ vực liên quan đến nhóm tín ngưỡng nữ - Bắt cóc! Tống giam! Lừa bịp!
. Tôi lật nhanh các trang nhưng không tìm thấy bài báo chi tiết đâu cả.
- Kyoko! - Tôi đóng nhanh tờ tin vắn lại.
Bà Masae xuất hiện từ sau quầy thu ngân hỏi:
- Chuyện gì vậy, trông cháu không khỏe lắm?
- Dạ, không có gì đâu ạ. - Tôi đáp, rồi vờ chăm chú đặt ly đĩa lên khay và lau bàn.
- Xong việc ở đây cháu ghé qua nhà một lúc nhé? Bà muốn nhờ cháu rửa khay mì.
Khỉ tôi quay lại tiệm, bà Masae và bà Nobuko đang dọn dẹp. Tôi ngó tìm tờ tin vắn nhưng không thấy đâu cả.
Cháu lau cửa sổ nhé?
Tôi cố để chân tay bận bịu để quên đi bài báo đang lởn vởn trong đầu. Tôi sắp xong việc thì Yuri và bọn trẻ dẫn Kaoru về đến. Quần áo con bé lấm lem bụi đất và dính vài chiếc lá khô.

Kaoru, đừng có nói với ai nha
, Shin’nosuke vờ thì thầm vào tai con bé nhưng tôi vẫn nghe được. Kaoru cười khúc khích và gật gật đầu.
Hai mẹ con rời tiệm mì soba Sawada rồi đón xe buýt đến Hikata. Dạo gần đây, hầu như ngày nào trên đường về nhà tôi cũng ghé chùa. Cả hai xuống xe đi bộ trong ánh sáng chập choạng của buổi chiều tà. Lúc hai mẹ con đi qua tượng Nữ thần Maria Kannon, tôi hỏi:
- Con đang giữ bí mật chuyện gì với mẹ thế?
Kaoru giật mình, hai vai con bé cứng lại dù nó cố làm vẻ mặt tỉnh rụi:
Đâu có bí mật gì đâu. Hông có gì đâu mẹ
. Nhưng rồi con bé tỏ vẻ bồn chồn trong một lúc, cuối cùng thì thầm:
Bọn con đã chạy đua chỗ tường lợn lòi
.
- Tường lợn lòi là cái gì?
- Ừm, đó là con đường hẹp lắm. Con sợ lắm nhưng cũng cố chạy. Nhưng mà con tới bét. - Kaoru giải thích. Rồi dường như nghĩ mẹ sẽ la mình, con bé ngừng lại nhìn tôi.
- Ồ, mẹ hiểu rồi. Dù sợ nhưng con vẫn cố chạy hết sức. Giỏi lắm, Kaoru.
Tôi động viên con bé dù vẫn không hiểu
tường lợn lòi
là cái gì. Được mẹ khen ngợi, Kaoru toét miệng cười.
Tôi chắp tay cầu nguyện ở chùa Anyoji. Quỳ bên cạnh mẹ, Kaoru cũng chắp hai bàn tay bé xíu lại với nhau.
Ngày 15 tháng 3
Tôi nhìn qua cửa sổ, ngắm bọn trẻ chơi đùa ở bãi đậu xe trước tiệm mì. Kaoru mặc như con trai, con bé cứ đứng im cho tới lúc Yuri nắm tay kéo vào chơi chung. Rồi tất cả bọn trẻ đều tham gia.

Một đứa bé đã mất tích! Một trẻ lạc!

Chúng ta phải làm gì?

Chuẩn bị vũ khí! Bắt bọn chúng lại!
Bọn trẻ lần lượt hét lên và rượt đuổi nhau chạy lòng vòng trong tiệm.
Bà Masae quát bọn trẻ từ sau quầy thu ngân:
- Này các con. Ra ngoài chơi đi. Không thấy tiệm đang có khách sao?
Chúng cười khanh khách, chạy thêm một lượt nữa mới quay trở ra. Kaoru cũng loạng choạng theo sau, vừa chạy vừa hét
Tiến lên, tiến lên!
.
Một vị khách xì xụp ăn mì bình luận:
- Bọn chúng đang tập diễn Kabuki đây mà!
Bà Masae rảo quanh bàn châm thêm trà lên tiếng:
- Bọn trẻ chả hiểu mình đang nói gì đâu, nhưng mà dùng từ chính xác đấy.
- Sắp đến vở diễn Hitoyama Kabuki rồi. Nhưng mà bọn trẻ đâu đủ tuổi tham gia, phải không?
- Cả vở Nakayama Kabuki cũng không được. Còn nhỏ quá.
Tôi nhìn ra cửa sổ. Bọn trẻ đang đuổi nhau giữa trời nắng.
Chiều nay, hai mẹ con lại đến chùa Shakado rồi Myooji. Kaoru nhìn ao nước trước chùa Shakado và bảo tôi:
Ở đây có ma đó
. Chắc chắn mấy đứa nhỏ đã bảo con bé vậy.
- Nó trông như thế nào, ma ấy?
Con bé nghiêm nghị trả lời:
- Tóc dài và không có chân. Và mặt thì trắng bệt. Hai mẹ con về nhà lúc trời tối mịt. Ánh đèn tỏa ra từ những dãy nhà kính trồng hoa cúc chiếu sáng đường về cho hai mẹ con. Lần đầu tiên thấy những căn nhà sáng rực trong bóng tối này, tôi đã tưởng tượng ra đủ thứ ma quái, nhưng bây giờ, nó lại trở thành những ngọn lửa soi rọi trong đêm. Tôi bỗng thấy thoáng ấm lòng.
Ngày 8 tháng 4
Hôm nay, Shin’nosuke và Sakura đến dự lễ khai giảng trường tiểu học. Buổi chiều, Yuri dẫn hai đứa đến tiệm mì chơi. Cả hai đều đeo một chiếc cặp da mới tinh. Satomi, em gái Yuri, nắm tay Sakura và ngó trộm chiếc cặp màu đỏ sáng bóng của bạn với cặp mắt ghen tỵ. Shin’nosuke kéo cửa gọi:
- Kaoru ơi!
- Con bé đang ở nhà sau. - Tôi trả lời.
Bọn trẻ liền lỉnh ra sau, có lẽ muốn khoe cặp mới với Kaoru.
Câu hỏi mà tôi lảng tránh bấy lâu nay lại trở về. Mình có thể cho Kaoru đi học tiểu học không? Mình có thể cho con bé đến trường và sắm cho nó một chiếc cặp màu đỏ mới tinh? Mình không có hộ khẩu và chứng nhận cư trú, làm sao mình đăng ký trường học cho con gái bây giờ?
Ma. Kaoru đã nói vậy. Những hình thù với khuôn mặt trắng bệt trôi lơ lửng. Dù tôi cố ra vẻ mình là người vô tội đến mấy chăng nữa, dù hai mẹ con đã chạy trốn xa bao nhiêu đi nữa, chúng tôi lúc này cũng chẳng khác những con ma trong ao nước kia là mấy.
- Con trai cháu có ở đây không cô? - Mẹ Shin’nosuke ghé đầu vào nhà hàng tìm con. Chị mặc bộ đồ màu hồng mới toanh và tóc vừa uốn.
Bà Masae trả lời:
- Có đấy. Nó đang ở phía sau nhà. Ồ! Tóc đẹp quá há!
- Cả nhà cháu chuẩn bị chụp ảnh. - Mẹ
Shin'nosuke phân trần rồi rời cửa tiệm.
Tôi nhìn theo tấm lưng chị qua lớp cửa kính. Bộ đồ màu hồng của chị sáng chói lên dưới ánh mặt trời. Tôi thấy mắt mình cay cay.
Ngày 2 tháng 7
Bà Masae rủ hai mẹ con và hàng xóm đi xem Mushiokuri, để cửa tiệm lại cho bà và Nobuko trông coi. Hình như Mushi-okuri là lễ
diệt sâu bọ
. Có rất nhiều sự kiện diễn ra định kỳ tại hòn đảo này. Sau khi gia đình Yuri và Shin’nosuke đến điểm hẹn, tất cả mọi người lên xe của bà Masae và thẳng tiến đến Hitoyama.
Cả nhóm đến nơi thì thấy đám đông tụ tập gần chùa Tamonji.
Ở đây có kẹo bông không mẹ?
, Kaoru hỏi. Yuri trả lời em với vẻ cực kỳ hiểu biết:
Không có kẹo bông đâu, vì hôm nay mọi người tập trung để cầu nguyện cho sâu bọ không phá hoại mùa màng
. Ai cũng cười ồ trước câu nói của Yuri.
Sư thầy niệm kinh, sau đó thắp nến lên. Mọi người lẳng lặng tản ra khỏi chùa. Bọn trẻ con rất háo hức nên đã chạy ra trước. Trong chùa bỗng chốc vắng lặng. Tôi nán lại thêm một lúc để cầu nguyện. Tamonji là ngôi chùa số 46 trong danh sách và đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Kaoru giờ đã quen với việc cầu nguyện, con bé ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu và cũng chắp tay.
Hai mẹ con đến đền Hachiman đúng lúc niệm kinh. Rồi những ngọn đuốc thiêng làm bằng tre được chuyền tay nhau. Trong khi những đứa trẻ khác háo hức được chạm vào ngọn đuốc, Kaoru lại sợ hãi không dám đến gần. Mẹ Shin’nosuke giúp con trai và Satomi cầm đuốc.
- Này, cháu cũng cầm đuốc đi. Không nóng chút nào đâu, thấy không?
Bà Masae dịu dàng bảo Kaoru và cố cho con bé chạm tay vào ngọn đuốc tre. Nhưng con bé vùng chạy rồi ngồi xuống và bật khóc. Đuốc đã được chuyền đến tay những người ở xa hơn.
- Không sao đâu, Kaoru. Nhìn này, bà Masae sẽ cầm đuốc nên con chỉ cần đi theo bên cạnh cùng mẹ. Nào, nắm tay mẹ nào. - Tôi cố an ủi Kaoru. Con bé không khóc nữa.
- Kaoru thật là... nói sao nhỉ? Thật là biết cảnh giác.... - Bà Masae cười và giơ cao ngọn đuốc lên bước đi. Bầu trời mới ít phút trước còn nhuốm màu cam, bây giờ đã chuyển sang hồng, rồi lại tím.
Cả nhóm đi theo đoàn người rước đuốc. Những ánh lửa nhảy nhót trong đêm, soi bóng lung linh trên mặt ruộng. Chốc chốc, bà Masae quay lại chỉ vào đám rước và bảo:
Nhìn kìa, Kaoru. Có đẹp không con?
. Trong bộ quần áo con trai của Ta’ichi, lần nào Kaoru cũng gật đầu đáp lại với đôi môi mím chặt. Tôi bỗng nghĩ, có lẽ cũng giống như tôi, luôn mơ ước được chia sẻ cuộc sống với con gái, bà Masae cũng rất mong mỏi được dẫn cháu trai mình đi xem lễ hội hoặc nhiều điều thú vị khác.

Có gì đâu mà sợ, Kaoru. Nào, cầm đuốc với bọn mình đi
, Sakura vẫy tay gọi Kaoru tới trước. Con bé ngay lập tức trốn sau lưng tôi rồi nắm chặt vạt áo mẹ.
Đang đi thì tôi khựng lại và nhìn sững đoàn người dài với những ngọn đuốc lập lòe trên con đường hẹp ở giữa những ruộng lúa. Tôi vừa nhận ra có hàng loạt máy ảnh đang chĩa thẳng vào đám rước.
- Chuyện gì vậy? - Bà Masae gọi từ khoảng cách vài mét phía trước khi nhận thấy tôi không bước tiếp nữa.
- Không có gì đâu ạ. - Tôi cố cười rồi nhanh chân đuổi theo mọi người.
Tôi gườm gườm đám người cầm máy ảnh. Mấy cái ống kính bây giờ trở thành những cặp mắt soi mói hai mẹ con. Chân tôi gần như khuỵu xuống. Tôi quay lại định bế Kaoru nhưng con bé không còn bám vào áo mẹ nữa mà đã bước lên đi chầm chậm bên cạnh Sakura. Con bé ngập ngừng với tay ra; nó đã chịu chạm vào ngọn đuốc của Sakura. Nhìn nét cương quyết trên khuôn mặt trẻ thơ của con bé, tôi biết mình đã không kịp gọi nó quay lại.
Nhưng chắc chắn sẽ không có gì xảy ra đâu, tôi tự nhủ. Trong những bộ đồ mùa hè thoải mái, mọi người đang thích thú với lễ hội mà. Chẳng ai để ý đến mình đâu. Họ chỉ chụp ảnh gia đình thôi. Chẳng có
cặp mắt soi mói
nào cả.
Mọi người lần lượt thả đuốc xuống sông. Trời bỗng đen kịt. Ngắm nhìn những ngọn đuốc dập dềnh lập lòe trên mặt nước, tôi cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Lúc bà Masae ngồi cạnh Kaoru ngắm những ngọn đuốc trôi xuôi dòng, tôi hỏi:
- Nhiều người mang theo máy ảnh quá cô nhỉ? Họ đều là người vùng này hả cô?
Bà Masae nhìn tôi lạ lẫm:
- Đến lễ hội mùa thu còn nhiều hơn nữa kia. Thỉnh thoảng còn có người của đài truyền hình đến quay phim chụp ảnh.
Dù lúc đầu sợ sệt không dám chạm vào những ngọn đuốc, giờ Kaoru đã hết sợ và vẫy chào tạm biệt những ngọn đuốc như thể không nỡ rời xa.
Ngày 30 tháng 7
Hôm nay Kaoru tròn 4 tuổi. Con bé được bà Masae tặng bộ váy hồng, còn bà Nobuko tặng hộp bút chì màu và cuốn tập vẽ. Yuri và những đứa trẻ khác mang đến những chiếc gôm hình kẹo ngọt đủ màu sắc và thơm mùi trái cây cùng một cái kẹp tóc. Bọn trẻ đang nghỉ hè. Chúng bảo đã góp tiền tiêu vặt lại để mua quà cho con bé.
Bọn mình đến chùa Seiganji chơi nào
, Yuri nói rồi dẫn Kaoru ra ngoài.
Khách du lịch bắt đầu đến đảo. Tiệm mì bây giờ đông khách hơn nên bà Masae thuê một nữ sinh trung học trong làng đến phụ giúp. Mái tóc ngắn củn của cô bé làm tôi nhớ đến Hana. Căn phòng cũ của hai mẹ con không cách xa đây lắm, tôi vẫn nhủ sẽ đến thăm Hana nhưng vẫn chưa đi được. Tôi đang đứng rửa chén thì bà Masae đột ngột xuất hiện bên cạnh và hỏi:
- Kyoko, cháu đã bao giờ ra ngoài uống nước chưa?
- Ý cô là uống bia hay sao? Thỉnh thoảng cháu cũng đi, nhưng cháu không uống được nhiều đâu. Bà Masae không nói gì thêm, chỉ đút tay vào túi tạp dề rồi lại rút ra. Cuối cùng bà nhìn tôi và mở lời:
- Có người muốn gặp cháu nói chuyện.
- Nói chuyện? Với cháu?
Tôi chột dạ. Lịch trình chuyến phà đến Takamatsu thoáng hiện trong đầu tôi. Lúc hai mẹ con ở Cảng Kusakabe, tôi đã nhìn lịch trình rất lâu nên có thể nhớ rõ chi tiết.
- Khi cháu ra ngoài, cứ để Kaoru ở nhà cô trông cho. Coi như đi dạo uống nước thôi.
Tôi tắt vòi nước quay lại nhìn thẳng bà Masae.
- Cậu ấy làm cho Tòa thị chính Utsumi, rất tốt bụng. Mẹ nằm liệt giường suốt nhiều năm chỉ có mỗi mình cậu ấy chăm sóc, nên đến giờ vẫn chưa lấy vợ. Nhưng bà qua đời hồi năm ngoái rồi...
-Ồ...
Hóa ra không phải cảnh sát muốn gặp mình. Nhưng tôi vẫn không hiểu bà Masae muốn nói gì.
- Cậu ấy để ý cháu lúc đến đây mua mì soba và muốn gặp cháu trò chuyện. Cậu Hajime cũng từng ở Tokyo trong khoảng một năm thì phải, hai cháu sẽ có nhiều chuyện nói với nhau đấy. Cháu cứ sống một mình thế này mãi thì cũng không nên. Cháu hiểu chứ?
Ra là vậy. Ồ, thì ra là vậy! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến độ không nén nổi cười. Người phụ nữ này, người mẹ yêu quý và tốt bụng của Kumi - người chẳng biết gì về tôi nhưng lại đứng ra mai mối hôn nhân cho tôi. Tôi cười nhiều đến nỗi ứa cả nước mắt.
- Có gì vui mà cháu cười ghê thế. Cậu Hajime... Ừm, cậu ta không được trai lắm, nhưng là người tốt, một người vô cùng nhân hậu. Cô bảo đảm đấy. Tôi gật đầu:
- Cảm ơn cô nhiều lắm. Cháu sẽ suy nghĩ ạ.
- Ừ, cháu phải nghiêm túc nghĩ về chuyện này nhé.
- Bà Masae thúc giục, rồi lấy một chiếc khăn khô lau đống chén đĩa tôi vừa rửa.
Bọn trẻ giờ này vẫn chưa về nên tôi đến chùa Seiganji đón chúng. Khi đi bộ, nghe tiếng ve sầu kêu râm ran, tôi nghĩ có lẽ mình cũng nên đến gặp anh Hajime đó. Yêu ư - tôi đã không còn nghĩ đến nó từ rất lâu. Nhưng hai mẹ con cần một danh phận. Chỉ cần tôi khéo léo đề cập đến vấn đề thì anh Hajime
vô cùng nhân hậu
làm ở Tòa thị chính đó có thể giúp hai mẹ con có sổ hộ khẩu. Nếu vậy, mọi người sẽ thôi chất vấn về nguồn gốc của tôi; thậm chí tôi còn có thể cho Kaoru đi học và mua cặp mới cho con bé. Một giọng nói trong tôi cảnh báo mọi việc sẽ chẳng bao giờ dễ dàng đến vậy đâu; giọng còn lại cam đoan hai mẹ con đã có ơn trên che chở.
Bọn trẻ đang chơi sau đám cọ trong sân chùa. Tôi gọi
Đến giờ về nhà rồi các con!
nhưng chúng vẫn chạy đuổi nhau.
Satomi xin phép:
- Ngày mai chúng cháu đi bơi được không cô?
- Trẻ con đi bơi một mình nguy hiểm lắm. Nếu có người lớn đi cùng thì được.
Sakura lúc lắc tay tôi năn nỉ:
- Cô đi với chúng cháu nhé. Kaoru bảo chưa bơi ở biển Olive bao giờ.
Yuri hỏi:
- Nếu mẹ cháu cho phép đi thì cô cho Kaoru đi cùng nhé?
- Tốt hơn là mẹ cháu cùng đi. Nhưng mà con bé Kaoru nhát như mèo ấy.
Kaoru bĩu môi la lên:
- Con không nhát!
- Thật không? Con muốn đi cùng chị Yuri và các bạn? Con muốn đi bơi?
Dù trước đó rất nhát nước và luôn chực la lên mỗi khi có sóng đánh vào người, nhưng lần này Kaoru lại quả quyết:
Con muốn đi bơi! Con bơi được!
.
- Mình không muốn đi bơi. Chơi ở tường lợn lòi vui hơn.
Shin’nosuke vừa lên tiếng thì bị Sakura thúc vào người bắt im miệng.
- Tường lợn lòi là cái gì? - Tôi hỏi nhưng bọn trẻ không trả lời mà chỉ nhe răng cười.
Mặt trời từ từ lặn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng những thửa ruộng. Bọn ve sầu tấu lên khúc nhạc rền rĩ, tiếng râm ran tràn ngập không gian nghe như tiếng mưa rơi.
Ngày 15 tháng 8
Kaoru hiếm khi nào trái ý mẹ. Nhưng hôm nay, nghe mẹ bảo không đi dự lễ hội, con bé hét lên
Nhưng con muốn đi!
và khóc tức tưởi. Tôi vừa từ chối lời mời đến dự hội Đêm gió lạnh và vũ hội O-Bon tổ chức tại trường tiểu học Yasuda. Dù Kaoru không nói ra nhưng chắc chắn con bé rất muốn đến dự cả hai sự kiện; nên những cảm xúc kìm nén mấy ngày qua giờ đã tuôn trào thành cơn lũ giận dữ.
Mẹ xin lỗi, Kaoru, nhưng chúng ta hãy ở nhà. Mẹ sẽ đọc truyện cho con nghe
. Tôi ôm Kaoru dỗ dành con bé nhưng nó đẩy tôi ra và ra sức gào khóc.
- Kyoko. - Bà Sakamoto gọi vọng từ cửa sau. -
Nghe điện thoại của Masae này! Kaoru vẫn khóc lúc tôi đi nghe điện thoại. Tôi lách người qua cánh cửa, đi thẳng đến chỗ đặt điện thoại cầm ống nghe lên.
- Kyoko, cháu còn nhớ chúng ta đã nói chuyện gì không? Tối nay có được không?
- Là gì ạ?...
- Cậu thanh niên ở Tòa thị chính đó. Cháu vừa đi thì cậu ấy gọi tới. Cô sẽ dẫn Shin và mấy đứa khác đi xem lễ hội, cả Kaoru nữa.
Tôi thở phào. Giờ thì Kaoru có thể đi xem lễ hội rồi. Tôi bảo mình sẽ dắt con bé đến tiệm, rồi cúp máy.
- Kaoru, giờ con được đi xem lễ hội rồi. Bác Masae sẽ dẫn con đi. - Tôi bảo con bé.
Không biết không nghe thấy hay lờ đi lời mẹ mà Kaoru vẫn khóc thút thít dù mắt không còn ngấn nước nữa.
Hajime Okido dẫn tôi đến một nhà hàng ở Tonosho. Đã lâu lắm rồi tôi không ra ngoài ăn tối, và lại là ăn tối với một người đàn ông. Hajime có vẻ chân thật và tốt bụng. Tôi nói chuyện gì cũng làm anh cười. Suốt bữa tối, tôi không mấy để ý đến những câu chuyện của Hajime mà cứ vu vơ nghĩ rằng nếu mình được sinh ra trên hòn đảo này và gặp người đàn ông này trước khi biết đến thế giới bên ngoài, vậy thì có lẽ mình sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều. Mình sẽ sống một cuộc sống bình dị, không gặp gỡ bất kỳ người đàn ông nào khác và sẽ không phải chịu những tổn thương không đáng này, thậm chí cũng không cần dùng đến tên giả. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu cuộc sống của mình hạnh phúc như vậy, cứ yên bình như vậy, mình sẽ không bao giờ gặp được Kaoru bé bỏng của mình.
Giả sử tôi đang đứng giữa ngã ba đường và được ban cho hai sự lựa chọn như trên, tôi chắc mình sẽ không màng đến đau khổ, không màng đến những sai lầm và ngay lập tức chọn con đường dẫn đến Kaoru.
- Em đã bao giờ nghe đến Con đường Thiên thần chưa? - Hajime lau mồ hôi trán hỏi. - Đó là một bãi cát dẫn đến vài đảo nhỏ, nhưng khi thủy triều lên thì nó biến mất. Anh có thể dẫn em đến đó nếu em thích. Và dĩ nhiên cả con gái em nữa.
Hajime là một chàng trai lực lưỡng, cơ bắp săn chắc. Tôi cười khi nghe anh nhắc đến
Con đường Thiên thần
. Hajime cũng cười theo, cười lớn đến rung cả người.
Sau bữa tối, Hajime đề nghị ghé qua lễ hội một lát nhưng tôi từ chối. Chưa đến 9 giờ, bà Masae dẫn Kaoru về nhà. Con bé mang về cho mẹ một gói màu hồng đựng kẹo bông mà nó cứ ôm khư khư trên tay. Khi tôi mở gói kẹo ra, cây kẹo bông đã xìu chỉ còn một nửa.
Ngày 1 tháng 9
Sáng nay, tôi vừa bước vào tiệm thì bà Masae ùa ra đón.
Kyoko ơi, thật không thể tin được. Kumi, con bé Kumi đã gọi về nhà sáng nay!
. Bà nắm cứng hai cánh tay tôi, la lên.
Thật không cô? Kumi đang ở...?
Tôi vừa buột miệng hỏi thì bà Masae - lúc này vẫn nắm tay tôi - trả lời luôn:
Nó đang ở Hiroshima! Nó sẽ về nhà vào đúng dịp lễ hội Mùa thu! Lúc nghe giọng nó cô ngạc nhiên đến độ không thể tin là nó gọi. Cô có kể cho nó nghe về cháu. Lúc đầu nó không nhớ ra cháu nhưng khi cô nói tên Kaoru thì nó biết. Nó bảo rất vui khi biết cháu ở đây và rất muốn gặp cháu
.
Tất nhiên Kumi không nhận ra cái tên
Kyoko Miyata
. Lẽ ra tôi phải vui mừng vì cô đã liên lạc với mẹ, nhưng trái lại, tôi thấy lo lắng không yên, không biết Kumi có vô tình để lộ tên thật của tôi cho bà không. Vừa lúc bà Nobuko đến tiệm và bà Masae lại hớt hả chạy đến báo tin.

Cô Et sẽ đến thăm chúng ta
, tôi bảo với Kaoru, con bé đang đứng bên cạnh, miệng há to.
Cô Et là ai ạ?
, nó hỏi. Con đã quên Kumi rồi ư?
Tôi quyết định tìm hiểu ngày giờ chính xác Kumi đến và đề nghị đi đón cô. Trên đường về, cả hai sẽ bàn bạc cách đối phó những câu hỏi của mọi người. Chắc hẳn Kumi cũng không muốn người khác biết cô đã từng là thành viên của Gia đình Thiên thần.
Sau khi xong việc ở tiệm mì, bà Masae đi cùng hai mẹ con đến trạm xe buýt.
Cảm ơn cháu rất nhiều
. Bà nói rồi cúi đầu thấp đến nỗi gần như chạm gối.
Tất cả đều nhờ cháu, Kyoko. Chính cháu đã mang Kumi về với cô
.

Cháu có giúp gì đâu ạ
, tôi từ chối lời cảm ơn nhưng bà Masae vẫn cúi đầu.
Ngày 11 tháng 9
Tôi thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết năm nay không tổ chức lễ hội Mùa thu bởi Nhật hoàng đang ốm. Trước đó, bà Masae, bà Nobuko và mẹ Yuri đã hội ý và quyết định cho Kaoru tham gia lễ hội nên dạy con bé ngâm thơ. Tôi chột dạ không yên, định không cho nó đến dự lễ hội vì sợ có đài truyền hình đến quay phim.
Chúng tôi thống nhất nếu Kumi gọi lại thì cũng không báo cô biết về việc hủy bỏ ngày hội. Bà Masae lo rằng nếu Kumi biết chuyện, cô sẽ thay đổi quyết định và không về nhà nữa.
Hôm nay tiệm mì đóng cửa. Tôi tranh thủ đi chùa Horikoshian và Ta-no-ura-an gần ngôi trường bằng gỗ nơi đóng bộ phim Twenty-four Eyes. Dù biết câu
Sánh đôi bên nhau
viết trên những lá bùa bày bán ở hai ngôi chùa này nghĩa là nhà sư Kobo-Daishi luôn ở cạnh bạn, nhưng khi đọc nó, tôi không thể không liên tưởng đến mình và Kaoru: chỉ có hai chúng tôi, chỉ hai mẹ con cùng nhau đi trên một con đường mà không ai đi cả.
Kaoru muốn ghé ngôi trường gỗ cũ kỹ nằm bên bờ biển. Kỳ nghỉ hè đã qua nên trường thật vắng vẻ tĩnh lặng. Kaoru ngồi xuống chiếc bàn học bé tẹo.
Mẹ là cô giáo nha
. Có lẽ con bé đã chơi trò dạy học với Yuri và các bạn. Tôi đứng trên bục giảng giả vờ gọi:
Em Kaoru Miyata!
. Con bé liền đáp:
Có em!
rồi rướn người tới trước tưởng chừng như sắp té khỏi ghế đến nơi.
Đột nhiên tôi nhớ Hajime đã đề nghị dẫn hai mẹ con đi xem
Con đường Thiên thần
. Nhất định hôm nào đó sẽ đi.
Trên đường về, chúng tôi ghé qua khu nhà cũ phía sau khách sạn New York. Tôi gõ cửa nhà Kimi nhưng không thấy ai ra mở. Kayo cũng không có nhà. Một người phụ nữ nồng nặc mùi nước hoa xuất hiện ở cửa nhà Manami cộc cằn bảo Manami, Kimi và con gái Hana, đều đã chuyển đi và không biết đi đâu.
Dù chỉ sống ở đây hai tháng, nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy nhớ nơi đây quá đỗi. Nhớ cái bếp ga đơn; nhớ cái phòng vệ sinh bé tí tẹo hay có những con bướm đêm bay vào.
Lúc hai mẹ con đi bộ dọc theo đường cao tốc, tôi bảo Kaoru:
Chị Hana không có ở nhà
, con bé liền an ủi tôi với điệu bộ cực kỳ người lớn:
Mẹ đừng lo, con chắc là ngày mai chị có ở nhà
.
Những khóm loa kèn nở bùng đỏ rực trên lối mòn giữa hai bờ ruộng. Đột nhiên mấy bông hoa trông như có độc khiến tôi rùng mình. Năm ngoái, tôi chỉ thấy một cảm giác buồn bã khó tả trước thảm màu rực đỏ đó.
Kaoru thỏ thẻ bên cạnh:
Mẹ nhìn mấy bông hoa đỏ kìa, đẹp ha mẹ?
. Con bé khiến tôi bình tâm lại. Đâu đó vẫn còn râm ran tiếng ve sầu.
Ngày 12 tháng 9
Chiều nay, Hajime đến trên chiếc ô-tô mượn của Tòa thị chính Utsumi. Anh cầm một tờ báo, cẩn thận xem bàn có khô không rồi mới trịnh trọng trải ra. Vừa nhìn xuống tờ báo, tôi kinh ngạc không nói nên lời. Trên đó là hình của tôi.
- Gì đó cậu Hajime? Cậu mang tờ báo này đến làm gì... Ồ! - Bà Masae la lên khi nhìn kỹ hơn. Rồi bà gọi bà Nobuko đang rửa chén trong bếp:
Ra đây, bà phải xem cái này!
Tôi cứ nhìn sững vào bức ảnh.
Hàng loạt bức ảnh tham dự cuộc thi dành cho các tay máy nghiệp dư được một tờ báo trong nước tài trợ trải kín trang báo. Trong số đó là bức chụp tôi và Kaoru kèm dòng chú:
Giải Danh dự
, do Hajime chụp ở lễ hội Mushi-okuri. Trong ảnh, tôi đang mỉm cười trấn an Kaoru lúc con bé tỏ ra hoảng sợ khi chạm tay vào ngọn đuốc. Bức ảnh có tên
Ngày hội
. Tôi có cảm giác như hàng triệu con kiến đang bò khắp người. Tôi gần như không thở nổi.
- Vừa rồi bức ảnh được đăng trên báo Shikoku, nhưng cháu không biết nó đã có lượng bình chọn cao, nhờ vậy mới được gửi đi dự giải quốc gia.
- Tôi thấy bức này còn đẹp hơn bức được Giải xuất sắc ấy.
- Mẹ kìa!
- Đúng rồi, mẹ cháu đó. Nhìn nè, cháu cũng có trong ảnh nè.
- Nhìn khuôn mặt Kyoko dịu dàng quá đỗi.
- Mấy dãy đuốc đàng sau mờ mờ ảo ảo như một giấc mơ ha.
- May là cậu tìm thấy tờ báo này, Hajime.
- Không phải gặp may đâu ạ. Cháu theo dõi giải này hàng năm mà. Cháu đạt giải một lần rồi, bà nhớ không? Bức chụp kịch Kabuki.
- Phải rồi, bức đó được Giải xuất sắc mà.
- Họ còn treo ở bản tin của Tòa thị chính. Những giọng nói vọng đến từ một nơi xa thẳm, rồi nhỏ dẩn nhỏ dần. Bỗng một âm thanh từ sâu trong lòng đất xé toạc ngang tai tôi.
- Vậy mình cũng treo bức này lên đi. Đúng rồi, treo nó lên đây!
Thôi đi, làm ơn hãy thôi đi. Tôi muốn lên tiếng nhưng cổ nghẹn lại. Tôi muốn xé nát tờ báo nhưng hai tay nặng như chì, không nhấc lên nỗi. Lúc dọn bàn, tôi đánh rơi một cái ly xuống sàn làm nó vỡ tan. Bà Masae nhìn tôi cười và nói gì đó. Shin’nosuke và Sakura trên đường đi học về ghé rủ Kaoru đi chơi. Tôi nhìn bóng con bé chạy đi qua lớp cửa kính, thấy mình lơ lửng như đang mơ.
Mình phải chạy trốn. Chạy thật xa. Bức ảnh đăng báo như vậy thì chẳng bao lâu họ sẽ tìm thấy hai mẹ con thôi. Tôi vụt chạy một mạch về nhà, ăn qua loa rồi thu dọn đồ đạc. Kaoru bám theo mẹ và không ngừng hỏi:
Chuyện gì vậy? Mẹ đang làm gì vậy?
. Mình sẽ để lại tất cả đồ đạc. Chỉ mang theo vài bộ quần áo. Mỹ phẩm và đồ chơi không cần thiết.
- Kaoru à, ngày mai mình rời khỏi đây. Mình sẽ chuyển đến nhà mới. - Tôi thì thầm. Con bé không hiểu mẹ nói gì, đứng ngẩn người ra, nhưng sau đó, nó nhào đến lôi ra hết những thứ tôi vừa cho vào chiếc túi Boston. Con vịt đồ chơi con bé vẫn giữ bên mình từ lúc bé và những bộ đồ kiểu con trai nằm la liệt khắp phòng. Kaoru la khóc, hai tai đỏ bừng. Nó vô cùng giận dữ:
- Con không đi đâu hết.
- Sẽ ổn cả thôi, Kaoru. Rồi sẽ ổn thôi, mẹ luôn ở bên con mà.
- Con không đi đâu hết! - Kaoru lấy hết sức la lớn, rồi ngã rạp xuống đám quần áo khóc sướt mướt. Tôi chỉ biết đứng nhìn bờ vai đang rung lên nức nở của con gái mình.
Ngày 15 tháng 9
Tôi đã thay đổi quyết định. Hai mẹ con sẽ ở lại đây. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn. Từ khi bức ảnh xuất hiện trên báo, chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra. Hơn nữa, Kumi sẽ sớm trở về. Nếu có rời khỏi đây thì cũng hãy đi sau khi gặp được cô. Mình sẽ không bỏ đi mà không nói lời cảm ơn mọi người, mình phải nói với tất cả những người đã giúp đỡ hai mẹ con rằng mình vô cùng biết ơn họ, sau đó mới chuyển đến nơi khác.
Sau buổi làm, tôi dẫn Kaoru đến tiệm ảnh ở Tonoso. Hai mẹ con chụp chung một bức ảnh; Kaoru bé nhỏ ngồi trong lòng tôi. Ảnh sẽ giao tuần tới. Đó sẽ là lá bùa hộ mệnh cho cả hai. Sánh đôi bên nhau. Hai mẹ con sẽ mãi bên nhau. Khoảnh khắc nghe tiếng máy chớp, tôi đã khắc ghi trong lòng những từ này.
Ngày 19 tháng 9
Có điện thoại tìm tôi lúc sáng sớm, khi chỉ mới hơn 7 giờ. Tôi đi qua cửa sau, chào bà Sakamoto đang dọn rửa chén đĩa đựng đồ ăn sáng rồi tới nghe điện. Bên kia đầu dây thì thầm tiếng bà Masae:
- Hôm nay cháu đừng đi làm.
Giọng bà lộ rõ vẻ căng thẳng. Trống ngực tôi đập thình thịch.
- Có chuyện gì sao cô? - Tôi hỏi nhưng bà Masae ngắt lời. - Không có thời gian giải thích đâu. Cháu đừng đi làm, hiểu không? - Sau đó bà ngắt máy.
Phía dưới dòng ngày tháng của tờ lịch treo tường là chữ Butsumetsu (Phật diệt), nghĩa là ngày xấu nhất.
Tôi nhìn lướt tấm lưng bà Sakamoto sáng lên trong ánh ban mai. Tiếng nước chảy, tiếng chén đĩa lanh canh trong bồn rửa, tiếng tivi ở hành lang. Mình muốn ở đây. Ở lại đây mãi mãi. Mình muốn sống ở nơi này cùng Kaoru. Mình muốn sống ở hòn đảo nổi giữa đại dương hiền hòa này, muốn ngửi mùi nước tương và lá ô-liu ngả màu, muốn nhìn nắng vàng rực rỡ, muốn nghe tiếng kèn trống lễ hội.
Bà Sakamoto dịu dàng hỏi khi nghe tiếng bước chân tôi:
- Cháu nghe điện thoại xong rồi à?
- Vâng ạ, cháu cảm ơn bà.
Tôi cúi đầu chào bà và trở về căn nhà nhỏ của mình.
Tôi đánh thức Kaoru vẫn còn say ngủ dưới lớp chăn bông, bảo con bé rửa mặt đánh răng và thay quần áo. Tôi ném vài bộ quần áo vào chiếc túi Boston cùng con vịt đồ chơi và núm vú cao su cũ của con bé, để lại trong bồn số tiền thuê nhà tháng này, rồi nắm tay con bé bước ra ngoài. Tôi muốn ở lại đây. Tôi muốn sống ở nơi này. Nhưng bản năng mách bảo rằng từ nay hai mẹ con sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Hai mẹ con bước nhanh trên đường cao tốc vắng. Một chiếc xe tải chạy ngang qua, sỏi cuội bắn lên trên đường.

Mẹ, hôm nay bạn Shin, chị Yuri và con sẽ...
, Kaoru líu lo trong lúc tôi kéo con bé đi. Tôi bế nó lên chạy. 7 giờ. 7 giờ 50 phút. 9 giờ. Tôi lẩm nhẩm trong đầu lịch trình chuyến phà đến Takamatsu. Liệu mình có kịp không? Có thể đến kịp chuyến 7 giờ 50. Tự nhiên lúc này, tôi lại nhớ khuôn mặt của tất cả những người mình đã gặp cho đến bây giờ. Từng người từng người một. Khuôn mặt người đàn bà ở Nagoya, bà không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi. Khuôn mặt Kumi khi cô lên xe tải. Khuôn mặt hai mẹ con Dan và Mahlon. Khuôn mặt tròn nhẵn của những bức tượng thiên thần. Khuôn mặt bà Masae và Yuri. Ôi, Kumi, chỉ một chút nữa thôi là chị đã có thể gặp em. Và chỉ một chút thời gian nữa thôi, mình đã có thể cầu nguyện ở cả 88 ngôi chùa. Giá như mình có thể, mọi chuyện sẽ không như thế này. Và bức ảnh, lá bùa hộ mệnh của hai mẹ con, giá mà mình có đủ thời gian để lấy về. Đó là bức ảnh duy nhất mình chụp cùng Kaoru. Nhưng chắc rồi hai mẹ con sẽ chụp chung một bức ảnh khác, ở một nơi khác. Chỉ cần mình trốn thoát được... Kaoru cười nắc nẻ, hai cánh tay con bé vòng qua cổ tôi. Con bé thật nặng. Con bé đã lớn rồi. Con bé đang cười với tôi. Mi có nhớ lúc Kaoru còn bé xíu và nóng ấm trong vòng tay, mi có nhớ lúc con bé cười với mi như muốn nói rằng nó đã tha thứ cho mi? Làm ơn, làm ơn, xin hãy làm ơn, xin hãy giúp tôi trốn thoát thêm một lần nữa.
Tiếng ve sầu mùa hạ ngân vang như thể đang đuổi theo tôi...
Những gì xảy ra sau đó tôi không nhớ được. Có lẽ sau này, có người đã kể tôi nghe, hoặc tôi đã đọc được ở đâu đó. Điều duy nhất tôi nhớ là mẹ đã bất thình lình la lên sau một quãng yên lặng.
Rồi họ bắt mẹ đi mất. Tôi không hiểu điều gì đã xảy ra, tôi chỉ biết đứng nhìn. Rồi họ ấn tôi vào xe chở đến một bến cảng khác. Tôi ngơ ngác dõi tìm mẹ nhưng chẳng thấy đâu. Tôi bật khóc. Ai đó mang sô-cô-la cho tôi. Tôi vứt xuống đất và gào thét. Rồi tôi lên tàu cùng những người lớn xa lạ. Khi tàu cập bến, một chiếc xe đã đứng chờ. Một chiếc xe màu trắng.
Tôi không bao giờ quên được khung cảnh mình đã nhìn thấy qua ô cửa kính của chiếc xe màu trắng đó. Một con sông lớn hơn bất kỳ con sông nào tôi từng nhìn thấy. Và rất nhiều tòa nhà. Những tòa nhà cao thật cao chồng chất lên nhau làm cho bầu trời trở nên thấp tủn. Những đám đông người hối hả đi bên dưới. Tôi nín khóc, ngồi yên nhìn sững bao hình ảnh lạ lùng. Vừa bước xuống xe, ngay lập tức tôi nhận ra một điều: nơi này không có mùi. Tất cả những mùi quen thuộc với tôi bấy lâu nay đột nhiên biến mất. Và như vậy, tôi bỗng thấy tối sầm lại như thể ai đó đã tắt hết đèn. Tôi không khóc. Tôi sợ đến nỗi không dám khóc. Bởi vì trước mắt tôi không chỉ là những con người và khung cảnh quá khác biệt, mà mùi vị, sắc màu, và tất cả những thứ tôi từng biết đều đã không còn nữa.
Cho tới tận bây giờ, tôi chưa kể với ai về ngày hôm đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Năng.