Chương 433: Trong lòng hơi xúc động
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 805 chữ
- 2022-02-08 11:52:32
Được được được, chờ con tán đổ con gái người ta rồi lại nói.
Trần Vân Lộ mỉm cười và nói, rồi quay đầu lại nhìn về phía chồng nằm trên giường bệnh nói:
Ông Hoắc à, ông nghe thấy được chưa? Con trai ông suy nghĩ thông suốt rồi, muốn cưới vợ đấy. Ông phải nhanh khỏe đi, có muốn uống trà con dâu không?
Hoắc Chấn tạm thời không nói được, chỉ có thể chớp chớp mắt, chứng tỏ ông nghe thấy được, ông muốn uống trà con dâu pha.
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy cha mẹ nói chuyện ngay trước mắt, trong lòng hơi xúc động, anh có thể cảm nhận được lòng mong mỏi của cha mẹ đối với mình.
Bất kỳ lúc nào bọn họ cũng đều hi vọng anh có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, kế thừa gia sản.
Anh đã nghĩ rồi, chỉ cần anh có thể đứng lên, anh sẽ cầu hôn Hứa Hi Ngôn, cố gắng sớm cưới cô về nhà.
Hi vọng anh không cần chờ ngày này quá lâu.
Trong lúc Hoắc Vân Thâm ở bệnh viện chăm sóc cha, Hứa Hi Ngôn cũng ở đây.
Cô đi tới phòng bệnh của ông nội, dì Đổng - người chăm sóc đã cho ông nội ăn cơm xong. Bây giờ, ông cụ đang ngồi ở trên giường nghịch một gói kẹo có màu sắc rực rỡ.
Dì Đổng, mấy ngày nay cảm ơn dì đã chăm sóc ông nội của cháu, thật sự đã khiến dì phải vất vả rồi.
Hứa Hi Ngôn vừa gặp mặt đã cảm ơn bà.
Gương mặt dì Đổng hiền lành, bà mỉm cười lắc đầu:
Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm thôi.
Hứa Hi Ngôn thật lòng cảm ơn dì Đổng, cũng là cô may mắn mới có thể tìm được người hộ lý tốt như vậy.
Nhớ khi đó, ông nội nằm viện mới ngày thứ hai, dì Đổng với bộ quần áo giản dị chủ động tìm đến phòng bệnh, hỏi thăm có cần thuê hộ lý không.
Sau khi tìm hiểu cô mới biết được, điều kiện gia đình của dì Đổng không tốt lắm, phải lo cho con trai lên học đại học, cho nên cần tìm việc gấp để chi trả chi phí trong nhà.
Hứa Hi Ngôn thấy bà là người thành thật nên thuê bà làm người chăm sóc cho ông nội.
Tình hình ông cụ vẫn như vậy, nhất thời không thể có hiệu quả khôi phục quá lớn, bác sĩ đề nghị nên chuyển tới viện dưỡng lão để tĩnh dưỡng.
Lúc này, Hứa Hi Ngôn đang tìm kiếm trên mạng qua điện thoại xem trong các viện dưỡng lão lớn ở Bái Kinh, xem có chỗ nào thích hợp nhất.
Dì Đổng cũng giúp đỡ, đề nghị:
Cô Cảnh Hi, tôi biết có viện dưỡng lão đặc biệt không tệ, lúc trước tôi từng chăm sóc cho một ông cụ ở bên đó. Điều kiện vệ sinh, hoàn cảnh chỗ ở, vị trí địa lý rồi mọi thứ ở đó đều rất tốt, giao thông lại thuận tiện.
Thật vậy sao? Là viện dưỡng lão nào ạ?
Chỉ cần có thể để cho ông nội ở thoải mái, dù tốn bao nhiêu tiền, Hứa Hi Ngôn cũng bằng lòng bỏ ra.
Viện an dưỡng Vân Thụy Bái Kinh.
Ồ, tôi từng nghe nói tới nơi đó, nhưng hình như không thu nhận bệnh nhân bình thường, yêu cầu được nhận vào rất cao.
Hứa Hi Ngôn biết Viện an dưỡng Vân Thụy quả thật mọi mặt đều không tệ, nhưng cô cũng nghe nói nơi đó chỉ tiếp nhận các cán bộ cấp quốc gia hoặc là người có địa vị xã hội.
Người bình thường đứng ở ngoài cửa nhìn vào còn tạm được, muốn vào ở thì gần như không có khả năng, cho nên khi tìm kiếm viện an dưỡng, Hứa Hi Ngôn loại bỏ Vân Thụy đầu tiên.
Không sao đâu, tôi có quen biết với một người quản lý trong đó, chỉ cần nói một tiếng là được.
Dì Đổng nói.
Thật sự có thể được sao? Nếu vậy không phải lại khiến dì Đổng nợ ân tình của người ta à?
Hứa Hi Ngôn khách sáo nói.
Không có đâu, bọn họ cũng muốn mở rộng cửa kinh doanh, làm gì có đạo lí từ chối nhận bệnh nhân chứ? Để tôi gọi điện thoại luôn, xem có được không.
Dì Đổng cực kỳ nhiệt tình gọi điện thoại giúp, mấy phút bà sau quay lại, vui mừng nói cho Hứa Hi Ngôn biết:
Được rồi, được rồi, bây giờ bên bọn họ có phòng trống, có thể lập tức qua đó.
Quá tốt rồi, cảm ơn dì Đổng.
Chọn xong viện an dưỡng, hôm sau Hứa Hi Ngôn làm thủ tục ra viện cho ông nội rồi đưa ông tới Viện an dưỡng Vân Thụy.