• 843

Chương 139: Câu chuyện kì lạ thứ nhất


Khi Sophia ngã phịch xuống đất, từ phía thắt lưng cô, một cơn đau dữ dội bùng phát ra, khiến Sophia phải cắn chặt răng mới không phát ra thành tiếng. Khắp người cô, mồ hôi lạnh đã toát ra đầm đìa lúc nào không hay!

Gatrix đưa tay mò mò lên thắt lưng Sophia. Nó cũng khiến cô cảm thấy đau đau, nhưng không bằng cơn đau ban nãy. Cô quát lớn:

- Làm gì vậy!

- Khám bệnh chứ làm gì?

Gatrix bĩu môi trả lời. Hắn cần nắm rõ phân bố cơ lưng của Sophia trước khi tiến hành điều trị.

Gatrix rút ra một vài cây kim, dài ngắn khác nhau, nhúng đầu kim vào trong chai thuốc nước màu đỏ. Làm xong, hắn quay ra nói với Sophia.

- Tiện thể, tôi chữa bệnh có tính phí đó!

- Bao nhiêu?

Sophia tức quá bật cười! Lần cuối cùng có kẻ dám trả treo trước mặt cô như thế này là bao giờ? Người khác nhìn thấy cô, có đồ tốt còn phải vội vàng dâng lên, dám mặc cả kì kèo với cô mới là lạ!

- Gatrix tôi già trẻ không gạt. Nhìn thấy chai thuốc này không? Cô cần ba chai như vậy cùng với phương pháp điều trị đặc thù của tôi để chữa khỏi hoàn toàn lưng. Chai đầu tiên năm đồng vàng, chai thứ hai mười đồng, chai thứ ba mười lăm đồng. Tổng cộng ba mươi đồng vàng!

- Ngươi đang ăn cắp à con gian thương này! Chẳng phải y đức của các thầy thuốc là lương y như từ mẫu sao?

- Ồ cô cũng biết nhiều đó, tôi cứ tưởng cô là phường vô văn hóa như lũ đầu trâu mặt ngựa ngoài kia cơ! Thầy thuốc chẳng nhẽ không cần ăn cơm, uống rượu, dùng tiền à? Ba mươi đồng vàng, chữa khỏi lưng cho đấu sĩ cấp cao, đảm bảo không đắt!

Sophia vừa tức vừa buồn cười. Gatrix nói đúng, đối với một đấu sĩ cấp cao thì ba mươi đồng vàng chẳng là cái gì, giá trị đồ đạc trên người họ còn gấp nhiều nhiều lần con số đó. Vấn đề là trong người cô lúc này không có nhiều tiền mặt đến thế. Cũng may là vẫn đủ để trả!

- Cầm lấy! Nếu như ngươi lừa ta thì cứ liệu hồn!

Sophia lén lút nắm một viên sỏi trong tay. Ở khoảng cách này, cùng với đấu khí, cô tự tin có thể bắn vỡ hộp sọ Gatrix chỉ trong một tích tắc!

- ... thật ra, tiền công chữa trị là năm đồng vàng nữa!

- Cầm lấy!

Sophia lấy thêm năm đồng vàng nữa từ trong nhẫn không gian ra, gằn từng chữ một.

Gatrix nhún vai, bỏ những đồng vàng vào trong túi. Sau đó hắn rút kim ra khỏi lọ, đâm một cách đầy quyết đoán xuống lưng của cô!

- Khoan khoan khoan, ngươi đang làm gì thế!

- Cứu người, không thấy à?

- Tại sao lại đâm kim vào lưng ta!

- Cô đau sao?

Sophia ngẫm lại, đúng là không đau thật! Tại sao kim đâm vào thịt mà cô chẳng thấy đau chút nào?

- Đây là một phương pháp chữa bệnh được gọi là châm cứu! Nguyên lý của nó là tác động vào những điểm đặc thù trên cơ thể, qua đó kích thích cơ thể tự chữa trị bản thân. Còn tôi đây là dùng kim, mang theo thuốc đâm vào bên trong những phần cơ bị tổn thương của cô, khiến chúng hấp thụ thuốc dễ hơn, cũng như kích hoạt cơ chế hồi phục của cơ thể.

Sophia nhắm mắt, cảm nhận một luồng hơi nóng lan ra từ thắt lưng. Nó như một cơn sóng, ùa tới khắp toàn thân cô và... cô mất hoàn toàn quyền kiểm soát bản thân.

- Hả? Tên khốn, ngươi làm gì ta?

- Hà hà hà, trong rừng cô quạnh, một đực một cái, cô nói tôi có thể làm gì! La đi, dù có la xé cuống họng ra cũng không ai nghe được đâu!

Gatrix cười dâm đãng.

- Tao... tao liều với mày!

Sophia gấp đến độ muốn khóc. Không hiểu bằng tà phép gì mà Gatrix đã làm toàn thân cô tê liệt. Sophia không cảm nhận được một chút tín hiệu gì truyền từ phần dưới cổ trở xuống, và đến cả đấu khí của cô cũng lặn mất tăm. Qua khóe mắt, Sophia nhìn thấy Gatrix đang lúi húi làm gì đó sau lưng cô.

- Không được!

Sophia hoảng hốt la lớn. Nước mắt ứa ra từ khóe mi cô, đầy cam chịu và tủi nhục. Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ táng thân ở nơi đây? Cả đời cô anh minh, vậy mà chỉ vì một phút giây hồ đồ, để rồi một bước sai, vạn bước sai! Gatrix sẽ không thể nào để cô sống sau những gì hắn đã làm được!

Nghĩ tới cảnh mình sẽ bị lăng nhục trước khi chết, Sophia không thể chấp nhận được! Nếu như vậy thì thà cô chết còn hơn!

- Tôi không biết ai nghĩ ra truyền thuyết cắn lưỡi tự tử, nhưng phần lớn họ chết vì mất máu, chứ không phải vì đau quá mà chết! Trừ phi cô tính nhịn thở tự sát a ha ha ha!

Tiếng cười giễu cợt của Gatrix vang lên sau gáy, khiến Sophia vừa giận vừa thẹn, hai mang tai đỏ rực. Cô quyết định nhắm chặt mắt, úp mặt xuống đất, coi như giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm trước khi chết.

Không biết cảm giác đó sẽ như nào nhỉ? Việc nhắm mắt khiến Sophia không khỏi nghĩ ngợi lung tung! Đặc biệt là trong bối cảnh cô không thể biết được những gì đang xảy ra với cơ thể mình. Dù cô chưa từng quan hệ, nhưng sống từng ấy năm, Sophia cũng đã nhìn thấy không ít cảnh nam nữ quan hệ. Có lẽ lúc này Gatrix đang dang hai chân cô ra và đẩy liên tục không biết chừng.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên sống mũi cô, rơi lã chã trên chiếc khăn trải. Cứ thế, Sophia chờ đợi trong tĩnh lặng, cho tới khi tiếng bước chân lạo xạo giẫm lên trên lá khô tiến lại gần cô. Một bàn tay, bọc kín trong găng da, nhẹ nhàng nâng trán cô lên, rồi lót xuống dưới mặt cô một chiếc khăn bông mềm mại.

- Khóc chán chưa?

Gatrix ngồi xổm trước mặt cô, trong giọng nói lộ ra sự trêu chọc không thể giấu kín. Sophia không đáp, ngoảnh mặt sang bên kia.

- Còn khoảng, để xem nào, ba mươi phút trước khi cô giành lại được quyền khống chế cơ thể. Mà chắc cô cũng chẳng biết phút là gì đúng không? Không sao, cô chỉ cần biết đó là khoảng thời gian không ngắn không dài là được!

Sophia vẫn lặng im, song trong lòng cô đã xuất hiện một gợn sóng nhỏ.

- Ngươi không trốn đi, hoặc giết ta sao?

- Sao tôi phải làm vậy chứ? Tôi đang chữa trị cho cô mà?

- Chẳng phải vừa rồi ngươi...

Sophia không có cách nào kết thúc câu. Có kẻ hiếp dâm nào lại vô liêm sỉ tới mức ngồi lại tâm sự cùng nạn nhân của hắn hay sao?

- Tôi đùa đấy, tại cô trông căng thẳng quá! Cho dù thân thể trần truồng của cô rất đẹp theo thẩm mỹ nhiều chủng tộc, nhưng nó chưa đủ để khiến tôi cương lên được đâu!

Gatrix trả lời một cách rất bình thản, có điều bản thân đáp án đã khiến Sophia rất muốn cho hắn ăn no đòn!

- Khoan! Hiện giờ trên người ta đang không có bất cứ món đồ gì sao?

- Đúng vậy! Hoàn toàn trần như nhộng!

Gatrix khẳng định chắc nịch. Ngay lập tức, vùng cổ, mặt và mang tai của Sophia đỏ như muốn bốc ra khói!

- Rốt cuộc ngươi muốn gì?

- Hỏi hay lắm! Hỏi rất hay... vấn đề là tôi cũng chẳng biết mình muốn gì! Thế nên tôi phải đi trải nghiệm!

Giọng Gatrix bỗng trở nên dịu nhẹ dần dần. Mặc dù đang ôm thành kiến rất lớn với kẻ lạ mặt bí ẩn, song Sophia phải thừa nhận, trong giọng nói đó có một thứ khiến cô đồng điệu đến kì lạ!

Đó là sự cô đơn!

- Cứ ngồi đây chờ cô giết tôi thì cũng chán lắm, hay là ta chơi trò hỏi đáp đi! Mỗi người sẽ lần lượt đưa ra câu hỏi và câu trả lời. Cô nên cảm thấy vui vẻ đi nhóc, bởi không phải lúc nào cô cũng có dịp may như thế này đâu!

Đột nhiên Gatrix đổi tông giọng, giống y hệt như những con buôn béo núc ních, tay vẫy vẫy, lôi kéo khách hàng vào để chặt chém. Dường như thấy Sophia không quá hào hứng với trò chơi, Gatrix bèn nói.

- Để bày tỏ thành ý, tôi sẽ để cho cô hỏi trước! Về phần đáp án, tôi nói là tôi sẽ trả lời thật lòng, còn cô có tin hay không thì tùy!

Sophia nín thinh. Cô không biết ba mươi phút dài như nào, và cô cũng không chắc lời Gatrix nói có phải thật không. Nhưng nếu nó muốn kéo dài thời gian thì cô cũng chiều. Cô không tin là thứ tà phép này có thể kéo dài vĩnh cửu!

- Như vậy, ngươi là ai?

- Sao cô không tự quay lại mà xem?

Sophia trừng lớn mắt, trên người toát mồ hôi lạnh. Trong những câu truyện kinh dị cô từng đọc và nghe kể, thì khi ma quỷ hiện thân, chúng luôn sử dụng câu nói này. Đêm nay trăng sáng vằng vặc, cả hai đang ở nơi rừng thiêng nước độc, nghĩ đi nghĩ lại Sophia đều thấy bối cảnh này thật sự rất tà dị!

Có điều đằng nào cô cũng như cá nằm trên thớt. Nếu Gatrix thật sự muốn hại cô, thì hắn còn cần phải lừa cô làm trò mèo vậy sao?

Và thế là Sophia ngoái đầu lại!

Đập vào mắt cô là một sinh vật đang mặc áo choàng đen kín mít! Chiếc mũ trùm đầu đã được bỏ ra, để lộ chiếc đầu trọc lốc, chỉ có lưa thưa vài sợi tóc. Gương mặt của nó trông cũng có nét dễ thương, với đôi mắt sáng lấp lánh như chính bản thân ánh trăng vậy. Nó có một đôi tai nhọn mọc dài sang hai bên, và một làn da xanh lét như lá cây!

- Ngươi là một con Goblin!

Sophia không thể kiềm nén được sự ngạc nhiên, rít lên!

- Chính xác hơn là một tồn tại cấp cao trong thân xác Goblin! Gatrix ra mắt quý cô Sophia!

- Làm thế nào mà...

- À à à!

Gatrix đưa ngón tay thon dài - lúc này đã tháo bỏ găng tay, lên miệng, ra dấu im lặng.

- Mỗi người phải tuân thủ luật chơi, hỏi - đáp - hỏi - đáp, phải vậy không? Như vậy câu hỏi của tôi là, cô đang tìm kiếm điều gì?

Đôi mắt trong vắt của Gatrix nhìn thẳng vào mắt Sophia, như muốn xuyên thấu qua đó, vạch trần mọi sự nói dối nếu như Sophia muốn giấu diếm. Tâm trí cô hơi giãy dụa, mắt đảo liên tục, rồi Sophia xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi.

- Ta... cũng không nhớ nữa! Ta tìm kiếm một hình bóng trong ký ức, nhưng thời gian trôi qua, hình bóng ngày càng phai nhạt dần...

- Giờ việc đi tìm người ấy đối với ta như một lẽ sống, một cây rơm cứu mạng trong dòng đời xô đẩy này. Không có nó, ta sợ rằng mình sẽ bị lạc mất!

Gatrix cất giọng nhại lại Sophia, hoàn thành nốt câu trả lời của cô, trong cái nhìn đầy kinh hoàng của cô gái. Hắn đưa tay, vỗ vỗ má cô an ủi.

- Không sao, cái này tôi có nhiều kinh nghiệm lắm! Ai sống lâu quá cũng sẽ thành như cô thôi!

Gatrix nháy mắt, nhưng hàm lượng bí mật hắn vừa tiết lộ trong câu nói rồi khiến Sophia kinh hết cả người!

- Rồi, giờ tới lượt cô hỏi tôi!

Sophia hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để hỏi một câu khiến cô ngượng vô cùng!

- Cơ thể tôi... có hấp dẫn với anh không!

Gatrix khựng lại trong chốc lát, rồi hắn phá ra cười!

- Cô thông minh hơn tôi tưởng đó! Chỉ mới câu thứ hai mà cô đã hiểu cách chơi trò này rồi!

Gatrix chỉ xuống dưới bụng mình.

- Trên sinh lý, cơ thể này của tôi là giống đực. Cô có thể dùng các danh xưng giống đực lên tôi nếu muốn!

Kế tiếp hắn nhún vai.

- Thật tiếc, cơ thể cô không đủ để khiến tôi cảm thấy bất cứ kích thích gì! Vậy nên ban nãy tôi không xâm phạm cô đâu, tin hay không thì tùy!

Cảm giác nhẹ nhõm và tức giận đồng thời xuất hiện cùng lúc trong lòng Sophia. Cô quát lên giận dữ!

- Ý anh là cơ thể tôi không đủ đẹp sao?

- Đó là một câu hỏi, và nó không phải lượt của cô! Câu hỏi của tôi là, cô nghĩ cơ thể mình bị tổn thương đến nhường nào?

Lần này đến lượt Sophia lặng im! Trải qua vài câu đối đáp, bầu không khí giữa họ có phần ấm lên đôi chút. Không phải Sophia mù quáng tới mức tin tưởng toàn bộ lời con Goblin này, nhưng sự chân thành của nó khiến cô suy nghĩ lại kha khá trước khi nói ra bất cứ điều gì.

- Rất... tệ?

- Những cây châm vừa nãy, khi đâm vào cơ thể của cô, nó tạo thành một tín hiệu gửi lên não của cô. Tín hiệu rất đơn giản thôi, cô biết là gì không? Đó là "nghỉ ngơi"!

Gatrix nhanh chóng tự trả lời câu hỏi tu từ của hắn, không để Sophia bắt chẹt.

- Việc cô cảm thấy tê liệt toàn thân, là bởi cơ thể cô thật sự "nghỉ ngơi". Với người thường, họ sẽ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, thư thái, còn cô, trải qua hàng trăm năm tích lũy mệt nhọc, đã tạo thành quá nhiều thương tổn lên cơ thể. Và nó cần một phương thức "hồi sức" cực đoan tới như vậy đó!

- Giờ đến lượt tôi! Tại sao anh biết tôi có một mối quan tâm đặc biệt với Vera?

- Cô có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Khi Vera tỏ rõ thái độ khó chịu với cô ấy? Nhìn vào đôi mắt của cô, tôi thấy được sự mệt mỏi của tâm hồn, một đặc trưng của những kẻ sống lâu.

Gatrix chỉ chỉ vào mắt Vera. Còn hắn? Mới gần một tuổi thôi!

- Những kẻ như vậy chỉ có hai trạng thái, hoặc là điên cuồng đến cực đoan, hoặc chết lặng! Lúc đó cô không phản ứng gì với Vera, nên tôi tạm xếp cô vào nhóm sau. Thế nhưng trải qua nhiều lần quan sát, tôi nhận thấy cô rõ ràng có cảm tình.

- ...

- Cô có một sự kiên nhẫn đặc thù với con bé! Và quan trọng nhất, tôi chỉ đoán mò thôi, cô không cứu thì tôi cũng vẫn chữa được cho nó mà!

Trong lúc Sophia nghiền ngẫm từng lời của Gatrix, thì hắn đứng dậy!

- Hết nửa tiếng rồi, tôi trả lại cô quyền khống chế thân thể đây!

Gatrix đưa tay rút những cây kim ra khỏi người Sophia, dùng lửa đốt chúng, rồi ném những mảnh vụn vào sâu trong lòng đất. Những cây kim đó đã hấp thụ rất nhiều chất độc, không còn có cách nào để tái sử dụng được nữa.

Ngay tại thời điểm Gatrix rút chiếc kim cuối cùng ra, một cảm giác uể oải, mệt mỏi, chua xót lan khắp toàn thân Sophia. Nó làm cô nhớ lại thời mình còn nhỏ, khi mới bắt đầu luyện tập. Mỗi một đêm cô đều đau cơ đến chảy nước mắt ra như thế này.

- Bây giờ tôi sẽ tiến hành xoa bóp! Nhớ cho thật kỹ cách bàn tay tôi di chuyển, và ở những vị trí nào tôi sẽ dùng phép thuật để hồi phục. Cô có thể dùng đấu khí để thay thế, hiệu quả sẽ nhanh hơn đó.

Không để Sophia lên tiếng đồng ý, Gatrix đổ thứ thuốc màu đỏ ra lòng bàn tay, xoa xoa vào nhau, rồi bắt đầu đặt lên lưng Sophia. Thân thể của Sophia, bất kể theo tiêu chuẩn người thường hay đấu sĩ đều đạt tới cực phẩm. Da cô mềm mịn, không có một chút tì vết, không một điểm gợn nám nào khắp toàn thân - một điều bất khả thi nếu đây là cơ thể người bình thường.

Khi đầu ngón tay của Gatrix ấn nhẹ, hắn có cảm giác như mình đang sờ vào cục mỡ đông, còn khi nhấn mạnh, lực đàn hồi kinh người từ da và cơ bắp tạo nên một cảm giác đê mê không cách nào dứt được. Mặc dù vậy, Gatrix tự nghĩ, hắn vẫn thích ngực hơn mông, nếu có ai hiểu hắn đang nghĩ gì!

Nếu như ban nãy Sophia chỉ tưởng tượng ra cảnh Gatrix vấy bẩn thân cô bởi cô mất hết cảm giác, thì giờ mọi chuyện còn tệ hơn. Mỗi khi Gatrix xoa, bóp, nhấn, toàn thân Sophia lại khẽ run nhẹ, giống như bàn tay Gatrix có điện vậy!

Từng đợt khoái cảm, tuy nhẹ nhàng nhưng liên tục cứ va tới tấp vào tâm trí cô, khiến Sophia phải cắn chặt răng vào trong chiếc khăn ở dưới miệng. Khắp cả người cô, đâu đâu cũng thấy mồ hôi rịn ra, bóng nhẫy, tạo nên một vẻ đẹp gợi cảm khỏe khoắn đến lạ thường!

Và trên tất cả, Sophia còn phải căng óc ra để nhớ hết những chỗ mà Gatrix đã chạm vào người cô! Không chỉ thắt lưng, mà bàn tay ấm nóng của hắn còn chạy dọc theo bờ lưng thon của cô, vuốt ve hai vai mỏi nhừ của cô như gã tình nhân cung phụng nàng thơ của đời mình.

Những tiếng rên ư ử phát ra nhè nhẹ từ dưới cuống họng Sophia, bất chấp sự cưỡng ép từ chủ nhân của chúng. Cô cảm nhận được đôi tay không an phận của hắn trượt trên bờ mông căng tròn của cô, nấn ná lại nơi bắp đùi, nhấn nhả tựa như một nghệ sĩ chơi đàn vậy. Sophia nhận thấy có thứ gì đó đang dâng dần lên trong người cô, chuẩn bị chạm tới ngưỡng...

- Chân của cô cũng bị xơ cứng rất nhiều! Để chữa khỏi tình trạng này, thì cô cần mua thêm một chai thuốc nữa!

Thề có Gildur, giờ thì Sophia đã hiểu một cách chân thành, cảm giác của những gã đàn ông khi đang làm tình mà bị quấy rối! Cô ấm ức, cắn chặt môi, ngăn không cho cơn giận bùng phát ra. Cuối cùng, Sophia giống như đã trải qua một trận đánh vô cùng gian khổ, thốt ra từng lời đầy khó nhọc.

- Được, tôi mua!

- À, những biện pháp này chỉ là trị phần ngọn thôi! Đó là bởi kỹ thuật của cô có những sai sót. Nếu như cô không muốn sau này lại rơi vào tình trạng này thì có thể tập theo cuốn sách này!

Gatrix lấy ra một cuốn sổ mỏng. Lần này Sophia không trả lời. Thay vào đó, cô ném cho hắn một ánh mắt như thể muốn băm Gatrix thành từng mảnh vậy. Con Goblin cười gượng.

- Không đắt, năm đồng vàng!

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, kéo theo sau đó là sự hụt hẫng thất vọng đầy khó hiểu. Sophia chưng hửng, tì cằm lên chiếc khăn, gọi nốt ra mười lăm đồng vàng trong chiếc nhẫn không gian.

- Vera... cô ấy thật may mắn!

Gatrix không đáp. Hắn im lặng điều khiển những đồng vàng bay vào trong chiếc ba lô.

Phần còn lại của buổi vật lý trị liệu diễn ra trong sự tĩnh mịch, cho tới khi Gatrix kết thúc ở gan bàn chân Sophia. Hắn đứng dậy, rửa tay trong một quả cầu nước hắn ngưng tụ ra từ hơi nước trong không khí.

- Cơ thể cô mới vừa được điều trị xong, còn rất yếu, cần nghỉ ngơi trong chốc lát. Đây là thuốc và sách mà cô đã mua. Quần áo của cô tôi đã xếp gọn ở phía dưới chân rồi! Vậy nhá, tôi đi trước đây.

Nói xong, Gatrix xách ba lô lên vai, lầm lũi tiến sâu hơn vào trong rừng. Chỉ còn lại một nữ thần với thân hình hoàn mỹ và tâm trạng trống rỗng, nằm phơi mình dưới ánh trăng cô tịch!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bạo Chúa (Viết Lại).