• 273

Chương 3.1


Số từ: 5055
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Chương 3: Con Bạc

Màn đã mở
Cụ thể sẽ có hiệu quả thế nào, còn phải xem năng lực của đối phương.
1.
Đã đến thời gian giao hẹn nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Tuấn Tùng đâu. Còn tên bắt cóc cũng không gửi tới thêm bất cứ thông tin nào, như thể họ đã bốc hơi biến mất khỏi thế giới này.
Thực ra, khi ngón tay cái đó mất đi sự sống, cũng có nghĩa là cái chết của Lý Tuấn Tùng đã được tuyên bố. Nỗi buồn của La Phi không hề vợi hơn so với Trang Tiểu Khê, bởi vì đối với một vụ bắt cóc, con tin bị chết là thất bại lớn nhất, chưa nói đến chuyện tên bắt cóc còn lấy được tiền chuộc thành công ngay trước mắt cảnh sát.
Một cơ hội xoay chuyển tình thế khó xử khiến cảnh sát cuối cùng cũng có thể rầm rộ tiến hành việc điều tra phá án. Mặc dù cơ hội đó đến một cách rất bị động, nhưng nhanh chóng tóm được tên bắt cóc rõ ràng là con đường duy nhất để cứu vãn danh dự của cảnh sát.
Thông tin được báo về đầu tiên là kết quả khám xét chiếc xe Camry màu trắng của Lý Tuấn Tùng.
Trong xe không có vết máu, không có dấu vết của sự xô xát; Dấu vân tay lấy được trên cửa xe, vô lăng, cần số đều khớp với vân tay Lý Tuấn Tùng để lại trên các vật dụng hàng ngày; Xe không bị hỏng hóc, hiện trường không có dấu hiệu bị buộc phải dừng xe.
Kết quả này cho thấy: Cho đến thời điểm Lý Tuấn Tùng xuống xe, không hề xảy ra sự việc gì đặc biệt trong chiếc Camry. Nhưng sau đó Lý Tuấn Tùng đã đi đâu?
Lúc đầu, La Phi tin là Lý Tuấn Tùng nhất định đã lên một chiếc xe khác. Cho nên anh lập tức cử người kiểm tra toàn bộ camera giám sát trên đường ở khu phong cảnh Sở Cương. Camera giám sát hiển thị: Bắt đầu từ buổi tối ngày 23, cho đến tận 7 giờ sáng ngày 24, tất cả có bảy mươi sáu ô tô các loại có khả năng đi qua con đường xảy ra vụ án ở dưới chân khu phong cảnh Sở Cương, cảnh sát đã lần lượt tiến hành điều tra bảy mươi sáu chiếc ô tô đó nhưng không phát hiện ra mục tiêu khả nghi đáng theo dõi nào.
Sau 7 giờ sáng ngày 24, trời đã sáng tỏ, số lượng ô tô đi vào khu phong cảnh tăng lên rất nhiều. Cân nhắc đến khả năng tên bắt cóc chọn thời điểm sau khi trời sáng để gây án là rất thấp, nên cảnh sát không tiếp tục điều tra thêm nữa.
Không lẽ hướng tư duy tìm xe là sai? Như vậy có nghĩa là Lý Tuấn Tùng đã rời khỏi nơi đó bằng cách khác. Ví dụ như đi bộ, hoặc sử dụng các phương tiện giao thông như xe đạp, xe máy... Như vậy cũng có thể chọn những con đường nhỏ không có camera giám sát, và không bị cảnh sát phát hiện.
Nếu không có ô tô, tên bắt cóc rất khó dùng biện pháp mạnh để khống chế Lý Tuấn Tùng. Có điều, với tính cách yếu đuối của Lý Tuấn Tùng, nếu tên bắt cóc dùng bạo lực uy hiếp, ông ta cũng có khả năng không phản kháng, mà tự nguyện đi theo đối phương.
Nói tóm lại, manh mối ở khu phong cảnh Sở Cương chỉ có thể tạm để đó. Muốn mở ra được nước đột phá, cảnh sát buộc phải tìm phương hướng khác.
Hướng suy nghĩ mà Kha Thủ Cần đưa ra ở phòng họp của sân bóng rất đáng chú ý. Sự thực là bắt đầu từ buổi tối ngày 30 tháng 10, cảnh sát đã tiến hành bí mật điều tra danh sách mà Trang Tiểu Khê liệt kê ra. Khi đã xác định được Lý Tuấn Tùng còn sống hay đã chết, phạm vi và độ sâu của các công việc điều tra tăng lên rất lớn. Đáng tiếc là sau khi đã điều tra toàn bộ những người trong danh sách, không hề phát hiện thấy người nào có điểm khả nghi đáng chú ý.
Không lẽ tên bắt cóc không nằm trong số những người biết rõ tình hình này? Khả năng này cũng có thể xảy ra. Ví dụ như, mấy sinh viên của Trang Tiểu Khê phải tham gia cuộc họp vào chiều ngày 30, nếu họ hàng, bạn bè của số sinh viên đó biết được việc này, cũng có nghĩa là biết được lịch trình công việc của Trang Tiểu Khê trong ngày hôm đó. Bởi vì thông tin này vốn không phải là chuyện bí mật gì, khi nói ra ngoài cũng sẽ không gây ra sự chú ý, cho nên có thể tên bắt cóc đã vô tình biết được việc này, như vậy thì cảnh sát sẽ rất khó dò đoán được hắn trong biển người mênh mông.
Hai manh mối mà cảnh sát đã mất rất nhiều thời gian và công sức điều tra đều không còn hy vọng. Nhưng một manh mối khác lại có thu hoạch bất ngờ.
Tiêu điểm theo dõi manh mối này được khoanh vùng ở khu vực khán đài K của sân vận động Kim Sơn.
Trận đấu bóng diễn ra vào tối ngày 30 tháng 10 là trận đấu tiêu điểm quyết định đội bóng đoạt ngôi vô địch và vị trí thứ ba của mùa giải. Toàn bộ số vé của trận đấu đã được bán hết sạch từ ba ngày trước khi diễn ra trận đấu. Trong tổng số hơn sáu mươi nghìn chỗ ngồi của hơn hai mươi khu vực khán đài trong toàn bộ sân vận động, hơn ba nghìn chỗ ngồi ở khu vực khán đài K là để dành riêng cho fan hâm mộ của đội khách. Số vé này do câu lạc bộ fan hâm mộ của đội khách phụ trách bán, cho nên cảnh sát đã từng hy vọng có thể tìm ra tên bắt cóc giấu mình trên khán đài của đội khách bằng cách điều tra ngược từ kênh bán vé.
Cân nhắc đến sự an toàn của sân bóng (không để cho fan hâm mộ của đội nhà vào khu vực đội khách), khi mua vé đội khách, cần phải đăng ký bằng thẻ hội viên câu lạc bộ người hâm mộ đội khách. Nhưng có rất nhiều cò vé cũng trà trộn vào trong câu lạc bộ để buôn bán vé kiếm lời. Cò lớn mua một cần vài chục vé, thậm chí cả trăm vé, sau đó bán ra với mức giá cao hơn. Bên dưới vẫn còn tò mò, mua mười hai mươi vé, có người còn đưa vé lên trang web Taobao để bán. Cho nên không có cách nào có thể điều tra được rất nhiều người mua vé thực sự.
Mặc dù vậy, cảnh sát vẫn liên hệ được với một lượng lớn người hâm mộ đội khách có mặt tại hiện trường qua câu lạc bộ người hâm mộ đội khách. Số người hâm mộ này đều đã nhận được thông báo về việc hợp tác điều tra từ cảnh sát thành phố, nội dung thông báo cho biết ít nhất có một tên bắt cóc đã từng giấu mình trên khu vực khán đài K trong thời gian diễn ra trận đấu, hy vọng là có người có thể cung cấp được manh mối liên quan.
Đến 4 giờ 20 phút chiều ngày mồng 1 tháng 11, quả nhiên có một tin tức được phản hồi về.
Một fan hâm mộ của đội khách tên là Vương Chí phản ánh: Lúc đó bên cạnh anh ta có một người đàn ông rất kỳ quặc. Người đàn ông đó đến một mình, mặc dù anh ta mặc áo cầu thủ màu đỏ của đội khách, nhưng nghe giọng nói thì lại là người của thành phố. Vương Chí vốn cho rằng anh ta là fan hâm mộ trong khu vực nhưng không mua được vé đội nhà, để được xem trận đấu, anh ta đành phải mua vé đội khách. Nhưng sau đó, Vương Chí lại phát hiện thấy không phải vậy, bởi vì đúng là người đàn ông đó cổ vũ cho đội khách. Nhất là khi đội khách gỡ hòa được một quả, anh ta thậm chí còn nhảy lên, hét to bằng phương ngữ của thành phố. Cũng bởi thế mà Vương Chí có ấn tượng rất sâu sắc về người này.
Một người bản địa lại cổ vũ cho đội khách? Đây thực sự là một biểu hiện vô cùng bất bình thường, có nhiều khả năng là cố tình che đậy điều gì đó. Có thể anh ta hoàn toàn không phải là một fan hâm mộ bóng đá thực thụ, mà đến xem trận đấu vì một mục đích mờ ám nào đó chăng?
La Phi rất quan tâm đến biểu hiện của người đàn ông đó sau khi trận đấu kết thúc, đáng tiếc là Vương Chí nói, khi trận đấu vừa kết thúc thì toàn bộ khu vực khán đài K đều trở nên điên cuồng, lúc đó Vương Chí cũng lao xuống phía dưới khán đài để cướp áo cầu thủ, nên không tiếp tục quan sát người đàn ông đó nữa.
La Phi hỏi số ghế ngồi của Vương Chí, biết được đó ghế số 36 hàng 17 khu vực khán đài K, người đàn ông quặc đó ngồi ở bên trái Vương Chí, tức là ghế ngồi số 37 hàng 17. La Phi bỏ điện thoại xuống, lập tức lấy đoạn băng ghi hình mà cảnh sát Thành đã quay được ở hiện trường trận đấu.
Trong kế hoạch hành động ngày hôm đó, Trang Tiểu Khê nhận được tin nhắn của tên bắt cóc, từ khu vực khán đài D di chuyển đến khu vực khán đài K, Thành phụ trách dõi theo Trang Tiểu Khê để ghi hình, lập tức điều chỉnh ống kính camera chiếu vào vị trí tương ứng. Có điều trước khi xác định trọng tâm là Trang Tiểu Khê, Thành đã nảy ra một suy nghĩ, anh mở rộng phạm vi bao quát của ống kính, mất hai mươi tư giây quẹt qua một lượt toàn bộ khán giả ở khu vực án đài K. Lướt qua ba nghìn người chỉ trong vòng hai mươi tư giây ngắn ngủi, hành động này ở thời điểm đó xem ra không có ý nghĩa gì lớn, nhưng bây giờ thì khác.
La Phi căn cứ vào số ghế đã được xác định, khoanh vùng vị trí của người đàn ông đó trong băng ghi hình, sau đó phóng to hình ảnh của anh ta đến mức độ có thể nhìn ra được. Do độ phân giải có hạn, sau khi phóng to lên, độ nét của hình ảnh rất không lý tưởng, chỉ có thể thấy được hình dạng đại khái của anh ta.
La Phi in hình ảnh sau khi đã phóng to ra thành một tấm ảnh, sau đó mang đi gặp Trang Tiểu Khê để nhận dạng.
Mặc dù chồng đã bị hại, nhưng hôm qua Trang Tiểu Khê chỉ xin nghỉ một ngày, hôm nay đã tiếp tục trở về vị trí làm việc. Khi La Phi và Doãn Kiếm đến văn phòng khoa Xương bệnh viện Nhân Dân tìm Trang Tiểu Khê, bà đang chăm chú xem một bản báo cáo CT.
La Phi để tấm ảnh ra trước mặt Trang Tiểu Khê trong lòng thầm kinh ngạc về ý chí kiên cường của người phụ nữ này.
Trang Tiểu Khê nhìn chăm chú vào người đàn ông trong tấm hình một lúc, trầm ngâm nói:
Người này là...
Bà kéo dài giọng, vẻ như muốn xác nhận nhưng lại không dám khẳng định.
La Phi khuyến khích:
Dựa theo cảm giác đầu tiên của chị, chị nghĩ đến ai thì chính là người đó.

Lúc này Trang Tiểu Khê mới lại nói:
Hình như là con trai của cái người đã chết đó.


Người chết nào?
La Phi nghe mà không hiểu gì.

Chính là người chết trong lần xảy ra sự cố điều trị đó.


Sự cố điều trị?
- La Phi chợt nhớ ra,
Chị muốn nói đến lần xảy ra sự cố khiến Lý Tuấn Tùng bị mất việc?

Trang Tiểu Khê gật đầu:
Con trai của người chết đó đến bệnh viện làm ầm ĩ mấy lần liền, tôi cũng đã từng gặp... Tấm ảnh này trông hơi giống anh ta.
Nói xong, bà lại lẩm bẩm như thể nói một mình:
Ừ, tốt nhất là cho Tiêu Gia Lân xem thử xem.

La Phi hỏi:
Tiêu Gia Lân là ai?


Ồ...
Trang Tiểu Khê ngẩng đầu lên,
Là chủ nhiệm khoa Y vụ ở bệnh viện chúng tôi, thời điểm xảy ra sự cố, chính anh ta là người đứng ra xử lý, anh ta quen mặt người nhà của người chết nhất. Cho nên phải hỏi anh ta thì mới chắc chắn.

La Phi lập tức đề nghị:
Thế thì bây giờ chúng ta đi luôn đi.

Trang Tiểu Khê nói:
Được.
Ba người đứng dậy, ra khỏi văn phòng đi về phía khoa Y vụ.
Trong hệ thống cấu tạo tổ chức của bệnh viện này, khoa Y vụ tương đương với bộ phận chủ quản hành chính, cần đứng ra điều hòa mọi việc liên quan đến điều trị trong và ngoài bệnh viện. Điều tra và xử lý các vụ mâu thuẫn liên quan đến điều trị là một trong những trọng điểm công việc hàng ngày của khoa Y vụ. Chủ nhiệm khoa Y vụ thường đều là nhân tài lãnh đạo, linh hoạt khôn ngoan, xử lý công việc khôn khéo, cũng là ứng viên cạnh tranh tiềm năng đối với vị trí giám đốc bệnh viện sau này.
Vừa nhìn thấy Tiêu Gia Lân, La Phi đã biết đây là một nhân vật lợi hại. Người này khoảng ngoài 40 tuổi, người hơi béo, dáng không cao. Khuôn mặt anh ta tròn xoe xoe, khi nhìn người khác đầu tiên là nheo mắt lại, như thể đang mỉm cười. Giấu được cặp mí mắt có vẻ lờ đờ đó là một đôi mắt tinh anh, ánh nhìn phát ra từ đôi mắt đó quan sát khắp người bạn, hệt như tia X quang, soi thấu bạn trong giây lát.
Trang Tiểu Khê giới thiệu La Phi và Doãn Kiếm cùng mục đích đến gặp của hai người với Tiêu Gia Lân, anh ta liền vội đi vòng ra từ phía sau bàn làm việc, bắt tay La Phi rất chặt, lắc mấy cái, nói liên tục:
Các anh vất vả quá, vất vả quá!
Sau đó anh ta liền thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ buồn bã, ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt Trang Tiểu Khê một lát, ngậm ngùi nói:
Chà bác sĩ Lý là một người tốt... Sao lại có thể xảy ra sự việc như vậy được chứ!

Trang Tiểu Khê không tiếp lời đối phương, bà hất cằm về, phía tấm ảnh, giục:
Nhờ chủ nhiệm Tiêu thử xem giúp.


Được, được!
Tiêu Gia Lân đưa tay cầm lấy tấm ảnh, ngắm nghía kĩ lưỡng hồi lâu rồi nói:
Đúng rồi, chính là tay đó.

Tinh thần La Phi liền phấn chấn hẳn:
Anh có chắc chắn không?


Chắc chắn, đúng là anh ta...
, Tiêu Gia Lân giơ ngón tay trỏ bàn tay phải gõ lên tấm ảnh, nói ra tên người trong ảnh,
Vương Cảnh Thạc!

Nếu Trang Tiểu Khê và Tiêu Gia Lân đều đưa ra phán đoán giống nhau, thì việc này gần như chắc chắn một trăm phần trăm rồi.
Người nhà của người chết trong sự cố điều trị xuất hiện ở hiện trường trao đổi tiền chuộc của vụ án, việc này có nghĩa gì? La Phi nôn nóng hỏi:
Các anh có địa chỉ liên lạc của anh ta không?


Tôi có!
Tiêu Gia Lân nhiệt tình lấy điện thoại di động ra, tìm một hồi trong danh sách liên lạc, rồi đọc một dãy số điện thoại.
Doãn Kiếm ghi lại số điện thoại, hỏi La Phi:
Có gọi bây giờ không?


Gọi. Cứ nói là nhân viên chuyển phát nhanh, địa chỉ trên hóa đơn nhìn không rõ, cần đối chiếu lại với anh ta. Ngoài ra hỏi rõ xem anh ta có nhà không, nếu không có nhà thì bao giờ về?

Doãn Kiếm gật đầu, lấy điện thoại di động bấm máy. Nhưng cậu lập tức chau mày báo cáo:
Tắt máy rồi.

Bây giờ là hơn 5 giờ chiều, đáng lý phải là thời gian người ta bận rộn nhất với các mối liên hệ xã hội. Có ai lại tắt điện thoại di động vào giờ này chứ? Điểm khả nghi ở tay Vương Cảnh Thạc này đúng là ngày càng nhiều. La Phi lập tức phân công Doãn Kiếm:
Đi điều tra thông tin về người này, tôi muốn biết có thể tìm thấy anh ta ở đâu.

Doãn Kiếm nhận nhiệm vụ, đi ra ngoài triển khai công việc. La Phi ở lại tiếp tục hỏi:
Sự cố điều trị đó rốt cuộc là làm sao? Xảy ra thế nào? Xử lý thế nào? Tôi muốn các anh kể tỉ mỉ xem.

Tiêu Gia Lân và Trang Tiểu Khê nhìn nhau, Trang Tiểu Khê xòe tay hướng về Tiêu Gia Lân, ý bảo anh kể đi.
Tiêu Gia Lân liền bắt đầu thuật lại:
Bố của tay Vương Cảnh Thạc này tên là Vương Ngọc, trước đây làm chủ nhiệm văn phòng đối ngoại của tỉnh, cán bộ cấp sở, cũng được coi là một cán bộ cao cấp. Mùa thu năm kia, ông cụ bị bệnh thận nặng, đã làm phẫu thuật ở khoa Thận viện tôi, sau đó bắt đầu nằm viện điều trị. Lúc đó ông cụ cũng đã 79 tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, cho nên mãi không hồi phục được. Nếu là người bình thường có lẽ không qua được ngay từ trước tết. Nhưng ông cụ là cán bộ cao cấp mà, nên đã cố gắng kéo dài bằng các loại thiết bị và thuốc nhập khẩu. Đến cuối năm ngoái, thực ra ông cụ đã trở thành người thực vật, tuần nào cũng phải chạy thận ba lần, thở hoàn toàn bằng máy hô hấp. Cứ như thế duy trì được thêm nửa năm, rạng sáng ngày 12 tháng 5 năm nay thì ông cụ đi. Vốn cứ nghĩ là mất vì bệnh bình thường, nhưng khi kiểm tra bệnh lý thì nguyên nhân chết lại là do máy hô hấp bị trục trặc. Thế là thành ra sự cố điều trị của bệnh viện rồi đúng không? Con trai ông ta không chịu, liên tục đến bệnh viện gây chuyện. Cuối cùng không còn cách nào nữa, bồi thường dứt điểm một lần cho anh ta một trăm bảy mươi nghìn tệ.

Sau khi nghe qua sự việc, La Phi hỏi:
Tay Vương Cảnh Thạc này bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?


Khoảng 40 thì phải.
Tiêu Gia Lân dài giọng nói,
Hắn không có công ăn việc làm gì, là một gã lưu manh.


Khoảng 40?
La Phi tính toán chênh lệch tuổi tác giữa hai bố con rồi phỏng đoán,
Như vậy trên anh ta vẫn còn anh chị đúng không?


Không. Anh ta là con độc, trung niên đắc tử. Chắc chắn là được nuông chiều từ nhỏ, nếu không, anh thử nghĩ mà xem? Với xuất thân của anh ta, nếu có tí ý chí, làm sao lại là một thằng lưu manh được chứ?

Phi gật đầu. Con em của cán bộ cao cấp như vậy, nếu lúc nhỏ không được dạy dỗ cẩn thận, rất dễ hình thành tính cách xấu, nuông chiều bản thân, không nghe lời ai. Đến khi thế hệ trên trong nhà về hưu, thất thế, loại người này mất đi chỗ dựa, bản thân mình lại không có tài cán gì, thường sẽ rất bết bát, thậm chí cuộc sống còn không bằng dân thường.
La Phi phân tích tiếp:
Anh ta không có việc làm, vậy thì hoàn toàn sống bám vào tiền lương hưu của ông cụ đúng không?


Chắc chắn rồi.
Tiêu Gia nhún vai nói,
Chi phí điều trị của ông cụ hết bao nhiêu đều được nhà nước thanh toán, mỗi tháng còn để ra được hơn mười nghìn tệ tiền lương hưu, đều do Vương Cảnh Thạc nắm giữ. Cho nên anh đừng nghĩ hắn là một thằng lưu manh, cuộc sống cũng đàng hoàng lắm.

La Phi chau mày:
Thế thì Vương Ngọc chết đi đồng nghĩa với cây tiền của Vương Cảnh Thạc bị chặt gẫy đúng không?


Đúng thế. Cho nên đối phó với hắn rất mệt mỏi, đầu tiên hắn đòi tận những một triệu tệ cơ đấy. Sau đó tôi phải làm rất nhiều việc mới giảm được mức giá xuống còn một trăm bảy mươi nghìn tệ - Đó là một con số có thể chấp nhận được đúng không, coi như xong việc, yên chuyện.

La Phi để ý thấy khi nói câu cuối cùng, Tiêu Gia Lân có ý nhìn Trang Tiểu Khê, nhưng mặt bà lạnh tanh không biểu lộ sắc thái gì. La Phi bỗng ý thức được điều gì đó, liền hỏi cho rõ:
Anh vừa nói phải làm rất nhiều việc, trong đó có cả chuyện đuổi việc Lý Tuấn Tùng đúng không?

Sắc mặt Tiêu Gia Lân không hề có vẻ khó xử như những người khác, ông ta cười giải thích:
Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng làm thế nào được? Dù sao cũng phải đưa ra một biện pháp giải quyết đối với người nhà người chết chứ.

La Phi hoàn toàn hiểu được ngầm ý của đối phương. Cái gọi là biện pháp giải quyết, chính là hóa giải áp lực từ người nhà của người chết bằng cách đuổi việc Lý Tuấn Tùng. Bởi vì sau khi đuổi việc Lý Tuấn Tùng, phía bệnh viện bèn có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Lý Tuấn Tùng. Thảo nào Trang Tiểu Khê cho rằng thực tế Lý Tuấn Tùng đã trở thành kẻ chịu tội thay cho bệnh viện.
Mặc dù Trang Tiểu Khê ở ngay trước mặt, Tiêu Gia Lân vẫn có thể nói ranhững lời đó một cách rất đàng hoàng. La Phi biết mình không phán đoán sai: Tay này quả nhiên là một kẻ bẩm sinh đã có khả năng luồn lách để thăng quan tiến chức. Anh không kìm được bật ra câu hỏi:
Anh làm như vậy, giảm được áp lực cho bệnh viện, nhưng thế có phải là Vương Cảnh Thạc đã trút mọi oán hận lên người Lý Tuấn Tùng không?


Cá nhân khác với bệnh viện mà, cách xử lý cũng có thể linh hoạt hơn rất nhiều. Đơn giản nhất là khi hắn tìm anh, anh cứ tránh mặt hắn là xong. Bệnh viện thì làm sao mà tránh được? Ngày nào đối phương cũng đến kiếm chuyện, thì công việc bình thường trong bệnh viện làm sao mà triển khai được?
Tiêu Gia Lân thủng thẳng nói lý với vẻ
Lý lẽ không thuộc về kẻ nói to
.
La Phi biết loại người này là như vậy, anh có nôn nóng nói lý với anh ta cũng vô nghĩa. Chỉ là có một điểm La Phi vẫn chưa hiểu lắm:
Đối phó với Vương Cảnh Thạc khó khăn đến thế sao? Đến mức các anh phải hy sinh một bác sĩ chuyên khoa?

Thực ra một đơn vị điều trị ở cấp bậc như bệnh viện nhân Dân tỉnh thành, sẽ có quan hệ với cả xã hội đen. Các vụ rắc rối về điều trị thông thường đều có thể hóa giải được. Hơn nữa Vương Chính Thạc chẳng qua cũng chỉ là con em của một cán bộ cao cấp đã hết thời, hắn lấy thế gì để ép Lý Tuấn Tùng phải ra đi?

Anh đừng coi thường tay này.
Tiêu Gia Lân khẽ chặc lưỡi nói,
Hắn có một đám bạn chống lưng, rất khó nhằn.

La Phi muốn tìm hiểu cụ thể hơn:
Bạn gì?


Đều là những thằng lưu manh trong xã hội.
Tiêu Gia Lân quay đầu nhìn Trang Tiểu Khê,
Đám người đó chị cũng gặp rồi đấy, không phải là dễ chơi đâu.

Trang Tiểu Khê gật đầu, mặt vẫn không để lộ sắc thái gì.
Tiêu Gia Lân dường như đã quen với thái độ của bà, anh ta quay về phía La Phi cười thành tiếng, như muốn bảo: Anh xem, đến chị ta cũng thừa nhận đấy thôi.
Có một đám bạn lưu manh trong xã hội? Điều này dường như lại càng làm tăng điểm khả nghi đối với Vương Cảnh Thạc. Đúng lúc này, Doãn Kiếm gọi xong điện thoại đi vào trong phòng, La Phi bước tới hỏi:
Thế nào?

Doãn Kiếm báo cáo với La Phi về tình hình vừa tìm hiểu được:
Bố mẹ của Vương Cảnh Thạc đều đã mất, cũng không có anh chị em. Có vợ con, nhưng đã ly dị từ nhiều năm trước. Hiện tại hắn sống một mình bên ngoài, nay đây mai đó, bởi vì khi ly dị, nhà đã được tòa xử cho người vợ, cho nên bây giờ hắn không có lấy cả một chỗ ở cố định.

La Phi chau mày:
Thế thì làm thế nào mà tìm được hắn?

Chúng tôi đã điều tra số điện thoại di động của Vương Cảnh Thạc, phát hiện thấy cuộc gọi cuối cùng của hắn được ghi lại là vào khoảng 10 giờ tối ngày 30 tháng 10, đối tượng gọi điện là vợ cũ của hắn. Cho nên người có khả năng biết chỗ ở của Vương Cảnh Thạc bây giờ chính là người phụ nữ tên là Từ Tiểu Duyên này. Ngoài ra, phòng kỹ thuật đã triển khai giám sát số điện thoại di động của Vương Cảnh Thạc, nếu hắn bật máy, chúng ta sẽ có thể khoanh vùng được vị trí của hắn.

Hơn 10 giờ tối ngày 30 tháng 10, không phải chính là thời điểm sau khi kết thúc trận đấu bóng không lâu sao? La Phi thầm suy đoán trong đầu, lại hỏi:
Cậu chưa gọi điện thoại cho Từ Tiểu Duyên phải không?

Doãn Kiếm đáp:
Chưa.

La Phi khen ngợi:
Đúng, đừng gọi, đến tận nhà gặp.
Dứt lời liền cùng Doãn Kiếm cáo biệt ra về. Trang Tiểu Khê cũng đi luôn theo họ rời khỏi khoa Y vụ, xem ra bà không hề muốn ở lại một mình với Tiêu Gia Lân.

Sao trước đây chị không nói đến sự việc cá nhân này?
La Phi thấy Trang Tiểu Khê đi theo ra, liền quay đầu hỏi một câu.
Trang Tiểu Khê đáp
hả?
, dường như không hiểu ý đối phương.

Tôi đã hỏi chị, Lý Tuấn Tùng có đắc tội với ai không, lúc đó chị không nghĩ tới Vương Cảnh Thạc à?


Anh hỏi chuyện này à...
, Trang Tiểu Khê im lặng một lúc rồi giải thích,
Thứ nhất, việc này đã qua được gần nửa năm rồi, ai mà nghĩ được là sau một thời gian dài như Vương Cảnh Thạc vẫn tìm Lý Tuấn Tùng để gây sự; Thứ hai, nếu việc như vậy cũng được coi là đắc tội với người khác, thì Lý Tuấn Tùng đã đắc tội với quá nhiều người.

Lý do thứ nhất rất dễ hiểu: Đúng là khi mất tích, Lý Tuấn Tùng đã rời khỏi bệnh viện rất lâu rồi, cho nên lúc đầu khi phân tích, La Phi cũng không nghĩ theo hướng này nếu không phải là trong đoạn băng ghi hình ở sân bóng xuất hiện bóng dáng Vương Cảnh Thạc, manh mối này chắc cũng sẽ không được điều tra trước. Nhưng điểm thứ hai mà Trang Tiểu Khê nói, La Phi lại thấy hơi kỳ lạ.

Với tính cách như Lý Tuấn Tùng, cũng thường xuyên đắc tội với bệnh nhân sao?


Chỉ cần là bác sĩ, ai không phải đắc tội với bệnh nhân?
Khóe miệng Trang Tiểu Khê thoáng một nụ cười đau khổ,
Chuyện này không liên quan đến tính cách. Vì rất nhiều bệnh nhân... Hừm, nói thế nào nhỉ... Anh không ở trong ngành này, e là không thể tưởng tượng được.

Nghe ý tứ trong câu nói này, dường như sự đối lập giữa bác sĩ và bệnh nhân đã trở thành một trạng thái bình thường, hơn nữa sự đối lập này đa phần đều bắt nguồn tìm sự đòi hỏi kiếm chuyện vô lý của bệnh nhân. La Phi nghĩ đến những tin tức thời sự về các vụ mâu thuẫn giữa bệnh viện và bệnh nhân thường xuyên xuất hiện trên các kênh truyền thông lớn. Anh không hề muốn đưa ra nhận xét chủ quan nào về những vụ mâu thuẫn này, nhưng mối quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân ngày càng xấu đi đã trở thành một sự thực không thể chối cãi.
Cho nên kể cả là một bác sĩ nhu nhược không muốn tranh giành gì như Lý Tuấn Tùng, cũng không thể tránh được, vẫn trở thành cái gai trong mắt rất nhiều bệnh nhân? Nếu đúng là như vậy, thì những manh mối mà cảnh sát có thể điều tra không phải là lại nhiều lên hay sao?
Cho dù thế nào đi nữa, vẫn phải bắt đầu từ mục tiêu lớn nhất là Vương Cảnh Thạc trước đã!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.