Chương 4.3
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 5632 chữ
- 2020-05-09 03:57:29
Số từ: 5619
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
3
La Phi và Doãn Kiếm đi theo Tiêu Gia Lân đến tầng 9 khu bệnh nhân nội trú. Tiêu Gia Lân tìm y tá trưởng đang trực ban Long Đơn Bình trước, nhờ cô tra giúp số giường của Hứa Minh Phổ. Sau đó anh ta dặn:
Cô đưa hai vị cảnh sát qua đó, nếu họ cần gì, cô cố gắng phối hợp.
La Phi nghe ra ý muốn rút của đối phương, nghĩ thấy bên này cũng không cần anh ta đi cùng nữa, anh liền đề nghị:
Anh cứ bận việc của mình đi.
Được. Nếu bên anh có việc gì, cứ gọi điện thoại cho tôi. Trước khi cáo biệt, Tiêu Gia Lân lại chủ động đưa tay ra bắt tay La Phi và Doãn Kiếm rất nhiệt tình.
Sau đó, Long Đơn Bình liền dẫn La Phi và Doãn Kiếm đi về phía tây của tòa nhà. La Phi vừa đi vừa hỏi:
Sau khi nhập viện, cái ông Hứa Minh Phổ này có bao giờ rời bệnh viện đi đâu không?
Tất nhiên là không.
Long Đơn Bình trả lời,
Chỗ chúng tôi nghiêm túc thực hiện chế độ nằm viện điều trị.
Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối như ông ấy không được tự tiện đi đâu trong thời gian nằm viện, nếu không chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
Liệu có lúc nào ông ta lén ra ngoài mà các chị không phát hiện ra không?
Cho dù là có đi nữa thì thời gian cũng rất ngắn. Bởi vì cứ cách hai tiếng một lần, y tá của chúng tôi lại tiến hành kiểm tra các phòng bệnh theo quy định.
La Phi
ồ
một tiếng. Nếu như vậy, khả năng Hứa Minh Phổ ra ngoài gây án trong thời gian nằm viện hiển nhiên là không tồn tại rồi.
Trong lúc nói chuyện, Long Đơn Bình dừng trước một phòng bệnh. Đây là một phòng ba người, y tá trưởng chỉ vào chiếc giường trong cùng nói:
Người đó chính Hứa Minh Phổ.
Cảm ơn chị.
La Phi chào Long Đơn Bình, sau đó dẫn Doãn Kiếm bước vào phòng. Họ đi thẳng đến chiếc giường trong cùng, một người đàn ông mặc trang phục bệnh nhân đang ngồi dựa trên giường. Sắc da của ông ta vàng ệch, khuôn mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu, ngoại hình như vậy khiến ông ta trông vô cùng già nua, già hơn nhiều so với tuổi thật là hơn 50 tuổi.
La Phi biết chính là vì bị bệnh tật hành hạ mới ra nông nỗi ấy. Đối với một bệnh nhân ung thư thận giai đoạn cuối, ông ta đã bước một chân vào cánh cửa xuống âm phủ. Mà kết cục bi thảm này có lẽ là bắt nguồn từ lần chuẩn đoán sai nửa năm trước của Lý Tuấn Tùng.
Đứng từ lập trường của người bệnh, Lý Tuấn Tùng chắn hẳn được coi là
kẻ có tội
?
Người đàn ông thấy hai người lạ mặt đi về phía mình, mắt ánh lên sự hồ nghi. La Phi nhận thấy ánh mắt đó không hề thân thiện, thậm chí còn ẩn chứa sự thù địch.
Ông là Hứa Minh Phổ phải không?
La Phi bước tới trước giường hỏi.
Hứa Minh Phổ hỏi lại:
Các anh là ai?
Thái độ của ông ta vô cùng lạnh lùng, như thể muốn đẩy người khác ra thật xa. La Phi quan sát phản ứng của đối phương, anh đoán người này có khả năng đã sống dưới tầng đáy của xã hội rất lâu, quá nhiều nhọc nhằn khiến ông ta có thái độ thù địch bản năng đối với thế giới bên ngoài.
Chúng tôi là cảnh sát.
La Phi nói rõ công việc của mình. Doãn Kiếm kéo hai chiếc ghế ở sau lưng cậu, hai người ngồi xuống cạnh đầu giường.
Làm cái gì?
Hứa Minh Phổ vẫn nhìn La Phi bằng ánh mắt có gai như vậy, như thể sẵn sàng chuẩn bị đánh nhau với đối phương bất cứ lúc nào.
Chúng tôi đến gặp ông để hỏi về chuyện của Lý Tuấn Tùng.
Chuyện của anh ta liên quan gì đến tôi?
Ông có biết chúng tôi muốn hỏi gì không?
Không phải là anh ta chết rồi sao?
La Phi nheo mắt lại:
Sao ông biết?
Trong thông cáo hợp tác hỗ trợ điều tra không hề nhắc đến tên của Lý Tuấn Tùng, cho dù Hứa Minh Phổ có nhìn thấy đăng trên báo, hẳn cũng rất khó xác định được người đó là vị bác sĩ đã khám bệnh cho mình lúc đầu? Dù sao họ cũng chỉ gặp nhau có một lần từ nửa năm trước.
Hứa Minh Phổ trả lời:
Tôi nghe bác sĩ nói.
Một nụ cười nhạt thoáng hiện nơi khóe miệng ông ta, như muốn nói: Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi không sợ anh!
La Phi gật đầu. Đúng - Hứa Minh Phổ đã từng đến bệnh viện gây sự, bác sĩ, y tá và cán bộ nhân viên ở khoa Thận chắc đều biết mâu thuẫn giữa ông ta và Lý Tuấn Tùng. Bây giờ Lý Tuấn Tùng đã chết, tất nhiên sẽ có người tiết lộ thông tin cho Hứa Minh Phổ.
Thái độ thù địch của Hứa Minh Phổ rõ như vậy, nếu đi thẳng vào vụ án, e là sẽ vấp phải sự phản kháng lớn hơn. La Phi cân nhắc một chút quyết định sử dụng chiến thuật vu hồi, nói những chủ đề đối phương muốn nói trước.
Chúng tôi hoàn toàn không nghi ngờ ông - thời gian này ông nằm trong viện suốt, làm sao có thể liên quan đến vụ giết người được?
La Phi nở một nụ ười thân thiện, rồi lại nói,
Chúng tôi chỉ là muốn hỏi chuyện ông để tìm hiểu về con người Lý Tuấn Tùng, cụ thể là về sự việc chẩn đoán nhầm nửa năm trước.
Anh ta là một bác sĩ vô trách nhiệm, là một thằng khốn nạn!
Hứa Minh Phổ nói với giọng giận dữ. Ông ta vừa nói vừa nhìn La Phi, ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Xem ra, tâm trạng giận dữ của ông ta lúc nãy là vì Lý Tuấn Tùng, và ông ta đang muốn La Phi đồng tình với thái độ này của mình.
Tôi có nghe chủ nhiệm Tiêu bên khoa Y vụ nói rồi, đó đúng là một lần chẩn đoán sai vô cùng nghiêm trọng.
Câu nói này của La Phải như bày tỏ lập trường của mình với đối phương. Hứa Minh Phổ nghe thế liền gật đầu, ý là: Anh nói rất đúng!
Chuyện lần đó là thế nào?
La Phi tiếp tục hỏi,
Ông có thể kể lại cụ thể cả quá trình không?
Hứa Minh Phổ chống tay xuống đệm giường, nhỏm người lên một chút. La Phi thấy ông ta muốn ngồi thẳng lên, liền chủ động giúp ông ta quay giá đỡ ở đầu giường cao lên. Hứa Minh Phổ điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái rồi bắt đầu kể.
Chuyện xảy ra từ nửa năm trước rồi, tôi cảm giác khó chịu trong người, hơn nữa lại đi tiêu ra máu, nghi ngờ là thận có vấn đề. Chiều hôm đó, tôi bảo con trai đưa đến bệnh viện kiểm tra. Con trai tôi liền đưa tôi đến bệnh viện Nhân Dân, đã phải chọn khám ở phòng khám chuyên gia của khoa Thận, chính là cái tay Lý Tuấn Tùng đấy. Kết quả anh ta là loại chuyên gia gì chứ? Chỉ lừa đảo làm người ta phải mất tiền, hết chụp X - quang, rồi lại xét nghiệm hết cái này đến cái kia, làm một đống cuối cùng bảo là nhiễm trùng đường tiết niệu. Lúc đó tôi đã không tin lắm, nhưng anh ta nói dễ nghe lắm, cứ luôn miệng bảo không vấn đề gì, đừng suy nghĩ nhiều, chú ý nghỉ ngơi là khỏi. Thế là tôi nghe theo lời anh ta, về nhà nghỉ ngơi thoải mái, kết quả là càng nghỉ ngơi sức khỏe càng kém. Không nói những cái khác, anh chỉ cần nhìn sắc mặt tôi bây giờ xem, có ra hồn người không? Sau đó tôi không thể nào chịu đựng được thêm nữa, lại đến bệnh viện Hồng Sơn kiểm tra, lập tức phát hiện ra là ung thư thận, giai đoạn cuối! Bác sĩ người ta nói nửa năm trước, khi tiểu ra máu, chắc chắn đã có bệnh rồi, hoàn toàn có thể kiểm tra ra được. Cho nên, mạng sống của tôi chính là bị cái tên lang băm Lý Tuấn Tùng đó làm hại!
Ông ta càng nói càng bức xúc, cuối cùng thậm chí còn thở không ra hơi.
La Phi chăm chú lắng nghe Hứa Minh Phổ kể, đợi đối phương bình tĩnh lại, anh tiếp tục hỏi về một chi tiết trong đó:
Lúc đó làm rất nhiều xét nghiệm phải không?
Đúng thế, mất mấy trăm tệ đấy, kết quả không xét nghiệm ra cái gì cả...
, Hứa Minh Phổ bất bình buộc tội,
Thế có phải rõ ràng là lừa tiền không?
La Phi lại hỏi:
Lúc ấy, sau khi xét nghiệm xong, ông đã xem phiếu kết quả chưa?
Hứa Minh Phổ lắc đầu:
Tôi xem cũng có hiểu đâu, con trai tôi cầm toàn bộ phiếu kết quả.
La Phi
ừm
một tiếng, đang cân nhắc xem định hỏi gì tiếp theo, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân, dường như có người bước vào phòng bệnh. Anh quay đầu lại nhìn, hóa ra là Trang Tiểu Khê dẫn theo một cô gái trẻ. Trang Tiểu Khê hình như cũng không ngờ lại gặp La Phi ở đây, bà ngạc nhiên kêu lên:
Cảnh sát La?
La Phi cũng đứng lên hỏi:
Sao chị lại đến đây?
Đây là phòng bệnh của khoa Thận, còn Trang Tiểu Khê là bác sĩ khoa Xương cơ mà.
Trang Tiểu Khê giơ tay chỉ về Hứa Minh Phổ nói:
Tôi tìm ông ấy có chút việc.
Hứa Minh Phổ nhìn Trang Tiểu Khê, mặt lộ vẻ mong đợi.
La Phi thấy khó hiểu - Sao hai người này như thể đã quen từ lâu?
Lúc này Trang Tiểu Khê lên tiếng:
Các anh đang nói chuyện à? Thế thì một lúc nữa tôi quay lại nhé?
Không cần đâu.
La Phi xua tay,
Chúng tôi cũng gần xong rồi, chị vào đi.
Anh vừa nói vừa lui sang bên cạnh mấy bước, nhường chỗ cho Trang Tiểu Khê. Nhưng anh không có ý rời khỏi phòng bệnh.
Trang Tiểu Khê cũng không khách sáo, ngồi luôn xuống chiếc ghế của La Phi. Sau đó bà đưa tập tài liệu trong tay cho Hứa Minh Phổ, nói:
Chuyện hỗ trợ chi phí điều trị nói lần trước, tôi đã giúp bác xin được rồi. Trong này là bản thỏa thuận hỗ trợ, bác thử xem xem thế nào.
Hứa Minh Phổ xua tay đẩy ra:
Ôi dào, tôi xem cũng không hiểu, một lúc nữa đợi con trai tôi đến xem vậy.
Trang Tiểu Khê hỏi:
Khi nào con trai bác đến?
Năm giờ nó hết giờ làm việc, sắp rồi.
Lúc Hứa Minh Phổ nói câu này, mấy người trong phòng đều đồng thời nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là 5 giờ 23 phút. Nếu hết giờ làm việc, Hứa Cường qua luôn thì chắc là sắp đến rồi.
Thế thì tôi ở đây đợi cậu ấy.
Trang Tiểu Khê nhét tập tài liệu vào tay Hứa Minh Phổ một lần nữa,
Bác cứ xem trước đi, có chỗ nào không hiểu, tôi giải thích cho.
Hứa Minh Phổ ngại từ chơi lần nữa, liền cầm lấy tập tài liệu thỏa thuận, làm ra vẻ lật giở để xem.
Thấy Trang Tiểu Khê không bận nữa, La Phi liền hỏi một câu:
Đấy là hỗ trợ điều trị gì?
Là một loại thuốc hóa trị kiểu mới, chuyên dùng cho bệnh nhân ung thư thận giai đoạn cuối.
Trang Tiểu Khê quay người về phía La Phi giới thiệu,
Loại thuốc này do một công ty Y dược nổi tiếng trong nước nghiên cứu phát triển, vừa thử nghiệm lâm sàng thành công, hiệu quả điều trị của thuốc rất tốt, nhưng mức giá cũng vô cùng đắt. Vì đang trong giai đoạn quảng cáo mở rộng, nên có một vài hạng mục hỗ trợ điều trị dành cho khách hàng. Vừa hay, viện Y học chúng tôi có một giáo sư tham gia vào công tác nghiên cứu bào chế loại thuốc này, tôi nhờ qua ông ấy xin được cho Hứa Minh Phổ một suất điều trị miễn phí.
Ồ.
La Phi đã hiểu sơ bộ tình hình, anh liếc về phía Hứa Minh Phổ, hỏi mập mờ:
Thế ông ấy có biết chị là?
Hứa Minh Phổ ngẩng đầu lên, nhìn nào mắt La Phi nói:
Tất nhiên là biết. Chủ nhiệm Trang chính là vợ Lý Tuấn Tùng mà.
Khi nói ba chữ
chủ nhiệm Trang
, giọng ông ta vô cùng kính trọng, so với thái độ đối với Lý Tuấn Tùng lúc nãy đúng thật là khác nhau một trời một vực.
Trang Tiểu Khê ở bên cạnh nói:
Tôi giúp xin hỗ trợ điều trị, cũng là muốn bù đắp một phần lỗi sai do Lý Tuấn Tùng gây ra. Cho dù thế nào đi nữa, chẩn đoán sai như vậy cũng không thể chấp nhận được. Mặc dù biện pháp hóa trị không thể trị được tận gốc, nhưng hiệu quả điều trị của loại thuốc này vẫn rất đáng mong đợi.
Chủ nhiệm Trang thật sự là người rất tốt. Các cụ nói
Vợ nào chồng nấy
, nhưng chủ nhiệm Trang và Lý Tuấn Tùng hoàn toàn khác nhau, người như thế không xứng đáng với chủ nhiệm Trang.
Tâm trạng Hứa Minh Phổ có phần bức xúc, chỉ thiếu mỗi nước nói luôn ra
Lý Tuấn Tùng chết cũng đáng đời
.
Trang Tiểu Khê mỉm cười, nhưng đó là nụ cười rất công thức, hoàn toàn không thể nhận được ra cảm xúc sâu trong lòng bà.
Lúc này có bóng người xuất hiện ở cửa phòng bệnh, một người đàn ông chừng 30 tuổi bước vào. Người đó mặc trang phục công nhân, tóc đầy dầu dính bết trên đỉnh đầu, dáng vẻ mệt mỏi bụi bặm.
Anh đến rồi à.
Trang Tiểu Khê chào người đàn ông,
Tôi đang chờ anh đây.
Hóa ra người này chính là Hứa Cường, con trai của Hứa Minh Phổ.
Tôi xin lỗi, lúc hết giờ làm việc lại bị muộn một chút. Hứa Cường vội bước về phía Trang Tiểu Khê, lúc đi qua chỗ La Phi, anh ta bất giác nhìn sang, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Doãn Kiếm đổ chuông, cậu nhìn hiển thị trên màn hình, nói nhỏ với La Phi:
Có thông tin điều tra rồi.
La Phi khoát tay:
Ra ngoài nói đi.
Hai người liền đồng thời đi ra ngoài phòng bệnh, giọng của Hứa Minh Phổ vang lên phía sau lưng:
Con trai, con xem bản thỏa thuận đi, bố xem không hiểu.
La Phi và Doãn Kiếm đi ra ngoài hành lang, Doãn Kiếm bắt điện thoại, nghe được vài câu liền bảo:
Anh báo cáo trực tiếp với đội trưởng La nhé.
Nói dứt lời bèn đưa điện thoại cho La Phi, La Phi cầm điện thoại và nói:
Tôi là La Phi.
Đầu kia điện thoại vọng ra tiếng của điều tra viên Thẩm Nguyên:
Đội trưởng La ạ, anh giao nhiệm vụ phải điều tra bố con nhà Hứa Minh Phổ phải không ạ? Báo cáo với anh tình hình sơ bộ: Hứa Minh Phổ năm nay 54 tuổi, hộ khẩu trong thành phố. Trước đây là nhân viên của công ty xe buýt, tức là lái xe buýt. Mười năm trước vì đánh nhau với khách đi xe, bị đuổi việc, sau đó thất nghiệp suốt. Theo phản ánh của đồng nghiệp trước đây của ông ta, người này tính khí nóng nảy, không hòa hợp được với ai. Vợ ông ta cũng không chịu nổi tính cách của ông ta, đã ly dị. Hứa Cường năm nay 29 tuổi, là công nhân ở một nhà máy nông dược trong thành phố, vừa lập gia đình năm nay. Vợ là người vùng ngoại ô thành phố, làm nhân viên bán hàng. Em đã đến nhà máy nông dược để hỏi han tình hình, biết được là mọi mặt của Hứa Cường bình thường cũng tốt, không sinh sự gì. Anh ta làm ba ca luân phiên, khoảng mười hôm gần đây không nghỉ làm buổi nào, tâm trạng cũng rất bình thường.
Được.
La Phi ngắt điện thoại, sau đó thuật lại toàn bộ thông tin vừa tìm hiểu được cho Doãn Kiếm. Nghe xong, Doãn Kiếm phán đoán:
Xem ra hai bố con họ chắc là không liên quan đến vụ bắt cóc.
La Phi cũng đồng ý với phán đoán của đồng nghiệp. Mặc dù Hứa Minh Phổ có động cơ gây án, nhưng hai bố con họ vừa không có khả năng gây án, càng không có thời gian gây án.
Một chi tiết khác là: 22 giờ 47 phút ngày 23 tháng 10, bố con Hứa Minh Phổ đang ở bệnh viện gây sự, Tiêu Gia Lân buộc phải gọi điện thoại di động cho Lý Tuấn Tùng (số bắt đầu là 137). Sau đó Hứa Minh Phổ liền được làm thủ tục nhập viện. Còn vào 23 giờ 02 phút, một chiếc điện thoại di động khác của Lý Tuấn Tùng (số bắt đầu là l58) gọi cho Diêu Phàm, điện thoại đã kết nối hơn mười giây. Cho dù có căn cứ vào suy đoán khoa trương nhất: Bố con nhà Hứa Minh Phổ đã thực hiện xong việc bắt cóc Lý Tuấn Tùng trước khi đến bệnh viện lần thứ hai, hẳn là họ cũng không thể vừa kiếm chuyện với bệnh viện, vừa lấy chiếc điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng ra gọi một cú điện thoại vô nghĩa cho Diêu Phàm?
Chỉ căn cứ vào chi tiết này cũng có thể loại trừ khả năng bố con Hứa Minh Phổ là tội phạm gây án. Nhưng hai bố con họ vẫn còn một số điều bí ẩn chưa giải thích được, La Phi cũng cần phải làm rõ.
Đứng ở ngoài cửa quan sát tình hình bên trong phòng bệnh, dường như Hứa Cường đã xem xong bản thỏa thuận, đang đưa tài liệu trong tay trả cho Trang Tiểu Khê. La Phi đưa mắt ra hiệu cho Doãn Kiếm, hai người lại đi vào trong phòng bệnh.
Xem xong rồi hả? Những nội dung cần chú ý trong này thực ra chỉ có ba điểm, tôi thấy cần phải nhấn mạnh với bác và con trai bác.
Trang Tiểu Khê cầm bản thỏa thuận nói với hai bố con:
Thứ nhất: Ung thư thận giai đoạn cuối là loại bệnh rất nặng, bất cứ biện pháp điều trị nào cũng không thể đảm bảo sẽ chữa được khỏi hoàn toàn, chỉ có thể nói là cố gắng hết sức để kéo dài thời gian sống của người bệnh; Thứ hai: Lần hỗ trợ điều trị này có tính chất thử nghiệm, bên hỗ trợ cần thu về một vài số liệu trong quá trình điều trị, cho nên một khi bác và con trai ký vào bản thỏa thuận, thì không được phép đơn phương chấm dứt hợp tác, nếu không sẽ phải hoàn trả lại toàn bộ chi phí điều trị đã phát sinh; Thứ ba: Những chi phí liên quan đến lần điều trị này, bao gồm tiền thuốc, tiền nằm viện, chi phí khám bệnh và điều trị, chi phí chăm sóc, tất cả những khoản tiền này đều được miễn hoàn toàn, không cần gia đình trả một đồng nào. Nhưng những chi phí phụ khác - ví dụ như thuê người chăm sóc, mua thực phẩm chức năng hay là thuốc không liên quan đến việc điều trị lần này, thì gia đình phải tự chi trả.
Vâng, vâng.
Hứa Cường gật đầu nói,
Ba điểm này chúng tôi đều hiểu được.
Nếu không có ý kiến gì khác, thì ký vào đây.
Trang Tiểu Khê mở đến trang cuối cùng của bản thỏa thuận, cô gái đi cùng bên cạnh bà biết ý đưa cho họ một chiếc bút.
Bố con Hứa Minh Phổ lần lượt ký tên mình vào cột dành cho bệnh nhân và người nhà. Bản thỏa thuận được lập thành hai bộ, Trang Tiểu Khê đưa một trong hai bộ đó cho Hứa Cường giữ, một bộ kia thì đưa cho cô gái bên cạnh, nói:
Về chuyển cho giáo sư Lý.
Cô gái nhanh nhẹn đáp:
Vâng.
La Phi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nhìn cô gái nói:
Cô là thực tập sinh ở chỗ Kha Thủ Cần đúng không?
Cô gái ngớ ra, hỏi lại:
Sao anh biết?
La Phi nói:
Chiều ngày 30, lúc Kha Thủ Cần đến viện Y học, cô chào ông ấy là
thầy Kha
ở bên ngoài phòng họp, tôi nhớ giọng cô.
Đúng rồi, người đó chính là em, trí nhớ của anh tốt thật đấy.
Cô gái ngạc nhiên thán phục, sau đó lại tự giới thiệu:
Em tên là Dư Tĩnh.
Sao cô không ở khoa Bệnh lý?
Chẳng phải cô Trang bảo em đến lấy tài liệu ở đây sao?
Dư Tĩnh giải thích,
Giáo sư Lý Đạc ở ngay trong viện Y học, lúc về em có thể đưa luôn cho thầy ấy.
Thế một lúc nữa cô còn sang bên khoa Bệnh lý nữa không?
Có chứ! Phải chắc chắn bên chỗ thầy Kha hết việc rồi em mới được về, nếu không sẽ bị mắng ngay.
Lúc nói những lời này, Dư Tĩnh vô thức lộ vẻ sợ sệt, xem ra biệt hiệu
Kha Trấn Ác
không phải là vô cớ mà có.
Vừa hay, tôi đang muốn gặp thầy Kha và sinh viên thực tập ở đấy.
La Phi đề nghị,
Cô qua nói với thầy Kha một tiếng, ở khoa Bệnh lý chờ tôi một lúc, được không?
Dư Tĩnh đáp lời:
Vâng.
Nhưng mắt lại nhìn về phía Trang Tiểu Khê, dường như muốn hỏi ý kiến đối phương.
Em đi đi.
Trang Tiểu Khê giới thiệu với cô gái,
Đây là La Phi, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, anh ấy đang điều tra vụ án của Lý Tuấn Tùng.
Ồ! Chào đội trưởng La!
Dư Tĩnh nhiệt tình nhìn La Phi, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Thôi được rồi, việc chỗ tôi xong rồi, các anh tiếp tục nói chuyện đi.
Trang Tiểu Khê đứng dậy, đưa mắt nhìn La Phi và Doãn Kiếm, rồi nhìn sang hai bố con Hứa Minh Phổ, sau đó liền gọi Dư Tĩnh:
Chúng ta đi thôi.
Hai người phụ nữ rời khỏi phòng bệnh. Lúc này Hứa Cường cũng đứng dậy, chủ động chào La Phi:
Cảnh sát La, chào anh.
Nét mặt anh ta trông có vẻ căng thẳng,
Ngồi đi.
La Phi nói với đối phương, đồng thời cũng ngồi xuống, sau đó anh nhìn Hứa Cường nói:
Khi nãy tôi đã nói chuyện với bố anh một lúc. Chúng tôi nói đến sự việc chẩn đoán nhầm, nghe nói lúc đó đã làm rất nhiều xét nghiệm, phiếu kết quả xét nghiệm anh đều giữ đúng không?
Tôi giữ...
, Hứa Cường ngập ngừng một lúc rồi nói,
Nhưng bây giờ không tìm thấy đâu.
La Phi mỉm cười:
Anh đã tìm đâu, làm sao mà biết là không tìm thấy?
Đã nửa năm rồi mà.
Hứa Cường giải thích,
Có ai đến giữ mấy thứ này đâu.
La Phi
ồ
một tiếng, lại hỏi:
Thế anh còn nhớ trên phiếu kết quả xét nghiệm ghi thế nào không?
Không còn nhớ đâu.
Hứa Cường dừng lại một lát rồi nhấn mạnh,
Nói chung lúc đó không kiểm tra ra vấn đề gì.
La Phi chăm chú nhìn Hứa Cường một lúc, bỗng quay đầu nói với Doãn Kiếm:
Cậu có mang thuốc lá không? Cho tôi một điếu.
Thuốc thì có đấy.
Doãn Kiếm nói với giọng nhắc nhở,
Nhưng ở đây không cho phép hút thuốc.
Đúng rồi, đây là phòng bệnh.
La Phi gõ lên đầu mình, như thể vừa mới chợt nhớ ra. Sau đó anh kéo Hứa Cường lên, nói:
Đi, chúng ta ra ngoài hút điếu thuốc.
Trước lời mời nhiệt tình của đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, Hứa Cường cũng ngại từ chối, bèn đi theo hai cảnh sát ra ngoài khu vực phòng bệnh. Doãn Kiếm lấy thuốc lá ra đưa cho mỗi người một điếu. La Phi châm trước, rít một hơi dài, rồi nhả ra từng vòng khói thuốc đồng thời anh hỏi với vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó:
Làm nhiều xét nghiệm như vậy, nếu đã bị mắc ung thư thì tuyệt đối không thể chẩn đoán nhầm được, đúng không?
Doãn Kiếm đang đưa điếu thuốc lên miệng, nghe câu nói đó liền dừng lại. Cậu nhìn La Phi, lại nhìn Hứa Cường, bỗng hiểu ra cuộc hút thuốc này có dụng ý đặc biệt!
Hứa Cường cũng đờ người ra, nét mặt anh ta có vẻ hồ nghi, muốn nói gì đó nhưng lại thận trọng không dám lên tiếng.
La Phi đưa mắt chăm chú nhìn vào mặt Hứa Cường:
Nếu toàn bộ phiếu kết quả xét nghiệm đều ở trong tay anh, như vậy người biết kết quả kiểm tra đầu tiên, nhất định là anh, đúng không?
Hứa Cường ngớ ra một lúc, sau đó hỏi một câu thăm dò, trong lòng thấp thỏm bất an:
Đội trưởng La, ý anh là gì?
La Phi không trực tiếp trả lời đối phương, chỉ tiếp tục nói theo mạch suy nghĩ của mình:
Chiều ngày 23 tháng 10, bố anh đến bệnh viện Nhân Dân gây sự, bởi vì ông ấy đã kiểm tra ra bệnh ung thư thận giai đoạn cuối ở bệnh viện Hồng Sơn. Ông ấy đến một mình, cũng có nghĩa là, khi ông ấy đến bệnh viện Hồng Sơn kiểm tra, cũng là đi một mình, đúng không?
Đúng thế, ông ấy đi một mình.
Lần này, Hứa Cường trả lời thẳng vào câu hỏi của La Phi, đồng thời giải thích,
Vì tôi hoàn toàn tin tưởng vào lời của Lý Tuấn Tùng, cho nên không đưa ông ấy đến bệnh viện khác để kiểm tra nữa. Cuối cùng ông ấy giấu tôi đi một mình.
Cho dù là anh tin tưởng vào chẩn đoán của Lý Tuấn Tùng. Nhưng nửa năm qua, mà sức khỏe của bố anh càng ngày càng sa sút, đi kiểm tra một lần nữa mới hợp lý chứ?
La Phi truy hỏi,
Tại sao anh phải ngăn bố anh?
Ừm...
, Hứa Cường không biết trả lời thế nào, đành dài giọng nhưng không nói gì tiếp.
La Phi lại nói:
Sau đó, khi bệnh viện gọi điện cho anh, anh đã đến bệnh viện Nhân Dân. Lúc đầu thái độ của anh rất nhã nhặn, phối hợp với bệnh viện khuyên bố anh về nhà. Nhưng đến tối bố con anh lại quay lại, lần này thái độ của anh trở nên vô cùng cứng rắn. Sự thay đổi đó lại là vì sao?
Hứa Cường đáp:
Bố tôi tính tình nóng nảy mà, tôi lo lại gây ra chuyện gì, nên khuyên ông ấy về nhà trước. Sau đó suy nghĩ thấy việc này cũng thật là quá đáng, nên lại đưa bố tôi đến để hỏi cho ra nhẽ.
Lúc đầu rất bình tĩnh, sau đó lại mất bình tĩnh? Chuyện này thật không bình thường chút nào. Thử nghĩ xem, khi anh đến bệnh viện, biết được là vì chẩn đoán nhầm, bố anh đã mắc bệnh ung thư thận ở giai đoạn cuối, anh có thể bình tĩnh được không? Cho dù là không muốn bố anh sinh sự, thì thế nào cũng phải yêu cầu bệnh viện giải thích cho rõ ràng đúng không? Còn nữa, nếu đã khuyên được bố về nhà rồi, thì tại sao lúc đến bệnh viện để hỏi một lần nữa, anh lại đưa ông ấy đi theo? Như vậy không phải là đi ngược với mục đích ban đầu của anh hay sao?
Hứa Cường lại một lần nữa rơi vào trạng thái cứng họng không nói được gì.
La Phi im lặng nhìn Hứa Cường, cho đến khi đối phương cúi gằm mặt xuống. Sau đó La Phi mới bắt đầu nói ra những suy luận của mình:
Cách giải thích hợp lý duy nhất, là Lý Tuấn Tùng không hề chẩn đoán sai. Ông ấy đã kiểm tra ra ngay là bố anh bị ung thư, đồng thời đã kịp thời cho anh biết kết quả này. Nhưng anh muốn giấu kết quả này, nên đã nhờ Lý Tuấn Tùng nói dối để đánh lừa bố anh. Giấu không cho một người bị ung thư biết bệnh tình của mình, việc này cũng bình thường đúng không? Lý Tuấn Tùng lại là một người rất dễ nói chuyện, nên đã giúp anh. Vì thế, sau đó anh nhiều lần ngăn không cho bố anh đến bệnh viện kiểm tra lại. Khi biết bố anh đến bệnh viện Nhân Dân làm ầm lên, phản ứng của anh là nhanh chóng khuyên ông ấy về nhà vì anh sợ Lý Tuấn Tùng sẽ nói ra sự thật. Sau khi về nhà nói chuyện, anh mới biết Lý Tuấn Tùng đã bị bệnh viện đuổi việc. Biến cố này khiến nỗi lo lắng của anh tan biến, thế là anh lại đưa bố đến bệnh viện kiếm chuyện, muốn lợi dụng cơ hội này lừa bệnh viện kiếm một món tiền. Tôi nói đúng chứ?
Hứa Cường im lặng không nói gì, không dám ngẩng đầu lên.
La Phi lại phân tích:
Che giấu bệnh tình thường là có hai mục đích. Một là để bệnh nhân giữ được tinh thần lạc quan, nhưng vẫn tiếp tục điều trị theo yêu cầu; Còn một loại nữa, đơn thuần là muốn từ bỏ điều trị. Theo như thái độ của bố anh đối với Lý Tuấn Tùng, thì anh vẫn chưa nói cho ông ấy biết đúng sự thật về lần kiểm tra đầu tiên, đúng không? Bởi vì mục đích của anh là muốn từ bỏ điều trị, nếu để bố anh biết được, anh sẽ không biết ăn nói thế nào.
Hứa Cường ngẩng đầu nên, anh ta nhìn La Phi thỉnh cầu:
Cảnh sát La, những chuyện này anh đừng nói với bố tôi...
Thế thì trước hết anh phải nói rõ cho tôi biết sự thật!
Thái độ của La Phi rất kiên định, không cho đối phương bất cứ cơ hội thương thảo nào.
Sự thật chính là như anh nói...
, Hứa Cường thận trọng liếc nhìn La Phi, vẻ mặt vừa bối rối vừa kính sợ, sau đó anh ta bắt đầu biện hộ cho mình:
Tôi cũng không còn cách nào khác. Bố tôi bị bệnh này, ông ấy không có bảo hiểm y tế, biết làm thế nào? Nếu có chữa cũng chỉ mất tiền oan. Số tiền đó người ta bỏ ra được nhưng nhà tôi thì lấy đâu ra! Bây giờ thế này đã là kết quả tốt nhất rồi. Nếu anh nói toạc chuyện này ra, thì...
Không những bố anh không tha cho anh, khoản hỗ trợ điều trị mà Trang Tiểu Khê xin cho bố anh chắc cũng mất hy vọng, đúng không?
La Phi nói ra những lời đối phương muốn nói nhưng lại không dám nói.
Hứa Cường nói, vẻ khổ sở:
Điều kiện của những gia đình như chúng tôi, thực sự chẳng lấy đâu ra tiền để chữa trị căn bệnh này. Nếu không có hỗ trợ, cả nhà đều sẽ phải đổ theo.
La Phi thở dài. Chuyện này mặc dù chẳng hay ho gì, nhưng đối với những người sống ở đáy của xã hội, đúng là cũng có những khó khăn không thể tránh được.
Việc hỗ trợ điều trị là chuyện của các anh và họ, tôi cũng không cần phải xen vào. Hơn nữa hợp đồng đã ký rồi mà...
, La Phi bày tỏ rõ thái độ của mình, sau đó anh lại giải thích:
Điều tôi quan tâm, là vụ án Lý Tuấn Tùng bị giết hại. Cho nên mọi việc xảy ra xung quanh bản thân ông ta, tôi đều phải điều tra cho rõ sự thật - anh hiểu không?
Hứa Cường gật đầu liên tục:
Hiểu, hiểu...
La Phi cũng gật đầu, đánh dấu chấm kết thúc cho cuộc nói chuyện này. Sau đó anh vứt đầu thuốc lá trong tay vào thùng rác, gọi Doãn Kiếm:
Đi thôi, còn một việc nữa, hôm nay cũng phải điều tra cho rõ.