Chương 4.1
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 2867 chữ
- 2020-05-09 03:57:18
Số từ: 2854
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Chương 4: Bệnh Viện
1
Ngày mùng 2 tháng 11.
Hồ Hoa Sen là một cái hồ nhỏ trong thành phố, mỗi năm vào mùa hè, trong hồ đều nở đầy hoa sen, vì thế mà có cái tên đó. Phía nam của hồ Hoa Sen có một bãi cỏ, từ lâu đã trở thành nơi đi dạo thư giãn lý tưởng của người dân thành phố gần đó.
Mấy tháng nay, khu vực tương đối bằng phẳng ở phía đông bãi cỏ bị một nhóm các bà các cô yêu thích Aerobics chiếm dụng. Cứ đúng 8 giờ sáng hàng ngày là họ tập trung ở đó, nhảy múa sôi động đến khoảng 10 giờ mới kết thúc.
Hôm nay cũng vậy, sau khi một nhóm các chị em đã lớn tuổi đến đông đủ, người tổ chức là bà Lục liền lấy một chiếc loa mini ra, chuẩn bị bắt đầu bật nhạc. Nhưng bà còn chưa kịp ấn nút, thì có một điệu nhạc khác đã vang lên trước.
Đó là một hài hát rất thô tục, khi bật nhạc ở những nơi không gian rộng rãi thoáng đãng, ưu thế lớn nhất là có thể tạo được cường độ âm thanh thoải mái.
Điện thoại di động của ai thế? Mau nghe đi.
Bà Lục quàng quạc nói một câu. Nhưng tất cả các bà các cô ở đó đều tỏ vẻ không liên quan gì đến mình. Giây lát sau, bà Lục nhận ra âm thanh đó không phát ra từ phía trước mặt mình mà từ phía sau, thế là bà quay người lại.
Phía sau lưng bà có một chiếc ghế băng công cộng, tiếng nhạc đang phát ra từ phía dưới chiếc ghế.
Ai mất điện thoại di động không biết?
Bà Lục vừa lẩm bẩm vừa bước tới, bà chống tay phải vào mặt ghế rồi từ từ ngồi xuống, thì thấy bên dưới chiếc ghế có một chiếc túi nilon màu đen, bên trong nhét không ít đồ. Bà Lục với tay trái kéo chiếc túi ra ngoài, thấy khá nặng.
Lúc này, mấy bà cô thích hóng chuyện cũng đã đi tới vây xung quanh.
Đây là đồ của ai nhỉ?
Hình như bên trong có điện thoại di động.
Đang đổ chuông đấy, có khi là người mất gọi đến cũng nên, bắt máy là biết ngay.
Có nên bắt máy không?
Có gì mà không nên? Bao nhiêu người cùng đứng nhìn ở đây, có ai là kẻ trộm đâu.
Các bà các cô bàn tán xôn xao, bà Lục mở nút buộc ở phía trên chiếc túi nilon, mở miệng túi ra, nhìn vào bên trong. Thoạt nhìn hình như chưa thấy rõ, thế là bà kéo chiếc túi xuống, các thứ bên trong liền hiện ra rõ mồn một.
Bà Lục như bị điện giật, cả người bật lại về phía sau nửa bước, sau đó ngồi phịch xuống đất, đồng thời hét lên như khóc:
Ôi mẹ ơi!
Ba phút sau, cảnh sát khu vực ở đồn công an gần đó đã lập tức có mặt chăng dây cảnh giới ở hiện trường. Nhưng dây cảnh giới cũng không ngăn được sự hiếu kỳ của mọi người. Tất cả những người nhàn rỗi ở ven hồ Hoa Sen đều đổ dồn tới, họ vây xung quanh vòng ngoài, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
Khoảng mười phút sau, La Phi dẫn nhân viên kĩ thuật đến hiện trường. Họ rẽ đám đông đi vào bên trong khu vực cảnh giới. Lập tức liền thấy ngay chiếc túi nilon đang nằm chỏng chơ bên chiếc ghế băng, miệng túi lộ ra một mớ tóc đen.
La Phi nghiêm nét mặt, anh khom người ngồi xuống gần sát, đưa tay kéo hẳn chiếc túi ra, chiếc đầu người bên trong lộ rõ mặt mũi.
Đó là đầu của một người đàn ông, hai mắt mở một nửa, chết không nhắm mắt. Gương mặt ông ta vẫn còn nguyên sắc thái trước khi chết, bi thương, kinh ngạc, sợ hãi, tức giận, rất nhiều cảm xúc dữ dội đan xen lẫn nhau, khiến người khác nhìn rồi khó quên.
La Phi khẽ thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nói với Doãn Kiếm ở bên cạnh:
Gọi điện thoại bảo Trang Tiểu Khê đến.
Sau khi đến hiện trường, Trang Tiểu Khê đã xác nhận đó chính là Lý Tuấn Tùng, người đã mất tích nhiều ngày. Bà đứng trước đầu của chồng, im lặng hồi lâu, trên gương mặt bà không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng La Phi biết, chỉ là bà đã quen với việc giấu chặt những tình cảm mềm yếu đó dưới lớp vỏ cứng bên ngoài.
Mặc dù đã sớm dự đoán trước được là Lý Tuấn Tùng đã bị hại, nhưng sự xuất hiện của chiếc đầu nạn nhân vẫn khiến cho tính chất của vụ án có thay đổi lớn. Vụ bắt cóc đã biến thành vụ giết người chặt xác. Vì lúc đó có quá đông người tụ tập xung quanh hiện trường để xem, nên thông tin ven hồ Hoa Sen xuất hiện đầu người lập tức lan đi và nhanh chóng trở thành chủ đề kinh sợ được bàn tán khắp nơi trong thành phố.
Ban chuyên án lập tức được mở rộng quân số, Giám đốc Sở Công an thành phố Tống đích thân lãnh đạo. Chiều hôm đó, sau khi mở rộng quân số, ban chuyên án tổ chức cuộc họp đầu tiên tại phòng họp của trụ sở Công an thành phố để phân tích tình hình vụ án. Ngoài Giám đốc Tống ra, còn có một nhân vật cao cấp tham dự cuộc họp. Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, dáng người gầy nhỏ nhưng dáng vẻ rất uy nghiêm. La Phi biết người này chính là Đường Triệu Dương, bí thư ủy ban Chính pháp của thành phố, nắm giữ chức vụ cao trong ban thường vụ thành ủy.
Công tác điều tra hình sự của công an cũng được coi là một bộ phận công việc thuộc sự quản lý của ủy ban chính pháp, nhưng bí thư ủy ban Chính pháp đích thân tham dự cuộc họp điều tra hình sự thì đúng là hiếm có. La Phi không biết đó là do sự trọng thị đối với vụ án này hay là còn có nguyên nhân khác? Anh cũng không lấy đâu ra thời gian để phân tích những việc của quan trường, việc khẩn cấp trước mắt là báo cáo tình hình vụ án với các lãnh đạo.
Người chết tên là Lý Tuấn Tùng, nam giới, năm nay 46 tuổi. Nguyên là bác sĩ chuyên khoa của khoa Thận bệnh viện Nhân Dân, nửa năm trước bị đuổi việc vì một sự cố trong điều trị, sau đó thất nghiệp. Tối ngày tháng 10, Lý Tuấn Tùng một mình lái chiếc xe Camry đến khu phong cảnh Sở Cương ở ngoại ô thành phố, sau đó mất tích. Chiều ngày 30 tháng 10, vợ của Lý Tuấn Tùng là Trang Tiểu Khê nhận được một gói bưu phẩm, trong gói bưu phẩm có một ngón tay người. Sau khi kiểm tra dấu vân tay, phát hiện ngón tay bị cắt này ngón cái ở bàn tay phải của Lý Tuấn Tùng. Bề mặt cắt của ngón tay có thể thấy được phản ứng của cơ thể sống, cho thấy khi bị cắt, Lý Tuấn Tùng vẫn còn sống. Người gửi bưu phẩm lấy đó để uy hiếp Trang Tiểu Khê, yêu cầu đối phương chuẩn bị một số kim cương trị giá một triệu tệ đến trao đổi ở sân vận động Kim Sơn vào tối hôm đó.
Tên bắt cóc đã thiết kế một kế hoạch trao đổi rất kín kẽ, việc bố trí khống chế hiện trường của cảnh sát hoàn toàn thất bại, số kim cương để làm tiền chuộc đã bị tên bắt cóc lấy mất.
Nghe đến đây, Đường Triệu Dương khẽ lắc đầu, dường như trong đầu đã có một vài suy nghĩ.
Giám đốc Tống để ý sắc mặt của Đường Triệu Dương, ông ra hiệu cho La Phi tạm dừng, sau đó giải thích riêng cho Đường Triệu Dương:
Trang Tiểu Khê hy vọng có thể nối lại được ngón tay bị cắt cho Lý Tuấn Tùng, nên không đồng ý thực hiện theo chiến thuật kéo dài thời gian của cảnh sát nhất định đòi trao đổi với tên bắt cóc ngay trong tối hôm đó. La Phi và đội cảnh sát đành phải gấp rút ra quân...
Đường Triệu Dương
ừ
một tiếng, nhìn La Phi nói:
Tiếp tục đi!
La Phi liền tiếp tục thuật lại:
Ngay sau đó cảnh sát đã tiến hành điều tra, lần tìm tung tích tên bắt cóc từ nhiều góc độ, nhưng không có được bước đột phá hiệu quả nào. 7 giờ 58 phút sáng nay, nhân viên tổng đài 110 nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói là phát hiện thấy một đầu người trên bãi cỏ ven hồ Hoa Sen. Tôi lập tức đưa quân đến hiện trường khám nghiệm. Sau khi mời Trang Tiểu Khê nhận diện, kết luận đó chính là đầu của Lý Tuấn Tùng, được đựng trong một chiếc túi chuyên đựng rác màu đen. Ngoài ra, trong chiếc túi còn có một chiếc điện thoại di động và một mẩu giấy. Chiếc điện thoại di động là của Lý Tuấn Tùng sử dụng khi còn sống, trong quá trình trao đổi, tên bắt cóc cũng đã dùng chiếc điện thoại di động này để liên lạc với Trang Tiểu Khê. Lúc đó, chiếc túi bị giấu dưới một chiếc ghế băng, chiếc điện thoại di động thì được cài chuông báo thức sẵn từ trước. Sau khi tiếng chuông reo lên, một nhóm các bà các cô đến tập thể dục ở hiện trường phát hiện ra. Trên mẩu giấy viết một câu, chắc là tên bắt cóc đã cố tình để lại.
Trong lúc La Phi nói, Doãn Kiếm phối hợp điều khiển máy chiếu, liên tục trình chiếu cho những người tham dự cuộc họp xem những tấm ảnh chụp được ở hiện trường. Cuối cùng, khi nói đến mẩu giấy, trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh tương ứng, cho nên La Phi không đọc câu chữ được viết trên mẩu giấy, mà để mọi người tự đọc.
Trên mẩu giấy đó viết:
Tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt!
Phòng họp trong chốc lát trở nên vô cùng im lặng. Mọi người đều trầm tư suy nghĩ, thử suy đoán hàm ý phía sau câu nói đó.
Một sát sau giọng La Phi lại vang lên:
Chữ trên mẩu giấy là chữ in, không thể giám định nét chữ; Nhân viên kĩ thuật đã kiểm tra kỹ toàn bộ đồ vật để lại trên hiện trường, cũng không phát hiện ra những vết tích như vân tay... Ngoài ra, hiện trường nằm ở ven hồ Hoa Sen, xung quanh thiếu thiết bị camera giám sát trên đường, cho nên không thể sử dụng biện pháp điều tra camera giám sát để phá án.
Giám đốc Tống tiếp lời:
Điều này có nghĩa là, đối thủ của chúng ta có ý thức rất cao trong việc phản trinh sát.
La Phi gật đầu nói:
Ít nhất cho đến bây giờ, tất cả mọi hành động của hắn đều không để lại bất cứ manh mối nào cho cảnh sát tiến hành điều tra.
Giám đốc Tống dừng lại giây lát rồi lại hỏi:
Thời gian tử vong thì thế nào?
Căn cứ vào tình hình phân hủy của đầu người chết và nhiệt độ môi trường trong thời gian gần đây, pháp y đã đưa ra phán đoán là khoảng ba ngày.
Khoảng ba ngày...
, Giám đốc Tống nhẩm tính,
Thế có nghĩa là vào khoảng thời gian trao đổi tiền chuộc.
La Phi gật đầu, phân tích thêm:
Rất có khả năng sau khi lấy được tiền chuộc, tên bắt cóc đã lập tức giết hại Lý Tuấn Tùng. Trong kế hoạch của hắn, e là không hề có ý định để cho Lý Tuấn Tùng một con đường sống.
Đây hoàn toàn không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần.
Giám đốc Tống đưa ra phán đoán,
Đây là một vụ án giết người để báo thù đi kèm với tống tiền.
La Phi đồng ý với phán đoán của đối phương. Nếu chỉ là giết hại con tin sau khi bắt cóc, tên bắt cóc hoàn toàn không cần thiết phải xử lý đầu của người chết theo cách đó. Để đầu người chết ở công viên thành phố, nơi rất đông người qua lại, đồng thời dùng điện thoại di động để gây sự chú ý, hành động này rõ ràng thể hiện ý đồ báo thù mãnh liệt. Hơn nữa, việc cố tình để lại mẩu giấy tin nhắn đó càng muốn tuyên bố với mọi người một thông điệp gì đó.
Thực ra, trước đây La Phi đã coi điểm mâu thuẫn khi còn sống của người chết là trọng điểm điều tra. Nhưng khi đó, hướng nghĩ bao quát vẫn tập trung vào vụ bắt cóc, cũng có nghĩa là mục tiêu của tên bắt cóc chủ yếu là tiền; Nhưng bây giờ xem ra hướng nghĩ này đúng là phải thay đổi, mục đích chủ yếu của tên bắt cóc phải là báo thù, còn đòi tiền chỉ là kế hoạch kèm theo.
Giám đốc Tống lại chăm chú nhìn vào dòng chữ trên màn hình một lúc, chân mày ông từ từ nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng. Cuối cùng, ông đưa mắt nhìn sang La Phi:
Khi điều tra, các anh cần chú ý: Không chỉ là lần tìm hung thủ mà còn phải đề phòng lại có người bị hại tiếp theo.
La Phi hít một hơi thở sâu, nói bằng giọng rất trầm:
Rõ.
Tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt!
Hai chữ
tất cả
này, rõ ràng không phải một mình Lý Tuấn Tùng có thể thay thế được.
Như vậy, những người sẽ bị trừng phạt ngoài Lý Tuấn Tùng ra, còn ai nữa? Cảnh sát buộc phải có sự chú trọng thích đáng đối với câu hỏi này.
Giám đốc Tống lại nói:
Nếu thông tin đã lan rộng, thì không cần thiết phải che giấu nữa. Tôi thấy có thể đưa ra thông cáo yêu cầu toàn thành phố hợp tác hỗ trợ cho việc điều tra. Treo một khoản tiền thưởng phù hợp cũng được. Tiến hành một trận đánh toàn dân, cho dù hắn ẩn náu sâu đến đâu, cũng phải moi ra bằng được! Ngoài ra trong quá trình điều tra, cần người cần của đến đâu, cậu không phải lo lắng - tôi không đưa ra bất cứ hạn chế nào đối với cậu.
La Phi đáp:
Vâng!
Lãnh đạo nói ra những lời như vậy, đã thể hiện rõ thái độ phải phá án bằng bất cứ giá nào. Điều này đối với La Phi vừa là sự ủng hộ, đồng thời cũng là áp lực.
Sau khi mọi việc đều được bố trí thỏa đáng, Giám đốc Tống quay sang Đường Triệu Dương đang ngồi bên cạnh hỏi xin ý kiến:
Bí thư Đường, anh thấy thế nào?
Đường Triệu Dương không trực tiếp trả lời đối phương, ánh mắt ông chăm chú nhìn vào La Phi. Sau khi tập trung nhìn hồi lâu, ông lên tiếng:
Đội trưởng La, tôi biết anh là một cảnh sát ưu tú. Anh đã từng phá rất nhiều vụ án, đối thủ ghê gớm hơn nữa anh cũng không sợ. Cho nên những lời động viên, những lời nghiêm khắc, tôi nghĩ đều không cần nói, tôi tin vào năng lực của anh. Tôi chỉ muốn giải thích về lý do tại sao hôm nay tôi có mặt ở đây.
Sau khi dừng lại giây lát, ông nhấn rõ từng câu từng chữ:
Bởi vì Lý Tuấn Tùng, anh ấy đã từng cứu sống con trai tôi.
Giám đốc Tống nói thêm:
Con trai bí thư từng mắc chứng tăng ure máu do suy thận, chính Lý Tuấn Tùng đã làm phẫu thuật thay thận. Cuộc phẫu thuật thành công, hồi phục cũng rất tốt.
Chân mày La Phi hơi nhếch lên, anh thấy bất ngờ. Anh nhớ đến những tấm X quang trong thư phòng của Lý Tuấn Tùng, hóa ra một trong những bức hình đó là của công tử nhà Đường Triệu Dương.
Nếu như vậy, Lý Tuấn Tùng đúng là ân nhân của Đường Triệu Dương. La Phi thầm nở nụ cười nhăn nhó: Đối với anh, vụ án này lại có thêm một áp lực vô hình nữa!