Chương 7.1
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 5411 chữ
- 2020-05-09 03:57:42
Số từ: 5398
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Chương 7: Sự Trừng Phạt
Tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt!
1
Ngày 23 tháng 10.
Khi Trang Tiểu Khê trở về nhà, tâm trạng rất không tốt, mặc dù Lý Tuấn Tùng đã nấu sẵn cơm canh nóng hổi chờ đợi bà, bà vẫn giữ sắc mặt nặng nề. Lý Tuấn Tùng ngồi xuống bên cạnh Trang Tiểu Khê, trông ông có vẻ như đang thấp thỏm không yên, bộ dạng hình như có điều gì muốn nói nhưng lại không dám nói.
Khi sắp ăn xong bữa tối, Trang Tiểu Khê lên tiếng trước:
Chiều hôm nay có một bệnh nhân đến bệnh viện gây chuyện, là nhằm vào anh đấy.
Nhằm vào anh?
Lý Tuấn Tùng tỏ ra hơi ngơ ngác,
Đến nửa năm nay anh đã không đi làm rồi.
Chính là chuyện của nửa năm trước, nói là anh đã chẩn đoán nhầm, người ta bị ung thư thận thì anh lại chẩn đoán là viêm đường tiết niệu. Bây giờ bệnh nhân đã đến giai đoạn cuối.
Thái độ của Trang Tiểu Khê khi nói rất nghiêm túc.
Là sự việc đó à?
Lý Tuấn Tùng nhớ ra, vội giải thích:
Đó không phải là do anh chẩn đoán nhầm, là con trai của người bệnh không muốn tốn tiền để khám nữa, đặc biệt dặn anh nói thành bệnh viêm đường tiết niệu.
Trang Tiểu Khê khẽ chau mày, nói:
Là chuyện như vậy thật sao?
Anh lừa em làm gì chứ? Lúc đó chụp X quang, ở thận có mảng tối rõ ràng như thế, anh có thể không nhận ra được sao?
Nỗi oan khuất của Lý Tuấn Tùng không nhận lại được sự đồng tình của vợ, Trang Tiểu Khê ca thán:
Con người anh đấy, không có tí nguyên tắc nào cả, người ta bảo anh làm gì thì anh làm thế, lần nào cũng là người cuối cùng giơ đầu chịu báng. Sự việc lần trước vẫn còn chưa rút ra được bài học gì sao?
Cái gọi là
sự việc lần trước
đúng là chỉ việc thay thận cho Đường Nam. Lúc đó kiểm tra ra Vương Hiến chỉ có một quả thận tốt, Lý Tuấn Tùng vốn không đồng ý phẫu thuật, thế nhưng dưới áp lực của Tiêu Gia Lân, cuối cùng ông vẫn cứ khuất phục. Để chuộc tội cho mình, sau cuộc phẫu thuật thay thận, Lý Tuấn Tùng tích cực giúp đỡ anh em Vương Lôi. Nhưng do Vương Ngọc chiếm dụng nguồn kinh phí bảo hiểm xã hội quá lớn, Tiêu Gia Lân không đồng ý nhận Vương Lôi nhập viện chữa trị, cho đến sau khi Vương Ngọc xảy ra sự cố tử vong, cục diện căng thẳng này mới được hóa giải.
Cái chết của Vương Ngọc đúng là hành vi cố tình của Lý Tuấn Tùng, sự việc này mặc dù không bị nói toạc ra, nhưng những người ở trong cuộc, bao gồm cả Tiêu Gia Lân cũng đều biết rõ.
Trong thực tế, bất luận là suy xét đến gánh nặng tài chính của bệnh viện, hay là suy nghĩ đến việc chữa trị hợp lý của các bệnh nhân khác, việc Vương Ngọc qua đời chính là sự việc chỉ có lợi mà không hề có hại. Huống hồ, Vương Ngọc từ lâu đã trở thành một người sống thực vật, giữa ông ta và cậu con trai Vương Cảnh Thạc cũng chẳng hề có tí tình cảm nào, cho nên cái chết của ông ta dù đứng ở góc độ nào thì cũng như là một sự giải thoát. Nhưng Kha Thủ Cần cố chấp lại nhất định đưa ra một bản phân tích tử vong rất không có lợi cho bệnh viện, điều này đã tạo cho Vương Cảnh Thạc điều kiện để phát huy. Thế nên Tiêu Gia Lân bèn lựa chọn Lý Tuấn Tùng là người yếu đuối để giơ đầu chịu báng, hoàn toàn không hề nể mặt việc Lý Tuấn Tùng đã giúp anh ta hoàn thành cuộc phẫu thuật thay thận.
Những sự việc này Lý Tuấn Tùng đều nói cho Trang Tiểu Khê biết, vốn cứ tưởng sẽ nhận được sự an ủi của vợ nhưng Trang Tiểu Khê lại cho rằng trọng điểm của vấn đề chính là do chồng quá nhu nhược yếu đuối, từ trước tới nay ông chưa bao giờ biết từ chối người khác, cho nên hết lần này đến lần khác làm hại mình, và chính sự việc
chẩn đoán nhầm
và sóng gió của việc
chẩn đoán nhầm
vừa mới xảy ra lại một lần nữa chứng minh điều này.
Mặc kệ là nhận được bài học gì hay không
, Lý Tuấn Tùng làu bàu,
Dù sao tôi cũng không làm bác sĩ nữa rồi, mặc kệ họ thích gây chuyện thế nào thì tùy!
Trang Tiểu Khê thở dài não nề, bà đặt bát đũa xuống:
Không làm bác sĩ, thì anh có thể làm được gì chứ? Anh vẫn chưa tới 50 tuổi đâu, nửa đời sau định ăn bám sao?
Anh cũng không thể bị coi là ăn bám chứ?
Lý Tuấn Tùng biện hộ cho mình, nói:
Bao nhiêu năm nay, tất cả tiền lương đều nộp hết cho em, cho nên tài sản ở trong nhà cũng có một phần của anh mà.
Một câu nói của Trang Tiểu Khê đã dập tắt luôn ý kiến của đối phương:
Bây giờ toàn bộ tài sản ở trong nhà đều là của con trai.
Nét mặt của Lý Tuấn Tùng tỏ ra hơi ủ dột, sau giây lát trầm mặc, cuối cùng ông cũng lấy hết dũng khí nói ra điều ở trong lòng:
Đưa cho anh chút tiền đi!
Trang Tiểu Khê lườm đối phương, hỏi:
Anh làm gì?
Ừm... máy ảnh hỏng rồi, phải đi sửa.
Lý Tuấn Tùng đã nghĩ sẵn lý do,
Chắc phải hai, ba nghìn tệ.
Anh rất coi trọng máy ảnh thì phải?
Trang Tiểu Khê cười khẩy, nói:
Cái việc chụp ảnh có thể chuyển thành cơm ăn được không?
Chụp đẹp thì cũng có thể kiếm được tiền mà. Làm phóng viên ảnh hợp đồng cho tòa báo, thu nhập cũng không ít đâu.
Lý Tuấn Tùng cố gắng thuyết phục đối phương,
Công việc này đặc biệt phù hợp với anh, chỉ cần anh chụp ảnh tốt là được, không cần phải giao lưu qua lại với bao nhiêu loại người.
Vậy thì anh hãy dùng ảnh của anh để bán lấy tiền đi. Muốn lấy được tiền từ chỗ em là điều không thể.
Giọng Trang Tiểu Khê vô cùng cứng rắn.
Thực ra, Trang Tiểu Khê không hề phản đối chồng mê nhiếp ảnh. Nói tỉ mỉ ra thì lúc đầu Lý Tuấn Tùng thu hút được trái tim của Trang Tiểu Khê, một nguyên nhân quan trọng chính là trên người ông toát ra thứ khí chất nghệ sĩ. Cho nên hôm nay bà tỏ ra quyết liệt như vậy, bởi vì Trang Tiểu Khê biết mục đích chồng đòi tiền không phải là để sửa máy ảnh.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lý Tuấn Tùng viện đủ các loại lý do để đòi tiền, do đó đã gây ra sự cảnh giác của Trang Tiểu Khê.
Một tháng trước, nhân lúc Lý Tuấn Tùng ngủ say, Trang Tiểu Khê đã kiểm tra đồ đạc của chồng, kết quả là ở lớp trong cùng của túi đựng máy anh là một chiếc di động mới chưa bao giờ nhìn thấy. Trong chiếc di động có một dãy các cuộc điện thoại và mấy tin nhắn. Tất cả các cuộc điện thoại và tin nhắn đều đến từ một người, mặc dù số điện thoại này không ghi rõ danh tính, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra đó là một người phụ nữ.
Bởi vì nội dung của mấy tin nhắn đó chính là việc nam nữ hẹn hò nhau, hơn nữa, nơi mà họ hẹn chính là trong khu phong cảnh Sở Cương, ở nơi vắng vẻ như vậy, rõ ràng đã ám thị một mối quan hệ ám muội nào đó.
Sau khi một người vợ phát hiện ra những bí mật như vậy, thông thường thì sẽ cầm di động và lên tiếng chất vấn chồng mình. Nhưng Trang Tiểu Khê lại cảm thấy cách làm này thật quá thô kệch, thậm chí là biểu hiện của sự bất lực, hơn nữa, bà cũng chẳng có thời gian rảnh để làm việc này. Bà vốn không cần phải chất vấn đối phương để làm gì cả, bà sẽ dùng cách thức của mình để giải quyết một cách nhanh gọn, dứt khoát.
Trang Tiểu Khê chuyển toàn bộ tài sản của gia đình cho con trai, sau đó đưa ra yêu cầu ly hôn với Lý Tuấn Tùng. Lý Tuấn Tùng đương nhiên không đồng ý, nhưng Trang Tiểu Khê đã quyết định như vậy, trong con mắt bà, người đàn ông mà mình rất mực yêu thương này đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, bắt buộc phải dùng phương thức này để cắt đứt tất cả mọi đường lui của đối phương, người đàn ông này mới có khả năng nhận được một cuộc sống mới.
Trong tình hình này, bất luận Lý Tuấn Tùng dùng lý do gì để đòi tiền của Trang Tiểu Khê, bà đều tuyệt đối không đồng ý. Lý Tuấn Tùng cũng nhìn rõ được sự thật này, cho nên sau khi bị đối phương từ chối, ông cũng không tranh luận thêm, chỉ ủ rũ thần người ngồi im.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, có người đến thăm. Lý Tuấn Tùng đứng dậy đi đến bên cửa, ông cũng không hỏi người khách đến là ai đã trực tiếp mở cửa ra. Lúc này cánh cửa bị người ở bên ngoài đạp mạnh một cái, bật ngược vào trong, Lý Tuấn Tùng bị bất ngờ không kịp đề phòng, nên loạng quạng.
Người khách thô lỗ chen vào nhà đó, chính là Hứa Minh Phổ.
Sau khi được chẩn đoán chắc chắn đã mắc bệnh ung thư thận giai đoạn cuối, tâm trạng của Hứa Minh Phổ hoàn toàn bị sự phẫn nộ và tuyệt vọng chiếm lĩnh. Trong suy nghĩ của ông ta, mạng sống của mình đã bị tên bác sĩ lang băm kia chẩn đoán nhầm nên đã làm lỡ thời gian điều trị, ông ta bắt buộc phải hỏi cho rõ ngọn ngành. Trước tiên Hứa Minh Phổ đi đến bệnh viện Nhân Dân để gây náo loạn một phen, nhưng bệnh viện nói người bác sĩ tên Lý Tuấn Tùng chẩn đoán nhầm lúc trước đã bị đuổi việc từ lâu rồi, người phụ trách còn đưa cho Hứa Minh Phổ địa chỉ rồi bảo ông ta đến nhà Lý Tuấn Tùng mà nói lý.
Sau đó, con trai Hứa Cường đến khuyên nhủ Hứa Minh Phổ rời khỏi bệnh viện. Bề ngoài Hứa Minh Phổ tỏ ra nghe lời khuyên nhủ của con trai nhưng nỗi phẫn nộ ở trong lòng vẫn không hề giảm bớt. Thực tế là tính cách của Hứa Minh Phổ vừa nóng nảy, dễ nổi giận và nhỏ nhen chấp vặt. Nhiều năm trước, ông ta chỉ vì một sự việc rất nhỏ mà xảy ra ẩu đả với hành khách nên đã bị mất việc. Bây giờ, do sự chẩn đoán nhầm lẫn của tên bác sĩ lang băm đã khiến ông ta bị mắc căn bệnh hiểm nghèo, nỗi uất ức này ông ta sao có thể nuốt trôi được chứ?
Thế nên Hứa Minh Phổ đã giấu con trai để đến nhà Lý Tuấn Tùng, sau khi đạp cửa bước vào, cuối cùng ông ta cũng gặp mặt trực tiếp
thầy thuốc lang băm
đã làm hại mạng sống của minh.
Lý Tuấn Tùng đứng vững, ban đầu ông không nhận ra đối phương, bèn hỏi vẻ kinh ngạc:
Ông là ai vậy?
Trang Tiểu Khê ngồi ở bàn ăn gần đó cũng kinh ngạc, bèn đứng dậy.
Anh không nhận ra tôi nữa rồi à?
Hứa Minh Phổ nghiến răng nói:
Nhưng tôi thì nhận ra anh đấy, chính là anh, tên thầy thuốc lang băm này đã làm lỡ mất thời gian chữa bệnh của tôi, hại tôi mắc trọng bệnh, không chữa trị được nữa.
Lý Tuấn Tùng đã hiểu ra vấn đề:
Là ông à? Sao ông lại tìm đến tận đây?
Thấy bộ dạng hằn học của đối phương, trên mặt Lý Tuấn Tùng lộ ra nét sợ hãi, bèn quay đầu liếc nhìn Trang Tiểu Khê một cái, muốn cầu cứu sự chi viện của vợ. Nhưng lúc này Trang Tiểu Khê đã lấy lại được bình tĩnh, bà chỉ lạnh nhạt nói một câu:
Đây chính là phiền toái mà anh gây ra, anh nên tự mình giải quyết!
Tôi đương nhiên phải tìm anh rồi!
Hứa Minh Phổ bước lại gần phía Lý Tuấn Tùng,
Rõ ràng tôi bị bệnh ung thư thận, anh lại nói là bị viêm đường tiết niệu, làm lỡ mất khoảng thời gian nửa năm, bây giờ không thể cứu vãn nữa rồi, anh bắt buộc phải có lời giải thích với tôi!
Việc này... việc này là hiểu nhầm thôi...
, Lý Tuấn Tùng vội vàng giải thích,
Là con trai ông bảo tôi nói như vậy.
Mày nói láo! Con trai tao sao lại có thể hại tao chứ?
Hứa Minh Phổ đưa tay ra túm lấy áo Lý Tuấn Tùng,
Tao nói cho mày biết, đừng có nói linh tinh với tao, mau đưa một triệu tệ ra đây, thiếu một xu cũng không được!
Gặp phải kẻ không biết lý lẽ thế này, Lý Tuấn Tùng không biết xoay xở ra sao, ông mặt mày ủ rũ, nói:
Tôi làm gì có một triệu tệ... tiền của tôi đều bị vợ quản lý hết rồi, chính bản thân tôi cũng đang là kẻ nghèo kiết xác đây.
Ánh mắt Hứa Minh Phổ nhìn sang Trang Tiểu Khê, nói một câu:
Vậy thì bảo vợ mày nhè tiền ra đây!
Trang Tiểu Khê lạnh lùng trả lời:
Tôi đang muốn ly hôn với anh ta đấy, anh ta chỉ có thể ra khỏi nhà không một đồng xu dính túi. Tôi sao lại có thể rút tiền ra cho anh ta được chứ?
Hứa Minh Phổ nghe thấy câu trả lời này, liền vô cùng bực bội, và sự tức giận của ông ta đương nhiên phải nhằm vào Lý Tuấn Tùng, thế nên ông ta bèn túm chặt lấy cổ áo đối phương dúi mấy cái, gầm thét:
Có đưa tiền không?! Có đưa tiền không?!
Lý Tuấn Tùng giãy giụa quay đầu lại nhìn Trang Tiểu Khê nói:
Em cũng không thể nào bỏ mặc anh như thế chứ...
Trong giọng nói của ông tràn ngập sự nài xin, nhưng bộ dạng yếu đuối này của ông chỉ khiến cho người vợ càng thất vọng hơn.
Việc của anh lại cần tôi lo liệu sao? Anh có được coi là người đàn ông không? Nếu còn có chút khí khái thì hãy tống ông ta ra khỏi nhà!
Trang Tiểu Khê nói xong câu này, bèn quay người bước vào phòng ngủ. Bà khóa trái cửa lại, tỏ rõ thái độ sự việc đó không liên quan gì đến mình.
Không thể nào cầu xin sự giúp đỡ của vợ được trong lòng Lý Tuấn Tùng cảm thấy rất thê lương. Ông gắng gỡ hai tay Hứa Minh Phổ ra, nói vẻ phẫn nộ:
Tôi thực sự không có tiền, hơn nữa sự việc này rõ ràng là do con trai ông...
Mày nói láo!
Hứa Minh Phổ vốn không nghe lời giải thích nào, ông ta giơ tay lên tát Lý Tuấn Tùng một cái. Người có nhu nhược yếu đuối đến đâu cũng không thể nào chịu được sự oan ức như vậy, Lý Tuấn Tùng cũng bực lên, ông ra sức phản kháng, cùng giằng co với Hứa Minh Phổ. Cơ thể hai người va vào bàn ăn, bát đĩa trên bàn rơi loảng choảng xuống đất.
Lý Tuấn Tùng dù sao cũng trẻ hơn một chút, giây lát sau, ông cuối cùng cũng vùng thoát ra khỏi đối phương. Hai người đều đã sức cùng lực kiệt, họ cách nhau hai mét, mặt đối mặt đứng nhìn nhau thở dốc.
Ông ra ngoài!
Lý Tuấn Tùng giơ tay chỉ ra cửa,
Đây, đây là nhà tôi.
Mày... mày không đưa tiền phải không?
Hứa Minh Phổ hỏi. Ánh mắt của ông ta hung dữ, tỏ rõ thái độ quyết không bỏ qua việc này.
Lý Tuấn Tùng nói một câu:
Một xu cũng không đưa.
Vậy được!
Hứa Minh Phổ áp tay vào lồng ngực, hành động như đang dồn tụ sức lực, giây lát sau, ông ta lôi từ trong lòng ra một con dao sắc nhọn, sau đó giọng nói của ông ta có vẻ rất âm u:
Mày đã không chịu đưa tiền, vậy thì đưa mạng!
Cùng lúc nói câu này, ông ta tiến lên một bước, dùng con dao đâm thẳng vào tim Lý Tuấn Tùng.
Biến cố này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của Lý Tuấn Tùng, ông kêu lên một tiếng đầy thê lương:
Làm gì thế?! Làm gì thế?!
Nhưng chỉ sau hai tiếng thét không còn có sức lực để duy trì nữa. Bởi vì con dao nhọn đó đã cắm vào tim ông. Lý Tuấn Tùng ôm lấy lồng ngực, đau đớn ngã vật xuống.
Tiếng kêu thét đã kinh động Trang Tiểu Khê ở trong phòng ngủ, bà không thể ngồi yên được nữa, bước ra phòng khách để xem xét tình hình, cảnh tượng trước mắt khiến bà vô cùng kinh hãi: Lý Tuấn Tùng nằm vật dưới sàn nhà, hơi thở thoi thóp, Hứa Minh Phổ đứng ở bên cạnh, tay cầm con dao nhọn dính đầy máu.
Lý Tuấn Tùng!
Trang Tiểu Khê khẽ kêu lên, chạy đến quỳ sụp bên cạnh chồng. Lý Tuấn Tùng cuối cùng nhìn vợ một cái rồi tắt thở. Đôi mắt ông nửa nhắm nửa mở, tất cả tâm trạng trước lúc chết của ông đều ngưng tụ lại trên khuôn mặt, bi thương, kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ cùng hòa trộn vào nhau, khiến người ta khó có thể quên được.
Trang Tiểu Khê ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hứa Minh Phổ:
Vì sao vậy?!
Hứa Minh Phổ cười khẩy nói:
Anh ta hại tôi thê thảm như vậy, lại không chịu đền tiền, chỉ có thể một mạng đền một mạng thôi!
Mạng của ông chả liên quan gì tới anh ấy cả. Sự việc này phải tìm con trai ông!
Trang Tiểu Khê phẫn nộ nói, bà rất ít nói to với ngươi khác như vậy.
Liên quan khỉ gì đến con trai tôi!
Hứa Minh Phổ cố chấp kiên trì quan điểm của mình, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Trang Tiểu Khê, ông ta không sợ chút nào cả, ngược lại lại cười vẻ khinh mạn:
Cô báo cảnh sát đi!
Trang Tiểu Khê liền hỏi:
Gì cơ?
đồng thời bà cũng cố gắng giữ tâm trạng của mình.
Giết người đền mạng mà. Cô mau báo cảnh sát đi, tôi không chạy đâu.
Hứa Minh Phổ ném con dao nhọn xuống dưới đất, sau đó kéo chiếc ghế của bàn ăn ra, thật không ngờ thoải mái ngồi xuống.
Trang Tiểu Khê hiểu ra điều gì đó, giây lát sau bà đứng dậy, nhưng bà không báo cảnh sát, ngược lại bà đi đến cửa, trước tiên bà đóng cánh cửa đang ở trong trạng thái khép hờ.
Khuôn mặt điên cuồng của Hứa Minh Phổ liền biến mất, thay vào đó là bộ mặt ngơ ngác, không hiểu gì cả.
Nếu như báo cảnh sát, ông sẽ bị tử hình đấy.
Trang Tiểu Khê nói.
Tử hình thì tử hình thôi, tôi không sợ.
Hứa Minh Phổ toét miệng nói ra suy nghĩ trong lòng,
Dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa rồi.
Nhưng tôi có thể cứu ông.
Trang Tiểu Khê nhấn mạnh,
Ý tôi là tôi có thể chữa trị bệnh cho ông.
Việc này sao có thể chứ? Tôi mắc bệnh ung thư thận giai đoạn cuối.
Hứa Minh Phổ không tin lời đối phương nói.
Tôi biết có một loại thuốc, chuyên để chữa trị cho những bệnh nhân mắc ung thư thận giai đoạn cuối, hiệu quả chữa trị lâm sàng rất tốt.
Hứa Minh Phổ chau mày:
Thật thế à? Sao tôi chưa hề nghe nói?
Đây là một loại thuốc mới, vừa mới được thông qua thí nghiệm lâm sàng, bây giờ còn chưa đến giai đoạn bán rộng rãi.
Trang Tiểu Khê dừng một lát, rồi nói tiếp:
Tôi có mối quan hệ, có thể giúp ông đăng ký hạng mục hỗ trợ trị liệu.
Chính là dùng loại thuốc mới này giúp bên hỗ trợ ghi chép lại những số liệu chữa trị là được rồi.
Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy chứ?
Hứa Minh Phổ nhìn Trang Tiểu Khê với ánh mắt nghi ngờ,
Hơn nữa, tại sao cô lại muốn giúp tôi? Tôi vừa mới giết chết chồng của cô.
Tôi là viện phó của viện Y học, cho nên mới có mối quan hệ như vậy, còn về việc vì sao tôi lại giúp ông...
Trang Tiểu Khê giải thích:
Là vì ông đã giúp tôi trước.
Hứa Minh Phổ càng nghe càng không hiểu:
Tôi giúp cô thế nào chứ?
Ông giết anh ta.
Tiểu Khê chỉ vào thi thể của Lý Tuấn Tùng,
Tôi đang muốn ly hôn với anh ta. Vốn dĩ anh ta có khả năng lấy đi nửa số tài sản, bây giờ tôi không cần phải chia cho anh ta nữa.
Ồ,
Hứa Minh Phổ bán tín bán nghi, nhưng việc đòi ly hôn vừa rồi đã nghe thấy người phụ nữ này nói, hơn nữa mối quan hệ của hai vợ chồng nhà này đúng là không ổn. Lúc trước khi xảy ra tranh cãi, người phụ nữ này chẳng bênh chồng mình chút nào cả. Như vậy thì lẽ nào những điều cô ta nói bây giờ là thật?
Trang Tiểu Khê quan sát nét mặt Hứa Minh Phổ, bà biết đầu óc của đối phương đã dần dần hoạt động. Điều này không có gì là lạ, con người đều có bản năng mong muốn được sinh tồn, đặc biệt là vào thời khắc tuyệt vọng như thế này, bất cứ một cọng cỏ cứu mạng nào cũng không có lý do gì để từ bỏ cả. Thế nên Trang Tiểu Khê lại nhân đà nói tiếp:
Hơn nữa, anh ta đúng là đã làm lỡ thời gian chữa trị của ông. Cho nên, tôi muốn giúp ông liên hệ hạng mục hỗ trợ đó, coi như tôi với vai trò là một người bác sĩ, cố gắng hết sức bù đắp tổn thất của bệnh nhân đi.
Cô... cô cũng là bác sĩ à?
Giọng nói của Hứa Minh Phổ lúc này đã có sự thay đổi rõ rệt.
Đúng vậy, tôi kiêm nhiệm thêm cả chủ nhiệm khoa Xương ở bệnh viện Nhân Dân. Tôi họ Trang, tên là Trang Tiểu Khê.
Chủ nhiệm Trang, nếu đem so y đức của cô với chồng cô, đúng là một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Hứa Minh Phổ tiếp nhận cách nói của đối phương, ông ta nhìn Trang Tiểu Khê với ánh mắt đầy cảm kích, sau đó nhìn Lý Tuấn Tùng đang nằm dưới sàn nhà với ánh mắt đầy căm ghét,
Thảo nào mà cô lại muốn ly hôn với anh ta, loại người này vốn không xứng với cô!
Lúc này Trang Tiểu Khê lại nhắc nhở đối phương:
Nhưng nếu muốn trị bệnh, ông không được để cho cảnh sát bắt đi.
Vậy phải làm thế nào đây?
Trên mặt Hứa Minh Phổ tràn ngập sự ảo não,
Tôi đã giết người rồi...
Đúng vậy, hơn nữa, cảnh sát cũng rất dễ dàng tìm được đến ông. Bởi vì hôm nay ông vừa mới đến bệnh viện gây chuyện ồn ào, mọi người đều biết ông muốn tìm Lý Tuấn Tùng để tính sổ, bây giờ Lý Tuấn Tùng chết rồi, người đầu tiên cảnh sát nghĩ đến chính là ông. Khi ông đến cũng không che giấu gì cả, trong máy quay camera của tiểu khu dân cư chắc chắn đã quay được hình ảnh của ông. Có những chứng cứ này, ông chắc chắn không thể nào chống lại được sự thẩm vấn của cảnh sát.
Đầu lông mày Hứa Minh Phổ chau lại, nhíu chặt thành hai rãnh lớn. Đúng lúc này ông ta lại nghe thấy Trang Tiểu Khê nói:
Nhưng nếu ông chỉ cần làm theo lời tôi nói, cảnh sát sẽ không đến tìm ông.
Thật thế à?
Mắt Hứa Minh Phổ rực sáng, lấp lánh tia hy vọng.
Tôi hà tất gì phải lừa ông chứ, tôi thật lòng muốn giúp ông.
Vậy thì tôi cần phải làm thế nào?
Hứa Minh Phổ đã hoàn toàn rơi vào tiết tấu của đối phương.
Trước tiên ông phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng không thể dùng thân phận của chính ông được, ông phải dùng thận phận của Lý Tuấn Tùng.
Hứa Minh Phổ ngơ ngác, chớp mắt:
Dùng thân phận của Lý Tuấn Tùng là ý gì vậy?
Ông đừng hỏi nhiều như thế nữa, tất cả mọi việc hãy làm theo lời tôi nói đi
, Trang Tiểu Khê ra chỉ thị,
Bây giờ ông hãy cởi áo khoác ngoài ra, ừm, giày của ông đã dính máu rồi, cũng phải cởi ra. Sau đó đến lavabo rửa sạch sẽ vết máu trên tay ông đi.
Hứa Minh Phổ răm rắp nghe lời, Trang Tiểu Khê đi về phòng ngủ, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo của Lý Tuấn Tùng. Bà đưa cho Hứa Minh Phổ, nói:
Hãy đổi bộ quần áo này đi!
Hứa Minh Phổ đổi bộ quần áo của Lý Tuấn Tùng, Trang Tiểu Khê lại tìm một đôi giày khác đưa cho ông ta, sau đó bà hỏi:
Ông có biết lái xe không?
Biết chứ, trước đây tôi là tài xế xe buýt.
Thế thì tốt.
Bây giờ Trang Tiểu Khê muốn tạo nên tình huống giả là Lý Tuấn Tùng bỏ nhà ra đi, Hứa Minh Phổ biết lái xe, vậy thì vở kịch này càng hoàn mỹ hơn.
Ở dưới lầu có một chiếc xe hơi Camry màu trắng, biển số xe là AEk282. Đây là xe của Lý Tuấn Tùng, lát nữa ông hãy lái chiếc xe này rời khỏi đây. Ông phải lái xe đến khu phong cảnh Sở Cương ở ngoại ô, rồi xuống xe ở đó, sau đó ông đi bộ ra ngoài, chú ý cần phải tránh tất cả các máy quay camera ở trên đường đi. Đi đến nơi có thể bắt taxi được, ông hãy bắt một chiếc đi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân tiếp tục gây sự với bọn họ. Ông có thể gọi cả con trai ông theo. Khi cãi cọ, ông nhất định phải ép người của bệnh viện gọi cho Lý Tuấn Tùng. Tôi nói những điều này, ông có thể ghi nhớ được không?
Hứa Minh Phổ gật đầu, ánh mắt tỏ ra hơi bàng hoàng. Thế nên Trang Tiểu Khê lặp lại một lượt nữa, đồng thời bảo Hứa Minh Phổ tường thuật lại. Sau khi xác định đối phương đã hoàn toàn nắm vững được, bà mới yên tâm. Tiếp theo bà lại tỉ mỉ nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn phải chuẩn bị một số việc khác nữa. Trang Tiểu Khê lại lấy ra một bộ quần áo của Lý Tuấn Tùng, bộ quần áo này mới mua, những người ở trong bệnh viện Nhân Dân chắc đều chưa nhìn thấy Lý Tuấn Tùng mặc bộ này. Đồng thời bà còn lấy một đôi găng tay dùng trong phẫu thuật, hai cái kẹp dùng để kẹp tài liệu, chìa khóa xe của Lý Tuấn Tùng và cả một túi nilon dày dùng trong lúc mua sắm.
Trang Tiểu Khê đưa găng tay cho Hứa Minh Phổ, nói:
Ông không thể để lại dấu vân tay của mình ở trên xe được, cho nên ông đeo đôi găng tay này vào.
Sau khi Hứa Minh Phổ đeo găng tay, bà lại nói tiếp:
Nhưng đến khi ông lái xe, ông phải tháo găng tay ra. Ông có biết tại sao không?
Hứa Minh Phổ lắc đầu.
Bởi vì trên đường đi sẽ có máy quay camera giám sát. Ông ngồi trong xe thì đừng bật đèn, máy quay sẽ không quay được đến khuôn mặt ông. Nhưng đôi găng tay màu trắng này sẽ rất bắt mắt khi xuất hiện ở trong máy quay. Cảnh sát nhìn thấy ông đeo găng tay thì sẽ nghi ngờ liệu có phải là ông muốn giấu vân tay của mình hay không, tiếp đó sẽ nghi ngờ thân phận thật của ông. Nếu như để cảnh sát đoán được Lý Tuấn Tùng không hề bỏ nhà đi, vậy thì họ sẽ điều chỉnh hướng điều tra, đến lúc đó thì sẽ không thể giấu được hành tung của ông nữa.
Hứa Minh Phổ
ồ
một tiếng:
Nhưng nếu như tôi không đeo găng tay, dấu vân tay chẳng phải là sẽ để lại ở trên vô lăng sao? Hay là khi tôi xuống xe lau vô lăng một lượt?
Không được. Nếu lau thì trên vô lăng sẽ không có bất cứ dấu vân tay nào cả, tương tự cũng sẽ khiến cho cảnh sát nghi ngờ. Cho nên cần phải dùng thứ đồ này...
Trang Tiểu Khê chỉ vào hai cái kẹp sắt đó,
Sau khi lên xe, trước tiên ông hãy điều chỉnh xong xuôi cần số, sau đó kẹp hai cái kẹp này vào hai bên vô lăng. Khi lái xe hãy tháo găng tay ra, hai tay giữ lấy hai cái kẹp này để điều khiển vô lăng. Chiếc kẹp này màu đen, trong máy quay camera không thể nào nhận ra được. Chú ý, suốt cả dọc đường đi không được dùng tay động vào bất cứ vị trí nào khác ở trong xe, đến Sở Cương, ông hãy đeo găng tay lại, sau đó lấy kẹp ra, mở cửa xuống xe. Sau khi xuống xe đừng vội đi ra ngoài ngay, mà hãy đổi bộ quần áo trước. Biết vì sao phải đổi quần áo chứ?
Hứa Minh Phổ chỉ vào người mình, nói:
Bộ quần áo này đã bị máy quay camera quay lại rồi, tôi không được mặc nó đến bệnh viện.
Trang Tiểu Khê
ừm
một tiếng, rồi lại nói:
Bỏ quần áo thay ra, găng tay và cả cái kẹp vào trong túi nilon này, rồi cho thêm hai cục đá, buộc chặt túi nilon ném xuống hồ Bán Sơn ở Sở Cương. Sau đó ông có thể đi đến bệnh viện được rồi. Tốt nhất là có thể làm thủ tục nhập viện ngay lúc đó, hơn nữa vào nhập viện thì đừng ra ngoài. Tất cả những sự việc khác đều do tôi sắp xếp, đã hiểu chưa?
Hứa Minh Phổ gật đầu, nói:
Hiểu rồi.
Trang Tiểu Khê đưa chìa khóa xe cho Hứa Minh Phổ, sau đó bỏ bộ quần áo mới và hai chiếc kẹp sắt vào trong túi nilon giao tất cả cho đối phương, nói:
Bây giờ ông đi đi!
Hứa Minh Phổ nhận lấy đồ, ông ta vô cùng cảm động, nói vẻ cảm khái:
Chủ nhiệm Trang, bà suy nghĩ cho tôi như vậy, bà thật đúng là ân nhân của tôi...
Trang Tiểu Khê xua tay, nói:
Đừng nói điều này nữa, mau đi đi!