Vĩ Thanh
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 1123 chữ
- 2020-05-09 03:57:41
Số từ: 1110
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Dừng tay đi!
Giám đốc Tống từng nói với Đường Triệu Dương ba chữ này, bây giờ La Phi cũng dùng giọng điệu tương tự để nói ra ba chữ này.
Thế nhưng phản ứng của Trang Tiểu Khê lại hoàn toàn khác biệt so với Đường Triệu Dương. Bà ta không những không hề hoảng loạn, ngược lại còn mỉm cười với La Phi, sau đó bà ta hỏi ngược lại một câu:
Dựa vào đâu chứ?
Hành vi của chị đã vi phạm pháp luật.
La Phi nói bằng giọng cảnh cáo:
Trước tiên, chị giúp cho Hứa Minh Phổ thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, riêng điều này đã đủ để cấu thành tội bao che; ngoài ra, hành vi báo án giả về vụ án bắt cóc cũng cần phải bị xử phạt trị an tương ứng.
Ồ.
Trang Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào La Phi một lúc, sau đó hỏi,
Anh có chứng cứ không?
Bây giờ vẫn chưa có, nhưng nếu muốn tìm thì cũng không khó.
La Phi bắt đầu lấy ví dụ,
Chỉ cần làm một cuộc giám định vết máu ở nhà chị, chắc chắn có thể phát hiện ra được dấu vết còn lưu lại của vụ án mạng; điều tra các máy camera ngày 23 tháng 10, có thể phát hiện ra đoạn video Hứa Minh Phổ tiến vào tiểu khu dân cư; ngoài ra, hung khí Hứa Minh Phổ dùng lúc gây án chắc là mua ngay ở trên đường đi nhỉ? Việc này cũng có thể điều tra ra được. Tổng hợp tất cả những điều này lại, còn không đủ để Hứa Minh Phổ lên tiếng khai nhận sao?
Để Hứa Minh Phổ lên tiếng đương nhiên không khó.
Trang Tiểu Khê điềm tĩnh nói,
Nhưng tình hình sức khỏe hiện nay của Hứa Minh Phổ tồi tệ như vậy, nếu như người nhà và bác sĩ đều phản đối, cảnh sát các anh cũng không thể nào áp dụng hình thức cưỡng chế nhỉ?
La Phi trầm mặc giây lát, trả lời:
Đúng là không thể.
Hứa Minh Phổ hiện thời chỉ là nghi phạm phạm tội, bất luận cảnh sát đã nắm được bao nhiêu chứng cứ, cũng cần phải thông qua khởi tố lên Viện kiểm sát, sau khi tòa án phán quyết mới có thể định tội cho đối phương. Cho nên trong giai đoạn điều tra vụ án, Hứa Minh Phổ với vai trò là một người công dân, nhân quyền cơ bản nhất của ông ta vẫn được pháp luật bảo hộ.
Với vai trò là bác sĩ quản lý Hứa Minh Phổ, bây giờ tôi chính thức tuyên bố với các anh: bệnh nhân của tôi không thể chịu được bất cứ sự quấy nhiễu nào.
Trang Tiểu Khê ngừng một lát, lại nói vẻ nghiêm túc,
Tôi nghĩ, Hứa Cường chắc chắn cũng sẽ ủng hộ quyết định của tôi.
La Phi thở dài, anh biết lời nói của Trang Tiểu Khê rất xác thực. Nếu như tội danh của Hứa Minh Phổ được xác định chắc chắn, tiếp theo sẽ liên quan đến vấn đề bồi thường dân sự. Đây là điều mà Hứa Cường tuyệt đối không mong muốn, cho nên anh ta thà để bố mình chịu đựng nỗi giày vò sống không bằng chết, cũng không thể để cho cảnh sát lật tẩy được chân tướng của vụ án.
Nếu như các anh không thể nào định tội cho Hứa Minh Phổ được, vậy thì tội bao che của tôi cũng không thể nào bàn tới được nhỉ?
Trang Tiểu Khê tiếp tục nói, tư thế hết sức tự tin,
Còn cái gọi là báo án giả, cũng hoàn toàn trở thành sự suy đoán không đủ chứng cứ.
Đúng vậy. Vụ án của Hứa Minh Phổ không xác định chắc chắn được, vậy thì tất cả những lời buộc tội đối với Trang Tiểu Khê cũng không thể nào bàn tới được. Cho nên cho dù La Phi đã nhìn thấu được toàn bộ ẩn tình trong kế hoạch của đối phương, người phụ nữ đó cũng vẫn có thể lộ ra được nụ cười điềm nhiên.
Tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Trang Tiểu Khê.
Muốn cứu vãn cục diện, có lẽ chỉ có thể thử cách khác xem sao.
Chị cảm thấy mình có tư cách để thực thi sự trừng phạt đối với bọn họ sao?
La Phi đột nhiên dùng giọng nói nghiêm nghị, lên tiếng hỏi.
Trang Tiểu Khê thoáng ngẩn người, hỏi vặn lại:
Tôi không có sao?
Chị cho rằng họ đã làm tổn thương Lý Tuấn Tùng, nhưng chính bản thân chị thì sao chứ? Bao năm nay, chị chẳng phải cũng luôn đè đầu cưỡi cổ Lý Tuấn Tùng sao? Chị có thể khiến cho anh ấy cun cút nghe lời, đây chẳng phải là lợi dụng tính cách nhu nhược của anh ấy sao?
La Phi từng bước hỏi dồn ép,
Nói cụ thể hơn chút nữa, chị thực sự cho rằng cái chết của Lý Tuấn Tùng không có liên quan chút nào đến chị sao?
Trang Tiểu Khê không lên tiếng, biểu hiện trên nét mặt bà ta trở nên nặng nề.
Cho nên, chị có tư cách gì để mà thực thi sự trừng phạt đối với những người khác chứ?
La Phi hỏi tiếp,
Chính bản thân chị thực ra cũng là một người có tội!
Đúng vậy, tôi cũng là người có tội...
, Trang Tiểu Khê ấp úng, giây lát sau, nước mắt ầng ậc nơi khóe mắt, bà ta nói vẻ bi thương:
Nhưng tôi đã vĩnh viễn mất đi người chồng của mình, sự trừng phạt như vậy lẽ nào còn chưa đủ sao?
Đây là lần đầu tiên La Phi nhìn thấy nước mắt trong mắt người phụ nữ này, anh biết chỉ cần giọt nước mắt này lăn xuống, người phụ nữ dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ quay trở lại bản tính yếu mềm của mình.
Thế nhưng giọt nước mắt đó chỉ ừng ậc trong khoang mắt, đến cuối cùng cũng vẫn không rơi xuống. Sau cùng, nước mắt cũng được gió hong khô, người phụ nữ lại khoác lên mình vỏ ngoài rắn rỏi vững chãi, bà ta nhìn La Phi, giọng nói vô cùng quyết đoán, tuyên bố từng chữ một:
Tôi quyết không dừng tay đâu, bởi vì tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt!
Kết thúc
Dương Châu, ngày 6 tháng 5 năm 2014.
HẾT