Chương 34
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 2737 chữ
- 2020-05-09 04:22:43
Số từ: 2867
Nguồn: isach
Ronnie.
"Con thật sự đã hoàn thành ô cửa sổ sao?
Ronnie quan sát cha cô khi ông nói chuyện với Jonah trong phòng bệnh, nghĩ rằng ông đã có vẻ tốt hơn. Trông ông vẫn còn mệt, nhưng gò má ông đã có chút khí sắc và ông di chuyển với vẻ dễ dàng hơn.
"Nó tuyệt lắm, cha à." Jonah nói, "Con không thể đợi để cha trông thấy nó."
"Nhưng còn quá nhiều mảnh ghép còn lại mà."
"Ronnie và Will có giúp một chút," Jonah thú nhận.
"Vậy sao?'
"Con phải chỉ cho họ cách làm. Họ không biết gì hết. Nhưng đừng lo, con đã rất kiên nhẫn ngay cả khi họ làm sai."
Cha cô cười. "Thật tuyệt khi nghe điều đó."
"Vâng. Con là một thầy giáo khá tốt."
"Cha chắc chắn như thế."
Jonah nhăn mũi. "Ở đây bốc mùi vui vẻ, đúng không?"
"Một chút."
Jonah gật đầu. "Con nghĩ thế." Cậu ra hiệu về chiếc ti vi. "Cha có đang coi phim nào không?"
Cha cô lắc đầu. "Không quá nhiều."
"Cái đó để làm gì vậy?"
Cha cô liếc vào túi truyền tĩnh mạch. "Có một ít thuốc trong đó."
"Nó sẽ làm cho cha tốt hơn ư?"
"Bây giờ cha đang cảm thấy tốt hơn rồi."
"Vậy cha sẽ về nhà chứ?"
"Sớm thôi."
"Hôm nay ư?"
"Có lẽ ngày mai," Ông nói. "Nhưng con có biết cha muốn dùng gì không?"
"Gì?"
"Một lon soda. Con có nhớ quán cafeteria ở đâu không? Đi xuống hành lang và qua một khúc quanh ấy?"
"Con biết nó ở đâu mà. Con không còn là trẻ con nữa. Chị muốn loại nào?"
"Một Sprite hoặc 7-Up"
"Dù vậy, em không có chút tiền nào hết."
Khi cha cô liếc nhìn cô, cô xem đó như một gợi ý và thò tay vào túi. "Chị có một ít." Cô nói. Cô lấy ra những gì cô nghĩ cậu bé cần từ trong túi của cô và đưa cho cậu khi cậu tiến về phía cửa. Ngay khi cậu đi khỏi, cô có thể thấy cha cô nhìn chằm chằm vào cô.
"Luật sư đã gọi sáng nay. Họ sẽ hoãn ngày ra tòa của con cho đến cuối tháng mười."
Ánh nhìn của Ronnie chuyển đến cửa sổ. "Ngay lúc này con không thể nghĩ về điều đó."
"Cha xin lỗi." Ông nói. Ông im lặng trong một thoáng, và cô có thể cảm thấy ông đang quan sát cô. "Jonah thật sự chống chọi như thế nào?" Ông hỏi.
Ronnie khẽ nhún vai. "Bối rối. Hoang mang. Sợ hãi. Vừa vặn chống chọi cùng nhau." Giống như con vậy, cô muốn nói thêm.
Cha cô ra hiệu cô lại gần hơn. Cô ngồi xuống chiếc ghế mà Jonah đã sử dụng. Ông với lấy tay cô và siết chặt. "Cha xin lỗi. Cha đã không đủ khỏe mạnh để không phải vào bệnh viện. Cha không bao giờ muốn để con trông thấy cha như thế này."
Cô lắc đầu nguầy nguậy. "Không bao giờ, đừng bao giờ xin lỗi về điều đó."
"Nhưng..."
"Không nhưng, Okay? Con cần phải biết. Con mừng là con đã biết."
Ông dường như chấp nhận điều đó. Nhưng sau đó ông làm cô ngạc nhiên.
"Con có muốn kể về những gì đã xảy ra với Will không?"
"Điều gì khiến cha nói như thế?" cô hỏi.
"Vì cha biết con. Vì cha biết khi nào có điều gì đó khác trong tâm trí con. Vì cha biết con quan tâm cậu ta nhiều như thế nào."
Ronnie ngồi thẳng lên, không muốn nói dối ông. "Anh ấy đã về nhà để đóng gói đồ đạc." Cô nói.
Cô có thể cảm thấy cha cô đang nghiên cứu cô.
"Cha có bao giờ kể cho con nghe cha của cha là một tay chơi bài poker chuyên nghiệp chưa?"
"Rồi. Cha đã kể cho con. Vì sao? Cha muốn chơi poker ư?"
"Không." Ông nói. "Cha biết là có nhiều thứ đã xảy ra với Will hơn con đang nói, nhưng nếu con không muốn nói về điều đó, cũng ổn mà."
Ronnie lưỡng lự. Cô biết ông sẽ thấu hiểu, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng. "Như con nói. Anh ấy đã đi rồi." Cô nói thay vì thế. Và với một cái gật đầu, cha cô cho qua.
"Nhìn con có vẻ mệt." Ông nói. "Con nên về nhà và lấy một giấc ngủ."
"Con sẽ. Nhưng con muốn ở lại đây một lúc nữa."
Ông chỉnh lại bàn tay ông trên tay cô. "Được mà."
Cô nhìn túi truyền tĩnh mạch mà Jonah đã hỏi trước đó. Nhưng không giống em trai cô, cô biết không phải thuốc đã làm cha cô tốt hơn.
"Nó vẫn đau sao?" Cô hỏi.
Ông ngừng lại trước khi trả lời. "Không." Ông nói, "Không quá nhiều."
"Nhưng nó đau chứ?"
Cha cô bắt đầu lắc đầu. "Con yêu..."
"Con muốn biết. Nó có đau trước khi cha đến đây không? Nói với con sự thật, được không?"
Ông cào nhẹ lên ngực trước khi trả lời. "Có."
"Bao lâu rồi?"
"Cha không hiểu ý con..."
"Con muốn biết nó bắt đầu đau khi nào," Ronnie nói, nghiêng người qua thành giường. Cô muốn ông nhìn vào mắt cô.
Một lần nữa, ông lắc đầu. "Không quan trọng đâu. Cha đang cảm thấy tốt hơn. Và bác sĩ biết nên làm gì để giúp cha."
"Làm ơn đi." Cô nói. "Nó bắt đầu đau khi nào?"
Ông nhìn xuống đôi tay của họ, cuộn lại quá chặt trên giường. "Cha không biết. Tháng ba hoặc tháng tư gì đấy? Nhưng không phải mỗi ngày..."
"Trước đây, mỗi khi bị đau," Cô tiếp tục, kiên quyết nghe sự thật. "Cha làm gì?"
"Trước đây nó không quá tệ." Ông trả lời.
"Nhưng nó vẫn đau, đúng không?"
"Phải."
"Cha đã làm gì?"
"Cha không biết." Ông miễn cưỡng. "Cha cố không nghĩ đến nó. Cha tập trung vào những thứ khác."
Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng trên vai cô, không thích những gì ông có thể sẽ nói, nhưng cô cần phải biết. "Cha đã tập trung vào cái gì?"
Cha cô vuốt phẳng những vệt nhăn trên tấm trải giường bằng bàn tay tự do. "Tại sao điều này lại quan trọng với con?"
"Vì con muốn biết có phải cha tập trung vào những thứ khác bằng cách chơi đàn piano hay không."
Ngay khi cô nói điều đó, cô biết cô đã đúng. "Đêm hôm đó trong nhà nguyện, con đã thấy cha chơi đàn, đêm mà cha có cơn ho ấy. Và Jonah nói cha đã lén đến đó ngay khi chiếc dương cầm được đem đến."
"Cưng à..."
"Cha có nhớ lúc cha nói rằng việc chơi đàn khiến cha cảm thấy tốt hơn không?"
Cha cô gật đầu. Ông có thể nhận ra điều gì sắp đến, và cô chắc chắn ông không muốn trả lời. Nhưng cô phải biết.
"Có phải cha muốn nói rằng điều đó khiến cha không cảm thấy đau nhiều nữa? và làm ơn nói cho con biết sự thật. Con sẽ biết nếu cha nói dối." Ronnie sẽ không bị làm lệch hướng, không phải lần này.
Ông nhắm mắt lại một thoáng, rồi nhìn vào mắt cô. "Phải."
"Nhưng bất luận thế nào, cha vẫn dựng một bức tường quanh cây đàn piano?"
"Phải." Ông nói lần nữa.
Với điều đó, cô cảm thấy sự bình tĩnh mong manh của cô tan biến. Hàm cô bắt đầu run rẩy khi cô hạ thấp đầu áp vào ngực cha cô.
Cha cô ôm lấy cô. "Đừng khóc mà." Ông nói. "Làm ơn đừng khóc..."
Nhưng cô không thể kềm được. Ký ức về cách cô đã hành động sau đó và việc hiểu rõ về những gì ông làm đã rút cạn toàn bộ sức mạnh còn lại của cô. "Ôi, Cha ơi..."
"Đừng mà, bé con... làm ơn đừng khóc mà. Nó không quá tệ sau đó đâu. Cha nghĩ cha có thể xoay sở được, và cha đã làm được. Nó đã không quá tệ cho đến tuần vừa qua, hoặc đến nỗi..." Ông chạm một ngón tay vào quai hàm của cô, và khi cô nhìn vào mắt ông, những gì cô nhìn thấy gần như làm tim cô vụn vỡ. Cô phải quay mặt đi.
"Cha có thể xoay sở được mà." Ông lập lại, và cô biết với giọng nói của ông, ông có ý như vậy. "Cha hứa đó. Nó đau, nhưng đó không phải là điều duy nhất cha nghĩ đến, vì cha có thể né tránh được nó bằng nhiều cách khác. Như là làm việc với ô cửa sổ cùng Jonah, hoặc chỉ cần cảm thấy thích thú với mùa hè mà cha đã mơ ước khi cha yêu cầu mẹ con cho hai con đến với cha."
Lời của ông thiêu đốt cô, lòng khoan dung của ông nhiều hơn cô có thể chịu đựng. "Con rất xin lỗi, Cha ơi..."
"Nhìn cha nè," Ông nói, nhưng cô không thể. Cô chỉ có thể nghĩ đến sự cần thiết của ông về piano, thứ cô đã lấy đi khỏi ông. Vì cô chỉ nghĩ cho bản thân. Vì cô muốn làm tổn thương ông. Vì cô đã không quan tâm.
"Nhìn cha đi." Ông nói lần nữa. Giọng ông dịu nhẹ nhưng khẩn nài. Miễn cưỡng, cô nhấc đầu lên.
"Cha đã có một mùa hè tuyệt vời nhất trong cuộc đời cha," Ông thì thầm. "Cha được thấy con cứu những con rùa, và cha đã có cơ hội nhìn con vướng vấn với tình yêu, cho dù nó đã không kéo dài mãi mãi. Và trên tất cả, cha đã được biết về con như một phụ nữ trẻ, không phải một cô gái nhỏ nữa, vào lần đầu tiên xảy ra. Và cha không thể nói với con rằng những điều đó trao tặng cho cha sự vui thích nhiều như thế nào đâu. Đó là những gì cha đã có được trong suốt mùa hè."
Cô biết lời của ông chân thành, nhưng chỉ khiến cô cảm thấy tệ hơn. Cô định nói vài điều khi Jonah háo hức lao qua cửa.
"Nhìn xem con tìm thấy ai nè," Cậu bé nói, ra hiệu bằng lon Sprite.
Ronnie ngước lên, trông thấy mẹ cô đứng sau Jonah.
"Chào cưng." Bà nói.
Ronnie quay nhìn cha cô.
Ông nhún vai. "Cha phải gọi cho bà ấy." Ông giải thích.
"Anh có ổn không?" mẹ cô hỏi.
"Anh không sao đâu Kim." Cha cô trả lời.
Mẹ cô xem đó như một lời mời để bước vào trong phòng. "Em nghĩ tất cả chúng ta cần nói chuyện." Bà tuyên bố.
Sáng hôm sau, Ronnie sắp xếp lại tâm trí cô và chờ đợi trong phòng cô khi mẹ cô bước vào.
"Con đã làm xong việc đóng gói đồ đạc chưa?"
Cô tập trung vào mẹ cô với cái nhìn điềm tĩnh nhưng kiên quyết. "Con sẽ không về New York với mẹ."
Kim chống tay lên hông. "Mẹ nghĩ chúng ta đã thảo luận việc này rồi."
"Không." Ronnie bình tĩnh nói. "Mẹ đã thảo luận. Nhưng con không tham gia."
Mẹ cô lờ đi lời bình luận của cô. "Đừng trẻ con thế chứ. Dĩ nhiên là con sẽ về nhà."
"Con sẽ không trở về New York." Ronie khoanh tay lại nhưng không tăng cao giọng.
"Ronnie..."
Cô lắc đầu, biết rằng cô chưa bao giờ nghiêm túc hơn trong cuộc đời cô. "Con ở lại, và con sẽ không thảo luận về việc đó. Bây giờ con đã đủ mười tám tuổi và mẹ không thể ép buộc con trở về cùng với mẹ. Con đã trưởng thành và con có thể làm những gì con muốn."
Khi đã tiếp thu được lời lẽ của Ronnie, mẹ cô di chuyển một cách thiếu chắc chắn từ chân này đến chân kia.
"Điều này..." Cuối cùng bà nói, ra hiệu về phía phòng sinh hoạt chung, cố để nghe có vẻ hợp lý. "Đây không phải là trách nhiệm của con."
Ronnie bước lên một bước về hướng của bà. "Không ư? Vậy thì của ai? Ai sẽ chăm sóc cho cha đây?"
"Cha con và mẹ đã nói về điều đó..."
"Oh. Mẹ muốn nói đến mục sư Harris à?" Ronnie hỏi gặng. "Phải rồi, như là ông ấy có thể chăm sóc cho cha nếu như ông suy sụp hoặc bắt đầu thổ huyết lần nữa à. Mục sư Harris không thể làm điều đó một cách cụ thể được đâu."
"Ronnie..." Mẹ cô bắt đầu lần nữa.
Ronnie vung tay lên trời, nỗi thất vọng và quyết tâm của cô gia tăng. "Chỉ vì mẹ vẫn còn nổi điên với cha, không có nghĩa là con cũng sẽ nổi điên với ông ấy, okay? Con biết những gì cha đã làm và con rất tiếc rằng ông đã làm tổn thương mẹ. Nhưng đây là về cha con. Ông bị bệnh và cần sự giúp đỡ của con, và con sẽ ở lại đây vì ông. Con không quan tâm đến việc ông đã không chung thủy, con không quan tâm đến việc ông đã bỏ chúng con. Nhưng con quan tâm cha."
Lúc đầu, mẹ cô có vẻ thật sự sửng sốt. Khi bà nói trở lại, giọng bà nhỏ rí. "Chính xác thì cha con đã nói gì với con thế?"
Ronnie định quả quyết rằng điều đó không quan trọng, nhưng có gì đó làm cô ngừng lại. Vẻ mặt của mẹ cô quá đỗi kỳ lạ, gần như... hổ thẹn. Như thể... như thể...
Cô nhìn chằm chằm vào mẹ, sự nhận biết trở nên rõ ràng khi cô nói. "Không phải cha là người đã ngoại tình, đúng không?" Cô nói chậm rãi. "Là mẹ."
Tư thế của mẹ cô không đổi, nhưng bà trông như bị đánh. Sự nhận biết tác động vào Ronnie với một sức mạnh gần như cụ thể.
Mẹ cô ngoại tình, không phải cha cô. Và...
Căn phòng thình lình ngột ngạt khi hàm ý trở nên rõ ràng. "Đó là lý do vì sao cha bỏ đi, đúng không? Vì ông đã phát hiện ra. Nhưng mẹ để cho con tin suốt từ khi ấy đến nay rằng đó là lỗi của ông ấy, rằng ông ra đi không vì lý do tốt đẹp nào. Mẹ làm ra vẻ như đó là do ông, trong khi ngay từ đầu là mẹ. Mẹ có thể làm như thế sao?" Ronnie chỉ vừa vặn thở được.
Mẹ cô dường như không thể nói, và Ronnie thấy bản thân đang tự hỏi phải chăng cô chưa từng hiểu mẹ một chút nào.
"Có phải với Brian không?" Thình lình cô hỏi gặng. "Mẹ đã không chung thủy với cha vì Brian sao?"
Mẹ cô vẫn im lặng, và một lần nữa Ronnie biết cô đã đúng.
Mẹ cô đã để cô tin rằng cha cô đã bỏ đi không vì lý do nào hết. Và mình đã không nói chuyện với cha trong ba năm vì điều đó...
"Mẹ biết gì không?" Cô cáu kỉnh. "Con không quan tâm. Con không quan tâm điều gì đã xảy ra giữa hai người. Con không quan tâm những gì đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng con sẽ không bỏ lại cha đâu, và mẹ không thể bắt buộc con..."
"Ai không bỏ ai lại thế?" Jonah cắt ngang. Cậu bé vừa đi vào phòng, tay cầm một ly sữa, cậu quay người nhìn từ mẹ sang cô. Cô có thể nghe được nỗi hoảng loạn trong giọng cậu.
"Chị sẽ ở lại đây à?" Cậu hỏi.
Mất một lúc Ronnie mới có thể trả lời khi cô vật lộn để kiểm soát sự giận dữ. "Phải." Cô nói, hy vọng rằng giọng cô nghe có vẻ bình tĩnh hơn cô cảm thấy. "Chị sẽ ở lại."
Cậu bé đặt ly sữa lên trên chiếc tủ thấp. "Vậy thì em cũng ở lại." Cậu tuyên bố.
Mẹ cô đột ngột có vẻ mất kiểm soát, và dù Ronnie vẫn còn cảm thấy cạnh sắc của cơn giận, không cách gì cô để cho Jonah nhìn cha cậu chết. Cô băng ngang qua phòng và ngồi xổm xuống trước cậu.
"Chị biết là em muốn ở lại, nhưng em không thể ở lại được đâu." Cô nói dịu dàng
"Tại sao không. Em sẽ ở lại."
"Nhưng em phải đến trường."
"Vậy thì sao? Em có thể đi học ở đây. Cha và em đã nói về điều đó."
Mẹ của họ đến bên họ. "Jonah..."
Jonah đột ngột quay lưng lại, và cô có thể nghe thấy sự hoảng loạn trong giọng cậu khi cậu nhận ra phe của mình không đông bằng. "Em không quan tâm đến trường học. Điều đó không công bằng. Em muốn ở lại đây!"