• 141

Chương 1: Xuyên ?


Hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Mọi thứ thật hỗn loạn. Miệng hắn khô khốc, bụng thì nhộn nhạo. Hắn muốn nôn ra, nhưng dường như cơ thể này không phải của hắn. Cảm giác còn tệ hơn cả chết. Bạn hỏi tôi tại sao hắn biết là nó tệ hơn cả chết? Rất đơn giản, vì hắn đã chết một lần rồi!

Những ký ức lộn xộn ùa tới. Về một thế giới tăm tối, mù mịt. Dường như có một thứ gì đó đang đuổi hắn. Hắn vấp ngã, đập đầu vào cục gạch. Tiếp đó là bóng tối bất tận. Hắn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, một cái gì đó đang thoát ra khỏi thân xác hắn. Và sau đó hắn gặp... gặp cái gì ấy nhỉ? Mẹ kiếp, hắn không tài nào nhớ nổi. Chỉ biết là hắn bị ném vào một cái ống chật hẹp, lao vút đi trong không gian vô tận. Hắn vốn không phải là người có chứng sợ không gian hẹp, nhưng cái cảm giác bị nhét vào một cái ống chật cứng sau đó trượt mãi, trượt mãi trong vô tận thật sự không vui chút nào đâu, không tin các bạn có thể ra công viên trượt ống nước và hướng mặt thay vì đưa chân xuống trước. Mà đấy là cái ống còn rộng đấy nhé!

Ở thế giới cũ, hắn là một kẻ thông minh. Phải! Hắn không phải tự khen mình dài đuôi đâu... thật ra đúng là hắn đang khen mình dài đuôi thật, nhưng mà người khác cũng nhận xét về hắn như thế. "Thật là một đứa bé lanh lợi!" "Chín chắn, già dặn!" "Quá thông minh!"... Xì! Nếu như có thể, hắn ước gì mình cứ ngu đần, chí ít hắn sẽ không cảm thấy mệt mỏi với những mối quan hệ vô nghĩa. Mọi giao tiếp đều bị hắn cân nhắc "lợi hay không". Hắn nhớ lần đầu tiên có một cô bé nói chuyện với hắn. "Chào cậu, cậu đang làm gì vậy?". Giọng cô bé mới ngọt ngào làm sao! Nhưng làm như hắn không biết con bé muốn hỏi chép bài tập của hắn không bằng?

Chính vì nhìn thấu được tâm lý con người, hắn không nói là bản chất, chỉ là diễn biến tâm lý thôi, cho nên hắn có rất ít mối quan hệ. Hắn rất yêu quý cha mẹ mình, mặc dù hắn không nói ra. Duh, nói ra những lời sáo rỗng có thể biểu lộ được tình yêu của hắn sao? Nhưng mọi người không nghĩ vậy. Khi hắn lớn, họ hàng người thân bắt đầu lo cho hắn. "Con thật lãnh cảm!" "Không biết tinh tế gì cả!". Tại sao lại phải cố gắng đeo lên một cái mặt nạ và diễn những điều mình không thích? Hắn không tìm thấy bất cứ niềm vui thú gì khi trao đổi với người khác, phần lớn là bởi vì cả hai không cùng nằm trên một tọa độ.

Hắn không thích trao đổi. Tại sao lại phải trưng cầu ý kiến của người khác khi bản thân mình có thể làm điều đó tốt hơn? Đúng vậy, các bạn cũng đã lờ mờ nhận ra rồi đấy, hắn là một gã bạo chúa trời sinh. Có trí tuệ, có tư duy, thái độ lạnh nhạt, và yêu thích người khác phục tùng mình. Tiếc là ở thời đại của hắn, chủ nghĩa độc tài đã bị bóp tới gần chết rồi. Mặc dù phần lớn loài người vốn rất ngu xuẩn, giống như những chú lừa, chỉ đâu đánh đó, nhưng với sự phát triển của công nghiệp hóa, ánh sáng văn minh chiếu rọi khiến cho cái tôi phát triển quá nhanh, vượt qua cả trí tuệ của con người. Họ không còn bảo trì thói quen khiêm tốn, hiếu học, cầu thị những cái mới nữa, mà khi bị sai bảo, chỉ dạy, họ sửng cồ lên vì cái tôi bị chạm phải, đáp trả lại bằng những cụm từ đầy nghệ thuật như "Dân chủ", "Nhạc trưởng", "Dẫn dắt". Rất hiển nhiên, hắn không thích làm như vậy. Lần đầu tiên được phân công nhóm, hắn dùng bạo lực và hăm dọa bắt ép các thành viên khác phải làm theo lời mình. Hắn mãi mãi không thể hiểu được tại sao chiếc lều của lớp mình đẹp nhất, vững nhất, điểm cao nhất trong buổi cắm trại hôm đó nhưng cô và tất cả các bạn lại quở trách hắn? Lẽ nào làm đúng cũng là một cái tội?

Hắn đã nuốt chửng xong ký ức của thân thể này. Thế giới này là một thế giới khác với thế giới cũ của hắn, còn cụ thể cách xa bao nhiêu, thậm chí có cùng nằm trong một vũ trụ không thì hắn không biết. Hắn từng đọc một số tiểu thuyết trên mạng, họ gọi tình trạng này là "xuyên việt". Hắn từng cười khẩy với lối hành văn đó, vì nó chỉ thể hiện sự thất bại của nhân vật chính, ở thế giới cũ không làm ăn nổi phải chạy sang thế giới khác sinh hoạt, đã vậy từ một thằng vô công rồi nghề lười vận động mà sang thế giới mới anh nào anh nấy cũng ý chí như sắt thép, chịu đau không chớp mắt. Nếu có ý chí mạnh như thế, ở kiếp trước sao không thử chống đẩy vài chục cái? Thế nhưng đến hiện tại, khi chính hắn xuyên việt, hắn mới thấm thía cái cảm giác đó. Đó là cảm giác tự do, sổ lồng, không còn chịu ý thức hệ, thế giới quan ràng buộc nữa. Đó là một cảm giác siêu việt so với xã hội, giống như việc tự dưng bạn có sức mạnh đặc biệt, bạn sẽ nhìn thế giới dưới một góc nhìn khác vậy. Hắn không nói rằng mình có khả năng siêu phàm gì, mà là tư tưởng của hắn, tri thức của hắn hoàn toàn sai lệch với thế giới này, khiến cho hắn cảm thấy mình như thể đứng trên tất cả vậy.

Cuối cùng hắn cũng điều khiển được thân thể. Đập vào mắt hắn là một gian phòng cũ nát, ẩm thấp, giống như một cái lều rách vậy. Hắn đang ở Xóm Liều - những kẻ vô gia cư trốn chui nhủi ở đây tự gọi là vậy. Xóm Liều nằm ở bên ngoài của Tòa Thành Trắng, và ngay sát nó là Sương mù. À đấy, nhắc tới Sương mù! Người dân ở đây gọi nó là Sương mù, nhưng thực chất nó là phần không gian biên giới của Tòa Thành Trắng với vô số không gian khác. Những kẻ đen đủi bị Sương mù cuốn phải, sẽ bị đẩy sang không gian khác, trong đó có Tòa Thành Trắng. Những kẻ này may mắn thì sẽ được lính gác của tòa thành cứu, sau đó bị bắt ép trở thành nô lệ phục vụ trong thành. Hả, làm nô lệ mà tôi bảo là may mắn á? Đương nhiên! Bởi vì có những thứ còn tệ hơn! Bạn không thể biết được có cái gì đang lẩn khuất sau làn sương mù đâu! Những con quái vật xúc tu dài lòng thòng khổng lồ - gọi là Cthulu - chuyên rình bắt những cô gái đi lạc và bơm những hạt giống của chúng vào người họ. Đấy là một cách nói văn vẻ thôi, đừng để ý quá nhiều! Những con quái vật xúc tu sẽ dần dần gặm nhấm bên trong cơ thể mẹ, và sau đó xé xác họ chui ra. Mà chết đã là hạnh phúc. Lũ người sói, ma cà rồng, quỷ khổng lồ thậm chí còn nuôi những cô gái đó làm nô lệ tình dục, ngày ngày thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, hứng chí lên thì ăn luôn, dù sao chúng nó chỉ cần tiến vào Sương mù tìm một con mồi khác là được thôi. Vậy thì đàn ông thì sao? À, có một loại quái vật tên là Succubus...

Xóm Liều nằm ngay cạnh Sương mù, cho nên ở đây tập hợp toàn thành phần liều mạng tứ cố vô thân. Trộm cắp, đĩ điếm, bọn buôn lậu, cho vay nặng lãi, thứ gì cũng có. Người ở đây mất tích là chuyện như cơm bữa, mất tích vì bị Sương mù cuốn đi, vì đâm chém, vì bị bắt cóc... Thế nhưng vẫn có rất nhiều người ở đây, vì như tôi đã nói đấy, chỉ có "may mắn" mới được làm nô lệ trong thành, còn những kẻ xui xẻo thì chỉ có thể chém giết nhau ở ngoài Xóm Liều thôi. Cầm trịch Xóm Liều có ba thế lực, một là đội lính gác Tòa Thành Trắng. Bọn họ gồm những người lính được đào tạo bài bản, có nghĩa vụ canh gác và bảo vệ Tòa Thành Trắng khỏi những đe dọa từ Sương mù. Ít nhất là họ nói thế, còn thực tế thì đó chỉ là một đám chó cậy gần nhà chuyên đi bóc lột người ở Xóm Liều mà thôi.

Thế lực thứ hai là tổ chức buôn lậu. Đúng như tên gọi, chúng buôn lậu tất cả các thứ, từ hàng hóa cho tới... con người. Đứng đầu bọn chúng là Ada, một người phụ nữ đầy đặn và khiêu gợi. Nhưng đừng vì thế mà coi thường cô ta. Ada trước kia là lính đánh thuê chuyên nghiệp ở một thế giới tràn ngập ma pháp, sau đó lạc sang thế giới này. Từ hai bàn tay trắng, cô ta đã gây dựng nên cả một đế chế buôn lậu xuyên không gian, đó là bởi vì cô ta nắm giữ kĩ thuật bước nhảy không gian cho phép đám buôn lậu có thể tiến tới bất cứ thế giới nào chúng muốn, kỹ thuật này đến cả Tòa Thành Trắng cũng phải nhỏ dãi, nhưng không ai dám vuốt râu hùm, vì những kẻ dám làm vậy trước đó đã bị giết sạch rồi. Hơn nữa, Tòa Thành Trắng cũng chỉ là một thế giới, làm căng quá cô ta chỉ cần rút lui khỏi đây là được, sau đó ngày ngày quấy rối, thì đám quý tộc trong thành chỉ có nước quỳ sớm. Tôn chỉ của bọn họ là "Khách hàng là thượng đế, nếu như họ không chạm đến chúng ta".

Thế lực thứ ba là bọn cho vay nặng lãi do một con yêu tinh béo mập cầm đầu. Tên thật của nó thì không ai nhớ, vì mọi người thường gọi nó là Bala. Bala là một con yêu tinh hào phóng, sẵn sàng cho vay thế chấp với lãi suất rất tình bạn, chỉ 2%/ngày thôi, tính ra một năm lãi khoảng 730%. Nếu như bạn không định/thể trả tiền, không sao cả, Bala luôn biết cách để bạn nôn tiền ra cho nó. Đừng hỏi tôi cách gì, bạn không muốn biết đâu.

Ầy, các bạn có thấy tôi đãng trí không? Nãy giờ cứ tòa thành này tòa thành nọ, mà quên không giải thích Tòa Thành Trắng rốt cuộc là cái gì. Ở không gian này, không biết là do lúc vũ trụ sáng tạo ra bị sứt sẹo gì mà chỉ có đúng duy nhất một tòa thành màu trắng khổng lồ rộng lớn. Không có bất cứ một địa phương nào khác, vì như tôi đã nói, xung quanh Tòa Thành Trắng là Sương mù. Đằng sau lớp tường thành cao tới bốn mét là các bức tường khác, cao dần lên, tạo thành nhiều tầng bảo vệ cho tòa thành.

Tầng ngoài cùng ngay đằng sau bức tường thành là khu của đám người thú. Bọn chúng do một con rồng vàng chục nghìn tuổi tên Tiamat lãnh đạo, tự gọi bản thân là dòng họ Kamra. Chắc hẳn các bạn còn nhớ tới đám quỷ khổng lồ, người sói, ma ca rồng tôi vừa nhắc tới ngoài Sương mù phải không? Chính là chúng đấy. Lũ người thú ở ngoài bức tường thành có thể thoải mái săn bắn, nhưng khi tiến vào trong thành phải tuân thủ luật lệ, nếu không sẽ bị các khu còn lại liên hợp giết chết. Đây là luật lệ tối thượng của Tòa Thành Trắng, không một ai có thể xâm phạm nó. Còn tại sao đám người thú lại có thể sinh sống trong Tòa Thành Trắng, thì đó lại là một câu chuyện dài.

Cách đám người thú một bức tường thành thứ hai là khu của tộc bất tử. Thây ma di động, bộ xương khô, hồn ma v...v, sinh hoạt ở đây. Cần phân biệt với đám Kamra. Kamra là người thú, là quái vật, chúng vẫn "sống", còn Cronus, tức là tộc bất tử, gồm những thứ đã "chết" rồi, và được hồi sinh lại một cách dị dạng. Chúng không cần ăn, không cần thở, nhưng chúng vẫn có suy nghĩ, có lí trí của mình. Hoàng đế bất tử Shael là người lãnh đạo dòng họ này.

Ở vòng tường thành thứ ba là đám thế giới khác. Tất nhiên, họ là "người", nhưng không thuộc thế giới này. Họ sở hữu công nghệ tương lai rất tiên tiến, nhưng lại không có thiên phú sử dụng phép thuật cho lắm. Người lãnh đạo của bọn họ là chủ tịch Altar, một người đàn ông bí ẩn. Altar gọi tổ chức của mình là Ouro, lấy hình tượng từ con rắn tự nuốt đuôi. Không biết vì lí do gì mà người Ouro và người Cronus rất ghét nhau!

Vòng gần sát phía trong là khu Bull, dành cho những người sinh ra và lớn lên ở Tòa Thành Trắng. Vua của bọn họ là Arthas, một vị vua già khôn ngoan. Những người Bull được sự hỗ trợ ngầm của Giáo hoàng nên rất phách lối, ẩn ẩn có xu thế đạp lên đầu ba dòng họ còn lại. Mặc dù vậy, bọn họ kị dơ nhất vẫn là với dòng họ Kamra. Hiển nhiên, đám Kamra trắng trợn săn bắn chém giết người không phải chỉ một hai lần.

Và ẩn sâu trong cùng, an toàn nhất, với bốn khu dân cư, một bức tường thành làm giảm xóc. Đó là khu phố Trắng, nơi ở của những nguyên lão đức cao trọng vọng nhất, và là chỗ của Giáo hoàng cùng Giáo chủ thị thần sinh hoạt. Nghe đồn Tòa Thành Trắng trở thành thế giới trung tâm là do có khu phố Trắng, nhưng cụ thể là gì thì không ai biết. Có lẽ chỉ có Giáo hoàng mới có thể hiểu tại sao một đống chủng tộc loạn xà ngầu lại có thể sống trật tự trong cùng một tòa thành.

Hắn ngồi dậy, rót cho mình một cốc nước. Ký ức đã dung hợp hoàn tất. Hắn biết được mình là ai, mình đang ở đâu, và mình cần làm gì để tiếp tục sinh tồn. Thế giới này thật sự rất phù hợp với hắn. Một thế giới tôn sùng bạo chúa, quyền lực, sức mạnh. Một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nơi kẻ yếu coi là địa ngục, kẻ mạnh coi là sân chơi. Thế giới này là của hắn!

Hắn nhắm mắt lại, xóa bỏ đi những ký ức vô dụng của kiếp trước. Tên tuổi, quê quán, người thân, đều chỉ là mây bay. Kiếp trước là quá khứ. Tương lai là bí ẩn, chỉ có hiện tại mới là chân thực. Hắn mở mắt ra, mỉm cười đầy tự tin. Hắn mở cánh cửa, bước đi bước chân đầu tiên.

- Xin chào Tòa Thành Trắng, tên ta là Johny, và ta sẽ là chủ nhân của ngươi trong nay mai!
 
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bạo Chúa.