Chương 3: Isabella
Nhà của Bala cách cái lều rách của Johny tương đối xa, lại nằm trong một cái xó xỉnh ngoằn ngoèo. Nhưng không một ai có thể đi lạc được, bởi vì nó là tòa nhà lớn nhất ở khu Xóm Liều. Tòa nhà chỉ có hai tầng, được xây bằng gạch vữa kiên cố, khác hẳn với các ngôi nhà tạm bợ được đắp nên từ bùn và phế liệu khác. Bên ngoài căn nhà đã bị mưa gió bào mòn mất màu sơn nguyên gốc, để lại một cái màu mốc mốc xám xịt y như cuộc đời của những người nơi đây. Ánh đèn lóe ra từ những ô cửa sổ, nhưng không hề ấm cúng, mà lạnh lẽo, y như đôi mắt của một con thú khổng lồ khát máu nhìn chòng chọc vào những kẻ mạt hạng tuyệt vọng phải tới cầu cạnh nó. Cửa chính gồm hai miếng ván che tạm bợ lại, sau nhiều lần bị đập vỡ bởi những kẻ quấy rối. Bala thừa sức xây một ngôi nhà khang trang kiên cố hơn, cũng như mua đứt một ngôi nhà ở trong tòa thành, nhưng điều đó thật là vô nghĩa. Ở khu Xóm Liều, một căn nhà quá đẹp cũng chẳng để làm gì, sương mù sẽ ăn mòn hết những lớp sơn đắt tiền. Cửa chính cũng không cần sửa, tại sao nó lại phải ngăn những con cá béo mập đến hiến tiền cho Bala? Nếu như không phải vì một lý do thú vị nào đó thì Bala thậm chí còn chẳng muốn làm cửa. Kẻ nào dám đến đây cướp tiền của lão? Những tên trộm đến bước đường cùng đã thử ăn trộm, thậm chí đi cướp Bala, và chúng đem lại cho Bala một số tiền còn lớn hơn cả khoản tiền chúng muốn cướp. Còn tại sao Bala không muốn sống ở trong thành? Nếu vậy thì hắn phải rửa tay chậu vàng cái đã, trong thành không cho phép loại hình dịch vụ này tồn tại.
Ơ khoan, chương 2 tôi vừa nói là Johny thuộc dòng Ouro, được quyền thuê nhà gì gì đó rồi cơ mà nhỉ? À, vấn đề là chủ cũ của Johny, do đắc tội với tướng Drago, nên đã bị bè cánh đấu đá "mất tích" rồi. Không có vị quan chức đó bảo vệ, đám con cái của hắn bèn đuổi Johny ra khỏi nhà. Không nhà cửa, chỉ còn một ít vàng lận lưng, lại không có tài năng, nên Johny quyết định ra ngoài Xóm Liều ở tạm vài hôm, chờ phiên chợ nô lệ kế tiếp được mở ra thì mua một nô lệ về huấn luyện xong bán lấy tiền. Đen cho nó là nhân vật chính xuất hiện, đập nát tươi linh hồn của Johny, sau đó hấp thụ và chúng ta có Johny mới như bây giờ đây.
Hắn kiểm tra lại túi, còn 200 vàng. Chả đủ làm cái quái gì cả. Dựa vào những kiến thức về giá hàng hóa thông thường của Johny cũ, hắn biết mình cần nhiều nhiều tiền hơn thế.
Johny bước vào trong tòa nhà. Một hỗn hợp của mùi rượu, mùi thối chân, mùi nước hoa rẻ tiền, và mùi máu xộc vào mặt hắn. Bên trong tòa nhà có một vài kẻ, cả người cả thú, đang đánh bạc, chửi bới om sòm. Chúng là đàn em của Bala, những con chó trung thành nhất, được ở lại nơi này ăn uống chè chén chơi bời và trấn áp những kẻ quấy rối. Những đứa khác, ít tài năng hơn, thì bủa ra ngoài kia tìm kiếm con mồi, ăn trộm cướp giật bắt cóc bảo kê v...v. Một vài con điếm đang nhảy những điệu múa uốn éo kích dục trên bàn, ở dưới là vài thằng đàn ông thừa nội tiết tố đang gào rú, miệng cười sằng sặc, tay cầm từng xấp xu vàng nhét vào ngực, vào chỗ kín của "vũ công". Một vài đứa chú ý đến Johny, chúng tiến lại gần.
- Xin chào quý khách, quý khách đến đây làm gì?
- Tôi đến vay tiền.
- Vay tiền? Như vậy mời quý khách lên tầng trên gặp ông chủ. Có điều, phiền quý khách giơ hai tay lên trên để bọn này kiểm tra. Không ai được mang vũ khí đến gặp ông chủ!
Một gã béo mập mắt ti hí tiến lại gần, sờ soạng khắp người Johny, kiểm tra tất cả những vị trí có thể giấu vũ khí, kể cả khe mông. Khi đã chắc chắn rằng con mồi vô hại, hắn gật đầu với lũ kia.
- Được rồi, mời quý khách theo tôi.
Bala là một kẻ thông minh, vậy nên hắn luôn muốn lũ đàn em phải cư xử đàng hoàng với "thượng đế", tất nhiên là khi thượng đế vẫn còn trả tiền đủ. Còn khi họ không trả đủ tiền, Bala sẽ cho họ biết cái gì mới gọi là ác quỷ.
Johny theo gã tay sai lên trên tầng. Tầng hai nhỏ hơn tầng dưới, bởi vì xung quanh căn phòng đặt rất nhiều tủ giấy tờ. Đó là những tờ giấy vay nợ, giấy bảo kê, giấy chứng nhận trả tiền v...v của vô số khách hàng, phần lớn là người Xóm Liều, có một phần nhỏ đến từ trong thành. Ở cuối căn phòng là Bala, đang ngồi trước bàn làm việc, một tay cầm một xấp giấy, miệng lẩm bẩm tính toán, một tay còn lại cầm một sợi xích ròng xuống dưới bàn. Từ dưới bàn vang lên những tiếng ọt ọt ọc ọc, khỏi cần nghĩ cũng biết cái gì đang làm gì ở dưới đấy đấy.
Gã tay sai ra hiệu cho Johny đứng yên, sau đó chạy lại gần Bala, thì thầm một chút, rồi ra hiệu cho Johny lại gần.
- Xin chào cậu trai nhỏ. Nghe nói cậu muốn vay tiền đúng không?
- Đúng vậy!
- Quy tắc của ta rất đơn giản. Ai cũng có thể vay, có vay có trả. Những kẻ tuân thủ sẽ là khách quý của Bala, còn những kẻ vi phạm, khặc khặc... Cậu có thế chấp không?
- Nếu như vay không thế chấp thì cần thủ tục gì và vay tối đa bao nhiêu?
- Vay không thế chấp sao? Cũng không phải là vấn đề gì. Cậu chỉ cần nhỏ một giọt máu lên tờ giấy này, nó là khế ước vay tiền đến từ một thế giới ma pháp. Nếu như quá thời hạn mà cậu không thể trả được tiền thì lúc đó cậu sẽ là của ta, và ta thì luôn có cách để nghiền ép giá trị thặng dư từ những kẻ bùng tiền đấy.
- Như vậy tôi có thể vay bao nhiêu tiền?
- Do cậu mới vay lần đầu, tín dự chưa cao, cho nên tối đa ta chỉ có thể cho cậu vay năm trăm đồng vàng, trả trong hai mươi ngày, lãi 2%/ngày.
- 2% ngày?!!
Mẹ kiếp, ở thế giới của hắn, xã hội đen cho vay mới có 0,3%/ngày!
Johny không nói một lời, dùng đầu bút lông đâm một lỗ trên ngón trỏ, bôi lên tờ giấy. Trên tờ giấy lập tức hiện ra một dòng chữ.
- Johny Ouro, vay 500 tiền vàng của Bala. Thời hạn trả 20 ngày. Số tiền phải trả 700 vàng. Nếu không trả hết khoản nợ trong thời hạn thì Johny sẽ trở thành đồ vật thuộc sở hữu của Bala.
Rất ngắn gọn và súc tích, Johny rủa thầm.
- Rất tốt! Đây là tiền mặt! Chúc cậu khỏe mạnh!
Các bạn đọc đến đây chắc sẽ tự hỏi, giá trị một đồng vàng ở đây là như thế nào mà nhân vật chính của chúng ta dám mạnh mẽ vay tới tận 2%/ngày? Để dễ hình dung thì, một gia đình nghèo khó, sẽ tốn khoảng ba mươi đồng vàng một tháng chi phí sinh hoạt. Với năm trăm vàng, nhân vật chính có thể thuê nhà ở khu Ouro với giá một trăm năm mươi vàng/tháng, có thể sinh hoạt cần kiệm trong khoảng ba tháng kế tiếp, tất nhiên là không tính tới thời hạn và lãi phải trả Bala.
- Đây là bảy trăm vàng! Trả ngay lập tức! Giờ tín dự của tôi đã cao lên chưa?
Bala trợn trừng mắt. Đây là lần đầu tiên có kẻ làm như vậy. Chấp nhận đốt hai trăm vàng chỉ để tăng tín dự?
- Được!!! Giỏi lắm! Tao thích mày rồi đấy!
Bala đập bàn hét lớn.
- Nếu như mày muốn vay thêm, thì mày có thể vay tối đa một nghìn, trả trong ba mươi ngày, lãi hai trăm rưởi. Thế nào, có muốn vay không?
- Được!
Bala cầm lấy bảy trăm, đặt nó lên tờ giấy ban nãy. Tờ giấy lóe sáng, sau đó tan thành tro bụi, bằng chứng của việc thỏa thuận đã chấm dứt. Hắn lôi ra một tờ giấy mới, bảo Johny nhỏ máu vào đó, sau đó thỏa mãn cuộn tờ giấy lại cất đi.
- Tao thật sự thích mày đấy nhóc! Vừa có đầu óc vừa có đủ dũng cảm! Hi vọng mày có thể tiến xa!
- Cảm ơn!
Johny lạnh lùng cầm lấy xấp tiền giấy, đếm cẩn thận từng tờ một. Tương lai của hắn phụ thuộc hoàn toàn vào món tiền này. Sử dụng tốt, hắn sẽ có một bàn đạp tuyệt vời. Sử dụng lỗi, ha ha...
Vậy thì có khi nào Bala chơi bẩn, cho đàn em cướp đoạt tiền của người vay ngay khi bước ra cửa không? Ha ha ha, trước khi Bala thống nhất quyền cho vay, đúng là có rất nhiều kẻ cho vay nặng lãi làm vậy đấy. Nhưng như tôi đã nói, Bala là một kẻ khôn ngoan. Hắn không làm những trò mèo đấy, vì vậy hắn bỗng dưng trở nên "thánh thiện" hơn rất nhiều trong mắt những kẻ đi vay. Và khi người ta chỉ còn biết Bala tay cho vay an toàn nhất , Bala đã đập chết toàn bộ những thế lực cho vay khác, trở thành "tổ chức tín dụng" duy nhất và lớn nhất của Xóm Liều. Làm ăn phải dựa trên chữ tín đấy!
"Đầu tiên, mình cần phải đến Văn phòng thị chính và thuê một căn hộ rẻ nhất!" Johny cẩn thận ngó trước ngó sau, thỉnh thoảng lại nhắm mắt cảm nhận những tờ tiền cạ loạt xoạt bên trong ngực áo. "Ở Xóm Liều không có bếp, không có nhà tắm, lại phức tạp, nếu như cứ ở đây sẽ có ngày bị trộm vào cắt cổ mất!".
- Hi hi, đi đâu mà vội vàng thế anh chàng đẹp trai?
Một giọng nói ngọt ngào từ tính vang lên đằng sau. Có một người phụ nữ đột ngột choàng lấy cánh tay Johny, kẹp nó vào giữa cặp núi đầy đặn của cô ta. Nhưng Johny không hề cảm nhận được chút hương diễm nào, vì hắn thấy một mũi nhọn cộm cộm đang dí vào sườn trái hắn. Từ vị trí này chỉ cần đẩy nhẹ một cái là lưỡi dao sẽ đâm ngập vào tim, và bộ truyện sẽ kết thúc ngay lập tức. Các bạn có muốn end truyện lúc này không? Hiển nhiên là không rồi đúng không...nhỉ?
Cô ta thì thầm vào tai Johny.
- Tiếp tục đi thẳng, đến quán rượu trước mặt, chúng ta sẽ nói chuyện ở đó! Nếu như cậu dám hó hé gì thì đừng trách!
Trong đầu Johny lúc này tràn ngập hỗn loạn. Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên hắn bị cướp, nên làm cái gì bây giờ? Trong tiểu thuyết hắn đọc, nhân vật chính khi bị dí dao đe dọa thường bộc phát ý chí, lấy một địch trăm... pft, xin lỗi đi, hắn chỉ là người thường thôi, đã vậy còn rất yếu ớt. Lúc này hắn nên làm gì? Có chỗ nào có thể chạy trốn không? Mục đích cô ta tiếp cận mình là vì khoản tiền của Bala sao? Tại sao cô ta lại biết? Đủ loại ý nghĩ xẹt qua trong đầu Johny.
Khi hắn tỉnh hồn lại, thì thấy mình đang ngồi trong góc tối của quán rượu, trước mặt là một cốc bia mát lạnh sủi bọt. Trước mặt hắn là một người phụ nữ mặc áo choàng trùm kín đầu. Tại sao hắn biết là phụ nữ? Cái áo choàng này không che nổi hai cặp bưởi trắng ngần chứ sao! À mà chắc gì đã là "phụ nữ"?
- Xin chào, chủ nô. Tên tôi là Isabella, nhưng cứ gọi tôi là Isa. Cậu có muốn uống chút gì không, hay thứ bia rẻ tiền này không phù hợp với phẩm giá của cậu?
Vừa nói cô ta vừa nhấc chiếc mũ trùm đầu ra. Johny không thể ngăn mình nhìn cô ta vài lần. Isa rất xinh, Johny thừa nhận - mặc dù hắn vốn không thích chuyện nam nữ đấy, nhưng hơi già. Cô ta có lẽ khoảng ba mươi nhăm, hoặc bốn mươi tuổi. Thời gian bắt đầu in dấu trên khóe mắt và làn da cô ta rồi. Trông cô ta khá khỏe mạnh, kiểu phụ nữ xốc vác, việc gì cũng có thể làm.
Johny hít một hơi sâu, nhằm lấy lại bình tĩnh. Khi trái tim hắn đã thôi đập bang bang, hắn nói.
- Đầu tiên, tên tôi là Johny, chứ không phải "chủ nô". Thứ hai, cách cô mời đàn ông đến quán rượu đúng là hơi... cấp tiến đấy!
- Hì, xin lỗi nhé, cái này là thói quen nghề nghiệp thôi! Ở Xóm Liều, khi cậu muốn bắt chuyện với người khác, tốt nhất là cậu nên đặt sẵn mũi dao lên sườn họ, nếu không rất có thể cậu sẽ bị đâm chết lúc nào không biết đấy!
- Được rồi. Vậy thì cô muốn nói chuyện gì đây?
- À, kì thật thì tôi đã chán cái cảnh phải mở một con mắt khi ngủ và nói chuyện với nhau bằng dao găm lắm rồi. Tôi là một cô gái mạnh mẽ, nhưng cái Xóm Liều này thật sự quá sức chịu đựng.
- Hóa ra là vậy! Cô muốn bỏ trốn khỏi đây phải không? Nhưng rất tiếc, lính gác sẽ không cho cô vào thành nếu như cô không thuộc bất cứ dòng họ nào đấy. Cô nên tìm một dòng họ nào đó và xin vào.
Isa cầm cốc bia lên uống một hơi hết nửa cốc. Những giọt bia lạnh tràn ra từ mép, chảy qua cái cổ thon dài, xuống tới bờ ngực trắng ngần. Johny nhìn ra chỗ khác. Cô ta đập mạnh cốc xuống bàn.
- Cậu nghĩ tôi chưa thử sao? Nhưng mà có quá nhiều đơn xin, và số lượng thì cứ tăng lên liên tục mỗi ngày. Trong khi lũ quái vật và ác ma cứ liên tục xuất hiện ngoài Sương mù.
- Có lẽ nấc ngày nào đó đơn của tôi sẽ được duyệt, nhưng cũng có thể ngay ngày mai tôi sẽ bị một con quỷ khổng lồ tóm được. Phải, lạc quan lên! Mẹ kiếp, ở đây làm gì có hi vọng!
- Vậy thì cô muốn gì?
- Cậu đang giả ngu phải không Johny? Bên cạnh trở thành công dân, vẫn có những cách khác để có thể vào thành mà! Tôi thì không có đủ tiền để hối lộ lũ lính gác, nhưng nếu như cậu chịu trở thành chủ nô của tôi...
- Cô không nhất thiết phải trở thành nô lệ của tôi. Cô hoàn toàn có thể bán mình cho Farid ở chợ nô lệ, cứ vài ngày họ lại mở một phiên chợ nô lệ đó.
Johny ngắt lời Isa.
- Rồi sao? Tôi già rồi, sẽ chẳng ai chịu bỏ một khoản tiền lớn để mua một bà già. Và những nô lệ rẻ tiền thì rồi cũng chỉ kết thúc cuộc đời ở lò mổ hoặc làm pin mà thôi. Vậy thì trở thành nô lệ có ý nghĩa gì nếu như tôi vẫn phải chịu số phận như khi sống ở Xóm Liều?
- Vậy thì...
- Không không Johny! Tôi có ý này hay hơn. Mặc dù tôi không phải là cô gái ngon lành hoàn hảo gì, nhưng chỉ cần cho tôi một chỗ chui ra chui vào, và ba bữa một ngày, cậu sẽ thấy tôi còn hơn cả một nô lệ bình thường đấy! Tôi sẽ là phụ tá đắc lực nhất của cậu!
- Mẹ kiếp Johny! Khi còn làm gái điếm trên tàu, tôi đã từng nói chuyện với đám nô lệ rồi! Tôi biết cách để nô lệ phải nghe lời, từ những đứa nhóc choai choai cho tới những cô tiểu thư hư đốn cứng đầu! Cậu sẽ không phải hối tiếc đâu!
- Cô có chắc không Isa? Đây không phải là một hợp đồng lao động, mà là trở thành nô lệ. Từ giờ tôi hoàn toàn có quyền quyết định số phận của cô.
- Chỉ cần cậu đừng đi quá xa là được! Nếu như tôi không thấy nó vi phạm lương tâm thì cứ thoải mái đi! Cậu không biết mình cần phải làm những điều kinh tởm gì để có thể sống sót ở cái hố địa ngục này đâu!
- Như vậy cô có thể làm những gì?
- Tôi có khả năng dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc. Nếu như cậu cần một thư kí tính toán sổ sách thì tôi cũng có thể làm, nhưng tôi không có nhiều kiến thức lắm về mảng đó. Nếu cậu cần giải trí thì tôi biết cả nhảy múa, ca hát, chơi nhạc cụ. Kể cả các kỹ thuật làm tình, cái này tôi có thể tự hào mà nói mình rất giỏi đấy.
Johny bắt đầu trầm tư. Một mặt, hắn đúng là rất cần một nô, không, một phụ tá. Cơ thể này quá yếu ớt, chẳng thể làm nổi cái gì ra hồn. Bản thân Johny cũng không có nhiều kiến thức về công việc nhà cửa lắm, hắn kiếp trước là nhà phân tích tài chính kế toán. Mặt khác, một người lạ hoắc nhảy ra đòi làm phụ tá suốt đời cho bản thân? Hút cần hàng ngày à?
- Johny, rốt cuộc cậu có đồng ý không? Chúng ta không có cả ngày đâu.
Isa bắt đầu sốt ruột.
Johny chợt nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng của một danh nhân tên Đức. "Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng". Mình cần người, vậy thì dùng thôi. Dù sao hắn cũng có những cách riêng để biến người khác trở nên nghe lời đấy.
- Vậy thì Isa, từ giờ cô là nô lệ của ta!
Johny xòe bàn tay ra.
- Ngài sẽ không bao giờ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay, thưa chủ nhân!
Isa không bắt tay Johny, mà cầm lấy tay hắn, sau đó hôn lên chiếc nhẫn giả hồng ngọc.
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại