CHƯƠNG 344: TRĂM DẶM KIẾM KIỀU
-
Bất Diệt Kiếm Thể
- Thập Bộ Hành
- 2637 chữ
- 2019-09-12 02:50:31
Ba tháng trôi qua, Lục Thanh đã hoàn toàn đem Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận quán thông. Bởi vậy nên Lục Thanh cũng lật xem về cách bày trận phương vị, trụ cột Kiếm Trận.
Không thể không nói, hiện giờ theo linh hồn của Lục Thanh lớn mạnh hơn thì trí nhớ của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Trước kia xem một quyển sách Lục Thanh phải mất hai canh giờ, mà bây giờ chỉ cần nửa canh giờ đã có thể hoàn toàn nhớ kỹ nội dung.
Thời gian ba tháng, Lục Thanh từ chỗ không chút hiểu biết về Kiếm Trận thì hiện giờ đã đạt tới cảnh giới hiểu một chút da lông. Đối với lý giải về Kiếm Trận cũng có hiểu biết đại khái.
Kiếm Trận, trừ bỏ có thể chia làm bốn cấp là nhân, địa, thiên, hoàng còn có thể chia làm hai loại là Nhân Kiếm Trận và Vật Kiếm Trận. Cái gọi là Nhân Kiếm Trận chính là Kiếm Giả dựa theo phương vị của Kiếm Trận mà thi triển. Còn Vật Kiếm Trận chính là thông qua một số đồ vật đặc biệt, hoặc là thanh kiếm để bố trí Kiếm Trận.
Dưới tình hình chung thì vì Nhân Kiếm Trận do Kiếm Giả thi triển nên uy lực sẽ tăng lên theo tu vi của Kiếm Giả mà vượt qua Vật Kiếm Trận cùng cấp. Đương nhiên không thể nói Vật Kiếm Trận yếu hơn, còn phải xem vào tài liệu dùng để bố trí Kiếm Trận.
Mà uy lực của bốn cấp Kiếm Trận, Lục Thanh cũng từ trong một quyển sách khái lược về Kiếm Trận mà biết. Kiếm Trận cấp nhân, uy lực lớn nhất có thể vây khốn hoặc giết chết Kiếm Khách. Kiếm Trận cấp địa nhiều nhất có thể vây khốn Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn có tu vi Kiếm Tông muốn đánh chết thì rất khó.
Tới Kiếm Trận cấp thiên, vậy thì cơ hồ đã có thần thông khó lường. Giống như Ngũ Hành Sinh Diệt Đại Trận lúc trước Lục Thanh thấy, ở chỗ cánh cửa để đi thông đến Ngũ Hành Kiếm Mộ. Lúc đó, hai mươi tám Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn liên thủ, mới khó khăn lắm đem Kiếm Trận tạm thời phá vỡ.
Vị tiền bối viết quyển sách này cũng chưa gặp được Kiếm Trận, chỉ là khảo chứng qua điển tịch mà đưa ra đánh giá: Kiếm Hoàng nan sinh.
Về phần cuối cùng Kiếm Trận cấp hoàng, cũng chỉ để trống, hiển nhiên là vị tiền bối này cũng không biết rõ được.
Sau khi đọc xong quyển sách nói về Kiếm Trận này, thậm chí Lục Thanh còn có ý nghĩ: Nếu hắn có thể bố trí Kiếm Trận cấp thiên, thì bốn năm sau, hắn cũng không phải lo lắng đến việc Bạch Phát ma nữ nữa.
Nhưng lập tức Lục Thanh liền loại bỏ ngay suy nghĩ này. Kiếm Trận thật sự là rất bác đại tinh thâm, hắn ngay cả Kiếm Trận cấp nhân cũng còn chưa hiểu hết. Hiện giờ Lục Thanh có thể họa được một cái Ngũ Hành Liên Thiên Kiếm Trận chẳng qua là dựa vào lĩnh ngộ nên mới miễn cưỡng học được. Muốn lĩnh ngộ được Kiếm Trận cấp thiên, không nói hắn có thể lĩnh ngộ ra được không, chỉ là tài liệu trân quý dùng để bố trí đã không phải hắn có khả năng có được.
Lục Thanh chỉ suy nghĩ một lát liền bỏ qua không tính toán nữa. Hiện giờ xem ra, để ngăn cản Bạch Phát ma nữ chỉ có một biện pháp.
Tu vi! Tu vi Kiếm Hoàng. Chỉ có tui vi cường đại, hắn mới có thể bảo vệ được cơ nghiệp nghìn năm của Lục gia.
Thời gian ba tháng này, Lục Thanh cũng lật xem một số tư liệu về các khu vực, đối với phạm vi chung quanh Tử Hà tông nghìn dặm cũng có hiểu biết đại khái. Ngoài ra hắn còn lật xem cả một ít tranh ảnh tư liệu về Linh Thú, kiếm thức phong phú thêm không ít. Ít nhất thì trên đường đi tới Kiếm Thần chủ điện, sẽ không đến mức phải bắt Diệp lão giảng giải.
Ba tháng trôi qua, Lục Thanh mới từ trong tàng thư các đi ra. Lúc này, tất cả tân đệ tử đều tiến vào trạng thái tu luyện, hơn tám trăm người ở quảng trường trước cung Triêu Dương tập luyện Triêu Dương Thất Thức.
Mà Hoàng Linh Nhi, rõ ràn đã trở thành đại sư tỷ. Lúc này nàng đang đứng trên Diệu Dương đài, ở sau lưng ba người Lăng Tiêu giám sát.
Điều này cũng không phải là có sự thiên vị gì. Lục Thanh thấy trong hơn tám trăm đệ tử mới này, chỉ có hơn phân nửa là tu luyện ra Kiếm Nguyên khí, tu vi cao nhất chỉ là Kiếm Thị đỉnh phong.
Cho nên, tu vi của Hoàng Linh Nhi là áp chế tất cả các đệ tử, độc chiếm ngôi đầu. Mà Lục Thanh tin tưởng, Hoàng Linh Nhi nhất định có thể bảo trụ vị trí của nàng hiện giờ. Đây là tin tưởng của hắn đối với Hoàng Linh Nhi, đồng dạnh cũng là tin tưởng vào chính bản thân hắn.
Trở lại Luyện Tâm viện, hiện giờ đã ba tháng trôi qua, Thanh Trúc ở trong viện đã một làn nửa nẩy chồi. Chỉ là hiện giờ đã đến mùa thu, Thanh Trúc sinh trưởng cùng trở lên chậm rãi. Hiện giờ xem ra. Cần nữa năm nữa mới có thể thuận lợi trưởng thành, trở lại cảnh vật như ban đầu.
Ngẫm nghĩ một lát Lục Thanh lại lấy ra một lọ Tham Vương đan cùng một lọ Dưỡng Thân đan để lại cho Hoàng Linh Nhu. Mà đối với Vu Phi vẫn luôn trông coi Luyện Tâm viện, Lục Thanh cũng không keo kiệt, để lại cho hắn một lọ Tham Vương đan.
Còn thời gian một ngày, Lục Thanh trở về trấn Triêu Dương một chuyến, để lại vài linh dược ngàn năm cùng hai viên Phá Chướng đan. Nếu không sai biệt lắm thì trong khoảng thời gian hắn rời đi, mẹ hắn sẽ thử đột phá cảnh giới Kiếm Sư. Phía trước, hắn đã nhờ hai người Đoạn Thanh Vân cùng Dư Cập Hóa, đến lúc đó hai người sẽ đảm nhiệm hộ pháp thay hắn.
Thời gian một ngày, khi biết Lục Thanh phải đi Kiếm Thần chủ điện, Nhan Như Ngọc lại dặn dò một phen. Mãi cho tới khi buổi sáng hôm sau, khi Lục Thanh đã rời đi, Nhan Như Ngọc mới ngừng lại.
Sáng sớm hôm sau, trước đại điện Tử Hà.
Sáu người Lục Thanh đứng yên trên quảng trường. Nguyên bản những đệ tử phải tập luyện cũng được phân phó rời đi, còn lại cũng chỉ có năm người Lạc Thiên Phong.
Nhớ kỹ các ngươi chỉ có thời gian hai tháng.
Lạc Thiên Phong ngừng một chút rồi nói tiếp:
Nửa tháng trước, Kiếm Thần chủ điện đã truyền lại tin tức, khi biết cảnh giới Kiếm Đạo của các ngươi, liền định ra một ngày hạn. Nếu trong vòng hai tháng, các ngươi không thể tới được Kiếm Thần chủ điện, như vậy Tử Hà tông chúng ta muốn tiến giai phải đợi cho mười năm sau mới tiếp tục tiến hành.
Lần này , trừ bỏ Lục Thanh, sắc mặt năm người còn lại đều nổi lên biến hóa. Thời gian hai tháng, vượt qua hơn năm nghìn dặm đường, qua các hiểm địa cùng các tông môn, đi tới Kiếm Thần chủ điện. Không tính tới những nguy hiểm dọc đường thì một ngày cũng phải đi đến tám trăm dặm đường. Tuy rằng hiện giờ trừ Dịch Nhược Vũ ra, Triệu Thiên Diệp cùng Diệp Cô Hàn trong ba tháng này cũng đã đạt tới Kiếm Chủ tiểu thiên vị, nhưng một ngày đi tám trăm dặm cũng là tiêu hao quá lớn, vạn nhất trên đường đi gặp phải nguy hiểm vậy thì khó nói.
Ngẩng đầu nhìn về phương hướng Kiếm Thần chủ điện, thật lâu sau, Lạc Thiên Phong mới mở miệng nói:
Đây chính là sự coi trọng của Kiếm Thần điện đối với Tử Hà tông chúng ta. Nếu như trong vòng hai tháng các ngươi có thể bình an tới, vậy thì việc tiến giai cũng chỉ cần năm năm, Tử Hà tông chúng ta có thể hướng tới Kim Thiên giới. Thời gian năm năm, tông môn cũng có thể tránh đi được rất nhiều cuộc chiến.
Lạc Thiên Phong lấy từ trong lòng ra một hạt châu màu vàng to bằng ngón cái, đưa cho Lục Thanh rồi nói:
Đây là viên Lưu Ảnh châu mà Kiếm Thần chủ điện đưa tới. Ở bên trong có hồn thức lưu lại của một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, chỉ dẫn đường từ Tử Hà tông tới Kiếm Thần chủ điện. Chỉ cần dùng thần thức nhập vào là có thể thấy.
Lưu Ảnh châu? Cả sáu người đều sửng sốt. Trên đời này thế nhưng lại có đồ vật thần kỳ như vầy. Bất quá Lục Thanh kiến thức cũng nhiều, chỉ ngắn ngủi sửng sốt rồi lập tức thả ra thần thức dò xét.
Nháy mắt, trong đầu hắn liền xuất hiện một thế giới do hồn thức buộc vòng quanh. Tâm niệm Lục Thanh vừa động, vị trí Tử Hà tông liền xuất hiện rõ ràng trước mắt, thậm chí đến năm thành chính cùng với các thôn trấn xung quanh cũng có miêu tả rõ nét, rất thần kỳ.
Từ Tử Hà tông một đường kéo dài, mãi cho tới cuối mới hơn năm nghìn dặm của Thanh Phàm giới, mà đã có gần ba mươi tông môn tồn tại. Mà bọn họ phải đi qua, không sai biệt lắm là trên dưới mười tông môn. Tính đến các tình huống trên đường thì việc hai tháng đi tới Kiếm Thần chủ điện, đúng là phi thường khó.
Mà lúc này, trong đầu Lục Thanh bỗng vang lên tiếng long ngâm nhàn nhạt, cũng khiến lo lắng trong lòng Lục Thanh biến mất. Có lẽ, việc này cũng không khó?
Sau khi giao Lưu Ảnh châu cho Lục Thanh, Lạc Thiên Phong liền không nói lại nữa, bốn người Huyền Thanh cũng không hề lên tiếng. Bầu không khí nhất thời rất nặng nề.
Thật lâu sau, Lạc Thiên Phong mới hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói:
Mỗi người các ngươi đều là hy vọng của tông môn. Lần này hành trình đến Kiếm Thần chủ điện, các ngươi có thể cho rằng lần đầu lịch lãm. Cho dù đến không đúng thời hạn cũng không vấn đề gì. Mười năm nữa, tông môn vẫn có thể tiến giai.
Lời vừa nói ra, trong lòng sáu người đều ấm áp. Ý tứ của Lạc Thiên Phong rất rõ ràng, so với sai biệt tiến cấp thời gian năm năm, thì hắn lựa chọn bình an của sáu người. Tuy nói thẳng ra là do giá trị của sáu người, nhưng cũng cho bọn họ thấy được sự tính nhiệm cùng chờ mong.
Bốn người Huyền Thanh đều không nói gì, đồng ý với cách nói của Lạc Thiên Phong.
Lúc này, mặt trời đã chậm rãi dâng lên, hai mắt Lạc Thiên Phong bỗng trợn to, một cỗ khí thế to lớn thẳng hướng tận trời.
Tiến giai bắt đầu! Bốn vị trưởng lão, Tứ Phương Kiếm Trận, khai!
Theo một tiếng trầm quát của Lạc Thiên Phong. Nháy mắt thân hình năm người liền xuất hiện trên không trung của điện Tử Hà. Năm đạo Kiếm Cương kinh thiên hiện ra tụ tập vô số khí thuộc tính, hóa thành năm thanh cự kiếm cao trăm trượng.
Núi Triêu Dương quy vị!
Theo một tiếng quát vang vọng của Huyền Thanh. Trong năm thanh cự kiếm, một thanh cự kiếm màu hồng tản ra nhiệt độ nóng cháy chém xuống kiếm kiều ẩn trong hư không bắc qua núi Triêu Dương.
Ngâm.
Tiếng kiếm ngâm tận trời vang lên, kiếm kiều ba nghìn trượng bắc qua núi Triêu Dương lập tức hiện ra, ngọn lửa màu hồng bừng bừng bốc lên. Ánh sáng ngọn lửa cơ hồ vượt qua cả ánh sáng mặt trời.
Núi Phiêu Miễu quy vị!
Ngay sau đó, Minh Tịch Nguyệt cũng khẽ quát một tiếng. Hàn Băng cự kiếm từ hư không hạ xuống, đồng dạng chém vào trên kiếm kiều ẩn vào hư không của núi Phiêu Miễu.
Hơi lạnh tỏa ra bốn phía, kiếm kiều trắng như băng tuyết lập tức hiện ra. Trên cả kiếm kiều tụ tập khí Hàn Băng vô cùng khổng lồ. Hư không chung quanh trống rỗng xuất hiện cơn mưa đá to bằng nắm tay, gào thét rơi xuống kiếm kiều.
Núi Vân Vụ quy vị!
Tiếng gầm thứ ba vang lên, Tốn Phong cự kiếm cao trăm trượng phá khai vài dặm chân không, đánh thẳng đến kiếm kiều núi Vân Vụ.
Tiếng kiếm ngân giống như cuồng phong bão táp vang lên. Từng cơn lốc từ núi Vân Vụ dâng lên. Một tòa kiếm kiều ba nghìn trượng tràn ngập Tốn Phong màu xanh hiện ra.
Núi Lạc Nhật quy vị!
Trừ bỏ chuôi Tử Dương cự kiếm ở giữa, một thanh Kim Dương cự kiếm nặng nề đanh xuống kiếm kiều trên núi Lạc Nhật.
Khí Chân Hỏa ngưng đọng giống như trống rỗng xuất hiện một biển lửa, một kiếm kiều ba nghìn trượng như vắt ngang qua biển lửa hiện ra.
Trên mặt sáu người Lục Thanh đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Uy thế như vậy, thật sự là kinh thiên động địa.
Đây là Tứ Phương Kiếm Trận hơn nghìn năm nay của tông môn! Trong lòng Lục Thanh khẽ lầm bầm nói. Kiếm Trận này, ở trong trời đất thai nghén hơn nghìn năm, uy lực đã vượt xa các Kiếm Trận cấp địa bình thường.
Giờ khắc này, tất cả đệ tử, kể cả những đệ tử đời thứ mười sáu lưu lại, cùng hộ pháp các ngọn núi, trên mặt đều mang theo vô tận rung động. Uy thế bốn tòa kiếm kiều hiển hóa đi ra, nhất thời khắc thật sau vào trong lòng bọn họ.
Tử Dương kiếm kiều, hiện!
Trên bầu trời điện Tử Hà, trên người ltpp chợt bộc phát ra thần quang màu vàng chói mắt. Một cỗ lực trời đất mênh mồng cuồn cuộn bốc lên tụ tập tới Tử Dương cự kiếm trong tay Lạc Thiên Phong.
Ngay sau đó, một cỗ uy trời đất từ trên người Lạc Thiên Phong, Tử Dương cự kiếm mang theo lực trời đất cường đại chỉ về phương hướng Kiếm Thần chủ điện.
Ngay sau đó, gần như vô tận lực trời đất liên miên không ngừng từ bốn tòa kiếm kiều phun ra dần ngưng tụ trước Tử Dương cự kiếm của Lạc Thiên Phong.
Lúc này lực trời đất từ bốn tòa kiếm kiều uẩn dưỡng hơn nghìn năm đồng loạt bộc phát ra, trên bầu trời hơn trăm dặm Tử Hà tông, phong vân biến sắc, từng cơn lốc gào thét cùng tiếng sấm rên không dứt bên tai.
Lát sau, trước đại điện Tử Hà, trong ánh mắt kinh hãi của sáu người Lục Thanh, một tòa kiếm kiều khổng lồ hoàn toàn là do lực trời đất cùng năm loại khí thuộc tính hiển hiện ra. Diệu Dương chân hỏa làm cầu, khí Hàn Băng làm lan can, khí Tốn Phong làm khung, Diêu Dương Chân Hỏa làm thân, cuối cùng là Tử Dương Chân Hỏa thiêu đốt ở bề mặt. Kiếm kiều khổng lồ kéo dài trăm dặm tới tận điểm cuối cùng của khu vực Tư Hà tông.