Chương 127: Anh chính là anh hùng của tôi!
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 834 chữ
- 2022-02-04 07:24:35
Từ lâu Hoắc Vân Thâm đã nghe ra cô đang kéo khúc nhạc dạo để bắt đầu Bản Giao hưởng Số 3 Mi giáng trưởng của Beethoven,
Anh hùng ca
.
Vốn dĩ cần phải có rất nhiều nhạc cụ phối hợp với nhau mới có thể hoàn thành bản giao hưởng đó, thế nhưng vào giờ phút này chỉ có hai người Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nhận được ánh mắt của Hứa Hi Ngôn, hai tay anh nhấn vào phím đàn piano, bắt đầu phối hợp với màn biểu diễn của cô.
Sự nối tiếp của hai người bọn họ có thể nói là hoàn mỹ, phối hợp với nhau không chê vào đâu được. Đây là lần đầu tiên hai người hợp tấu nhưng lại có một sự ăn ý vô cùng tự nhiên.
Nhạc sĩ vĩ đại Beethoven đã rót vào bản
Anh hùng ca
này một ý nghĩa cách mạng thần thánh, thế nhưng ngày hôm nay Hứa Hi Ngôn lại dùng bản giao hưởng này để nói cho Hoắc Vân Thâm biết:
Anh hùng không phải do trời sinh!
Tất cả mọi anh hùng đều phải trải qua vô vàn đau khổ, dốc sức vì nước, cuối cùng mới có thể trở thành anh hùng vĩ đại.
Hoắc Vân Thâm, sự kiên cường, nỗ lực, khoan dung, không chịu chấp nhận số phận của anh đã khiến anh trở thành một anh hùng.
Ít nhất thì ở trong lòng tôi, anh chính là anh hùng!
Trong ánh mắt của Hứa Hi Ngôn tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ đối với Hoắc Vân Thâm, còn trong ánh mắt anh khi nhìn cô lại tràn đầy tình cảm sâu sắc và cảm động.
Trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, đã đạt đến mức độ quên mất cả bản thân mình.
Dường như lúc này trong trời đất chỉ còn hai người bọn họ, họ dùng âm nhạc tiến sâu vào linh hồn của đối phương, dùng linh hồn để đối thoại với linh hồn.
Hai người rong chơi bên trong đại dương âm nhạc, diễn tấu của Hứa Hi Ngôn làm người ta phải ngạc nhiên.
Cả người Hoắc Vân Thâm toả ra phong thái tự tin, so với ở trên màn ảnh thì anh còn lấp lánh hơn nhiều.
Tất cả mọi người ở đây đều bị bàn diễn tấu hai tầng của bọn họ cảm hoá, chìm đắm trong thế giới mà bọn họ xây dựng bằng âm nhạc.
Hoắc Cảnh Đường ở trong đám người nhìn thấy dáng vẻ lấp lánh tỏa sáng của Hoắc Vân Thâm, đôi tay đang giấu phía sau của anh ta không kìm được mà nắm chặt thành đấm, trong lòng không ngừng oán hận.
Rõ ràng Hoắc Vân Thâm đã hứa với anh ta, sau này sẽ không khoe khoang tài nghệ của mình trước mặt ông nội nữa, vậy cảnh tượng bây giờ lại là gì?
Cố ý muốn giành được sự cưng chiều của ông nội, quá xảo trá rồi!
Hoắc Tam Nghiên thấy em trai mình và tên nhóc tóc bạc kia nhìn nhau đầy thâm tình, không hiểu tại sao lại cảm thấy cảnh tượng này lại tràn ngập cảm giác
gay
thế?
Cô ấy không nhịn được mà hỏi Đường Diệc Sâm:
Này, chú Đường, từ khi nào mà em trai của chị quen với cái tên đó thế? Lai lịch của cậu ta là gì?
Em không biết.
Đường Diệc Sâm cũng rất hiếu kỳ đó chứ!
Hoắc Tam Nghiên dùng cánh tay thúc vào người anh ta:
Không phải em và nó luôn mặc chung một cái quần hay sao?
Ý của cô là việc Hoắc Vân Thâm kết bạn với ai, người khác có thể không biết nhưng Đường Diệc Sâm chắc chắn sẽ là người hiểu rõ nhất.
Đường Diệc Sâm khẽ sờ vào mũi mình:
Trước đây là bạn tốt nhất, thế nhưng bây giờ cậu ta cũng không chịu cho em mặc chung quần.
Anh ta vẫn còn nửa câu còn lại: cái tên Hoắc Vân Thâm kia đã vô nhân tính đến mức có người khác phái thì không còn để ý đến mình nữa.
Bản hợp tấu
Anh hùng ca
vừa kết thúc, đợi đến lúc mọi người đều tỉnh lại, tất cả liền vang lên tiếng vỗ tay và tiếng ủng hộ nhiệt liệt nhất.
Giữa tiếng vỗ tay đó, dù Hứa Hi Ngôn không muốn nhưng vẫn phải trả đàn violon trong tay mình cho Tiết Nhã Đình rồi nói lời cảm ơn với cô ta.
Thế nhưng trong lòng cô lại vang lên một âm thanh khác:
Artemis, hãy chờ chị, rồi sẽ có một ngày, chị nhất định sẽ chuộc em về!
Màn biểu diễn kết thúc, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm trở lại vị trí trước đó.
Hoắc Tam Nghiên xông xáo chạy lại, đầu tiên là khen tiết mục biểu diễn của bọn họ một hồi, sau đó lại hỏi bóng hỏi gió Hoắc Vân Thâm:
Em trai, em cảm thấy trong những cô gái lúc nãy, ai có tài nghệ tốt nhất?
...