• 460

Chương 623: Cảm giác bị cô lập



Phiên bản hôm nay tôi đến đây làm chủ. Trần Vân Lộ, bây giờ cô cút ra khỏi cửa nhà họ Hoắc đi. Nhà họ Hoắc tôi không chào8 đón loại con dâu như cô.


Ông cụ nói oang oang một tràng pháo tay, để Trần Vân Lộ cảm thấy mặt mình như bị thiê3u cháy đến mức đau rát.

Cô ấy chưa đuổi được Cảnh Hi đi, kết quả hiện tại chính mình lại bị đuổi khỏi nhà họ Hoắ9c.
Đúng vậy, cô lập hoàn toàn.
Vì sao cô lại ra nông nỗi chứ?

Vân Thâm ... chồng ... ba ...

Hoắc Chấn không nói giúp bà mà đứng về phía bố và con trai mình:
Vân Lộ, mặc dù bình thường chuyện gì tôi cũng nghe bà, thế nhưng tôi không thể nhìn bà chia rẽ nhà họ Hoắc được .


Càng không thể chấp nhận chuyện bà chia rẽ ba người nhà họ.


If as she still quyết định không chịu chấp nhận Cảnh Hi, thậm chí không chút luyến tiếc chia sẻ bảy cái nhà này.

Không có ai đồng cảm với bà, cũng không có ai cầu xin giúp bà. Tụi họ cảm thấy, nếu như Trần Vân Lộ không thể tự nhận ra sai sót của mình, không thành tâm hối lỗi, thì chẳng ai giúp bà cả.
Nhà họ Hoắc thiếu đi Trần Vân Lộ, không thấy mất thứ gì mà ngược lại còn không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hứa Hi Ngôn được hai chủ nhân chấp thuận và ủng hộ, tiếp tục là bàn bạc kết hôn.
Hoắc Tuân chủ trương muốn tổ chức đám cưới theo truyền thống kiểu, Hoắc Chấn thì các đám nhỏ tùy ý.
Buổi chiều, Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn ngồi vào bàn đá uống trà nói chuyện. Bây giờ xem như đã ổn định rồi, không ai ngăn cản hai người bên nhau nữa.
Chướng ngại từ phía Trần Vân Lộ đã không còn, việc mà họ cần nghĩ đến bây giờ là sau này làm sao để sống hạnh phúc.

Ba...

Trần Vân Lộ gọi ông cụ, ông cụ quay mặt qua một bên không để ý đến bà nữa.
Bà không6 có cách nào thuyết phục được cụ, đúng lúc này người đưa Hoắc Chấn đi vào. Trần Vân Lộ thấy chồng mình đến, vui mừng như 5vớ được mạng vậy.
Bà gọi một lượt, thế nhưng không ai quan tâm đến bà cả. Hoắc Chấn gọi người quản lý vào, ra lệnh:
Người đưa bà Trần đây ra khỏi nhà này đi.

Quản trị gia giúp việc đưa bà đi khỏi nhà. Trần Vân Lộ biết rõ, lời ông nói chắc như đinh đóng cột, thật sự là muốn đuổi bà ra khỏi nhà họ Hoắc.
Trong lòng Trần Vân Lộ đã hối hận rồi, thế nhưng không tìm được thì đành chịu để ở lại, đành thôi khỏi ngôi nhà ấy.

Hoắc Chấn, anh đến đúng lúc lắm. Ba muốn đuổi tôi, anh mau nói giúp tôi vài câu đi!

Chồng bà lúc nào cũng cưng chiều bà, nghe lời bà. Chỉ cần Hoắc Chấn nói đỡ cho bà, ông cụ cũng không thể thực sự đuổi bà được.

Bà đi đi!


Thế thì vì sự ổn định của nhà họ Hoắc, cách duy nhất là một mình cô rời khỏi đây.


...
Trần Vân Lộ cũng có thể không ngờ rằng, lúc này ngay cả Hoắc Chấn cũng phản bội cô, không nói giúp cô nữa.
Bà đưa mắt nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều thấy ở đây đều đang sử dụng ánh mắt nhìn thấy mình. Ngay lúc này, cô ấy sẽ cảm nhận được thế nào là mọi người đều được lập.
Trên bãi cỏ đó không xa, Lục Khiêm Thành đang dạy cho Anh Bảo cách dùng ná để bắn chim.

Tay của Anh Bảo nhỏ, lực cũng yếu, không kéo nổi cái lớn của Lục Khiêm Thành. Cô bé chu miệng lên, nói:
Anh Khiêm Thành, cái của anh quá, em không thể kéo được!


Lần đầu tiên có người khen của mình, Lục Khiêm Thanh rất thích chí. Cậu bé nghĩ rồi tìm cái nhỏ hồi trước mình từng đưa cho Anh Bảo:
Em dùng cái này nhỏ đi.



Vâng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bảo Bối Giá Trên Trời.