• 1,526

CHƯƠNG 326: LIỆT ĐỊA, HÀN SƯƠNG (HẠ)


Huyền Băng Thạch vốn là tài liệu để đúc kiếm trên ngũ phẩm. Mười năm Huyền Băng Thạch lại có thể đúc kiếm bát phẩm, nếu không có ngọn lửa Địa hỏa mạnh mẽ thì không thể bị tan chảy được. Cho dù dùng đúc thanh kiếm cửu phẩm cũng có thể.

Về phẩn trăm năm Huyền Băng Thạch, vậy lại càng trân quý. Ở một tòa quặng mỏ Huyền Băng cũng chỉ có thể sinh ra được khoảng trên dưới một trăm cân Huyền Băng Thạch, lại trải qua trăm năm ngưng kết tinh hoa, hàn khí đã hoàn toàn nội liễm, không bao giờ bị tan chảy cả, cho dù trong Địa Hỏa cũng không phải băng khoăn.

Trăm năm Huyền Băng Thạch là chú tài cực phẩm để đúc một thanh kiếm cửu phẩm. Thậm chí một số Thần Kiếm cấp Thanh Phàm cũng dùng nó để làm tại liệu phụ trợ. So với Mậu Thổ Trọng Sơn Thiết của Lăng Vân lúc trước không hề kém hơn, thậm chí còn hơn một bậc.

Ngoài ra ở bên cạnh còn có Tử Kim, Tinh Đồng cùn hơn mười loại tài liệu phụ trợ, chuẩn bị không hề thua kém với Lăng Vân.

Đến bây giờ, sắc mặt của Đồ Hà mới giãn ra, nhưng rất nhanh lại ngưng trọng lên.

Chân trái Đồ Hà bước lên, Huyền Băng Thạch liền được Bích Thủy kiềm kẹp lấy đưa tới giữa miệng lò.

"Lạc Minh, thông gió!"

Đồ Hà trầm quát một tiếng, ở bên cạnh hắn, một gã đệ tử tầm ba mươi tuổi ngồi xổm xuống, lấy tay làm quạt, hướng tới cửa lò đánh ra một chưởng. Trên bàn tay gã đệ tử đó có Tốn Phong Kiếm Khí quấn quanh, một chưởng này liền đem nhiều khí Tốn Phong toàn bộ đẩy vào trong Hỏa Nguyên lô.

Tiếp theo, nguyên bản ngọn lửa đỏ đậm trên miệng lò lập tức tăng vọt mấy phần đem Huyền Băng Thạch rất nhanh hút vào. Màu sắc ngọn lửa cũng dần chuyển sang màu lam.

Kim Băng chùy trong tay Đồ Hà hóa thành một đường cong kì dị hạ xuống. Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng gió rít vù vù, thật giống như tiếng Kiếm Khí xé gió. Mọi người đều cảm thấy mặt đất dưới chân như run lên.

"Đây là Chấn Địa chùy pháp của Đồ đại sư, một chùy đánh xuống giống như là Kiếm Khí chấn động vậy, có thể lập tức chấn khai tạp chất trong kiếm phôi. Chùy pháp này cần lực cánh tay rất cao mới có thể thi triển được."

"Đúng vậy, xem động tác lúc này của Đồ đại sư, rõ ràng là đã luyện chùy pháp này đến đỉnh phong. Chấn địa, chấn địa, đúng là cả mặt đất cũng đều rung động."

"Ngươi nói lần này Đồ đại sư có thể đúc ra được thanh kiếm có phẩm chất gì?"

"Không biết được, hai vị đại sư đều nổi danh đã lâu, ta chỉ là một Chú Kiếm Sư tam phẩm sao dám vọng tưởng kết luận."

"Đúng vậy, tài liệu chú kiếm của hai vị đại sư đều rất trân quý, không kém nhau là mấy. Cả hai người đều lựa chọn tài liệu thuộc tính phù hợp, lần này nhất định là một hồi long tranh hổ đấu."

Nhan Như Ngọc cau mày lại, ở cách đó không xa nghe mấy Chú Kiếm Sư bàn luận, nhưng lập tức nàng lại cau mày thật sâu.

"Các ngươi nói lần này gia tộc họ Lục có thể đúc ra được cái gì?"

"Lục gia! Ta chỉ sợ lần này gia tộc bọn họ không được. Nhìn bốn Chú Kiếm Sư kia không, tuy đều có trình độ bát phẩm nhưng vẫn đều kém xa hai vị đại sư."

"Không phải nói đương nhiệm gia chủ lục Thanh là một Chú Kiếm Sư cửu phẩm đỉnh cấp sao? Trước cửa phủ Lục gia có chuôi Thần Mộc kiếm, lúc trước chúng ta cũng đã xem qua, đích thực là một chuôi kiếm cửu phẩm đỉnh cấp a!"

"Ha ha, đó là do nhãn lực của ngươi còn kém!"

"Hả, tiền bối cứ nói."

"Ha ha, tiền bối thì không dám. Lúc trước ta theo Chú Kiếm Sư bát phẩm Ly Danh đại sư của thành Lạc Nhật tới trước cửa của gia tộc họ Lục, sau khi xem kỹ thật lâu người mới nói một đoạn..."

"Nói cái gì?"

"Lúc ấy Ly đại sư nói: Đại Diễn Thập Lục chùy của gia tộc họ Lục thật là chùy pháp cao thâm. Vô luận là loại bỏ tạp chất, tinh luyện tài liệu đều không có chùy pháp nào sánh bằng. Lục Thanh đã đạt tới thành tựu cực cao trong chùy pháp này. Nhưng mà kinh nghiệm của hắn thực sự quá ít. Giống như chuôi kiếm này, ta thấy đây là lần đầu tiên hắn đúc ra, tuy phối hợp không có vấn đề gì, nhưng thủ pháp có hơi ngập ngừng. Trong số Chú Kiếm Sư thất phẩm trở lên thì sẽ không bị giống vậy mảy may."

"Còn có gì nữa không?"

"Cuối cùng Ly đại sư nói: Lục Thanh có thể đúc ra chuôi cửu phẩm Thần Mộc kiếm này thì công của tài liệu đã chiếm một nửa rồi, cùng hai vị Lăng Vân đại sư tranh cao thấp còn kém một khoảng cách. Tuy rằng không nhiều nhưng cũng có thêm hai, ba năm tích lũy mới được."

"Ý tứ của Ly đại sư là...?"

"Ý tứ của Ly đại sư rất rõ ràng, cho dù là hôm nay Lục Thanh ra mặt cũng không phải đối thủ của hai vị đại sư. Nhưng lúc này chỉ có bốn gã Chú Kiếm Sư bát phẩm tới, tuy rằng có thể thương tổn đến thanh danh của gia tộc họ Lục. Nhưng chung quy so với việc Lục Thanh thua cuộc vẫn còn tốt hơn, ít ra thì vẫn cho Lục gia một tia hi vọng."

Lạc

Một thanh âm thanh thúy vang lên. Đó là thanh âm tay ghế của Nhan Như ngọc vỡ vụn. Lúc này sắc mặt của nàng rất khó coi, bất quá nàng lại không biết biện giải như thế nào.

Ở một bên, trong lòng của năm gia chủ năm đại gia tộc đều thầm than hưng cũng không nói thêm cái gì. Ở bên cạnh, ánh mắt Lăng Vân lóe ra vẻ khinh thường.

"Sư phụ, có phải tay ghế của gia tộc Tây Môn làm rất giòn không mà Thái phu nhân của Lục gia mới nắm một chút liền vỡ thành như vậy, không nên chỉ vì vậy mà bị thương mới tốt a!"

"Ha ha, cái này ngươi không cần lo lắng, Thái phu nhân tu vi thâm hậu, cho dù chỗ này toàn bộ vỡ cũng không thương tổn mảy may." Lăng Vân lập tức cười đáp, điều này làm cho sắc mặt của năm gia chủ đều trở lên quái dị.

"Ngươi!"

"Lui ra!" Nhan Như Ngọc trầm giọng nói, phất tay ngăn cản Thúc Nguyên.

"Thái phu nhân!"

"Lui ra đi!" Tới giờ phút này, Nhan Như Ngọc rốt cục thở dài một tiếng, mở miệng nói.

"Dạ!" Trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, rốt cục Thúc Nguyên cũng lui ra sau hai bước, không nhắc lại nữa.

Trên sân.

Tiếng chùy chấn động như biến thành một đạo. Tiếng vù vù to lớn khiến mặt đất dưới chân mọi người càng lúc càng rung động hơn. Chấn động liên miên không dứt, từ phía trên bãi đá không ngừng có bụi đất tuôn rơi. Ngọn lửa màu phiến lam trong Hỏa Nguyên lô cũng đạo đạo chấn lãng.

Các loại tài liệu không ngừng được Đồ Hà rèn luyện cho vào trong Hỏa Nguyên lô. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt dần hiện lên hình dáng của kiếm phôi.

Theo thời gian trôi qua, trong Hỏa Nguyên lô bắt đầu xuất hiện tiếng kiếm ngâm mơ hồ. Tiếng kiếm ngâm trong trẻo còn mang theo hàn ý, như đón gió cuối thu rét lạnh, khiến cho nhiệt độ ngọn lửa trong lò giảm xuống không ít.

"Lại một thanh kiếm cực phẩm sắp sinh ra!"

"Đúng vậy, xem thanh thế này không hề thua kém chút nào với Liệt Địa kiếm của Lăng đại sư."

Lại qua tiếp thời gian chừng tàn nửa nén hương, thân hình Đồ Hà dĩ nhiên hóa thành mấy tàn ảnh, cánh tay liên tục vũ động. Kim Băng chùy trong tay hắn tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt. Trước người Đồ Hà dần ngưng kết ra một quầng sáng màu bích lam.

Bỗng dưng.

Thân hình của Đồ Hà bỗng nhiên dừng lại, nhưng mà tiếng kiêm ngâm vẫn như trước chấn đãng bên tại cùng lay động mặt đất.

Ngay sau đó, Bích Thủy kiềm mang theo một đoàn sương mù màu lam tiến nhập vào thùng nước suối bên cạnh, thế nhưng cũng là nước Bích Hàn đàm. Từng làn sương khói bắt đầu tràn ngập ra.

Sương mù màu lam dâng lên rồi nhanh chóng thoát phá. Rất nhanh trước mặt mọi người, chín đóa Kiếm Liên màu lam trắng hình thành tản ra tia khí lạnh lẽo. Lập tức ngọn lửa trong lò đúc bị áp chế xuống. Ở đuôi chín đóa Kiếm Liên này cũng hiện ra hình dáng chín con giao long nhỏ màu xanh nhạt, trông rất có linh tính.

Một lát sau, Kiếm Liên tán đi, hiện ra trước mắt mọi người là một thanh trường kiếm lam trắng, kiếm dài ba thước năm tấc trong suốt. Thân kiếm bóng loáng như có thể soi gương, sương khí nhàn nhạt chung quanh thân kiếm không ngừng ngưng kết lại. Từng trận hàn khí cho dù cách mấy trượng xa cũng đập vào mặt mà đến. Đặc biệt là ở mũi kiếm có Hàn Băng Kiếm Khí dài gần một tấc không ngừng thò ra thụt vào.

Trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, Đồ Hà cũng không dám lấy tay sờ vão lưỡi kiếm, chỉ cẩn thận nhìn chăm chú hồi lâu.

Sau đó chỉ thấy hắn tiến lên ba bước đi tới bãi đá, đồng dạng không có động tác gì, chỉ buông lỏng nắm tay ra.

Giống nư xuyên qua đậu hủ, thanh kiếm này liền đâm thẳng vào mặt đá, ở xung quanh sương khí nồng đậm hình thành.

"Cửu phẩm Hàn Sương kiếm, thỉnh mọi người đánh giá!"

"Quả nhiên không ngoài dự liệu, chuôi Hàn Sương kiếm này của Đồ đại sư không hề thua Liệt Địa kiếm của Lăng đại sư. Vị trí khôi thủ chỉ sợ là khó có thể quyết định."

"Không phải còn có Lục gia sao?"

"Lục gia! Chỉ có bốn gã Chú Kiếm Sư bát phẩm, làm sao có thể vượt qua được hai vị đại sư?"

"Rốt cục đến rồi sao?" Nhan Như Ngọc lẩm bẩm nói.

"Lần chú kiếm cuối cùng, cho mời Chú Kiếm Sư của Lục gia."

"Ngô Lâm sư phụ, ngươi đi đi." Nhan Như Ngọc mở miệng nói.

"Vâng!" Nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của Nhan Như Ngọc, Ngô Lâm lộ ra nụ cười khổ, hít sâu một hơi sắc mặt hắn lập tức trở lên trấn định rồi hướng tới sân đá đi lên.

Lò đúc Thanh Hỏa Tinh Kim lô, chùy đúc Hỏa Ngọc chùy, Hàn Ngọc kiềm. Những thứ này trong tay Ngô Lâm giờ phút này trầm trọng dị thường.

Trong bốn Chú Kiếm Sư thì Ngô Lâm có tài nghệ cao nhất. Không sai biệt lắm hắn đã muốn đột phá tới cửu phẩm, nhưng hắn vẫn không thể nắm chắc được. Tài liệu của Lục gia chuẩn bị đều không phải là tài liệu thuần thuộc tính, muốn đoạt khôi thủ trừ phi có thể đúc ra Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Nhưng hắn có thể không?

Thần Kiếm cấp Thanh Phàm, không cần phải nói hắn, cho dù là hai người Lăng Vân cùng Đồ Hà cũng mới chỉ chạm được một chút khía cạnh. Hắn, chỉ có thể vọng tưởng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.