• 1,526

CHƯƠNG 138: ÂM VANG KIẾM CỐT


Chương 137 Thiếu! Nhảy chương!

Trước mắt Lục Thanh, một thứ lực lượng không tên từ trên tế đàn chợt phát ra.
Trong nháy mắt, khi Tốn Phong tăng vọt, bao phủ Lục Thanh và thiếu nữ áo lam vào bên trong.
Ở một nơi trong Kiếm Cốc có một khoảng không gian màu tím., Những tia khí phong mang sắc bén xuyên qua xuyên lại trong không trung, giống như những con rồng đang bơi lôi theo những quỹ tích rất rõ ràng. Ðồng thời, nương theo đó, những khoảng không gian Ðộng Hư tối đen xuất hiện Mỗi một tia phong mang màu tím lại kéo theo một dài không gian Ðộng Hư dài không thấy cuối.

Vô số không gian Ðộng Hư lần lượt thay đổi. Trong khoảng không gian khủng bố đó có một cái sơn cốc rộng lớn. Cả sơn cốc ánh lên một màu tím sáng lạn. Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ cốc có hình dạng một thanh kiếm, trải dài nghìn dặm.

Trong cốc, trên một vách núi cao ngàn trượng có một người thiếu nữ mắc áo tím, khuôn mặt lạnh lùng. Mái tóc của thiếu nữ đó cũng màu tím, đôi mắt trong veo, phải nói là hêt sức kiều diễm.
Bất chợt, thiếu nữ nhíu mày, ggẩng đầu nhìn về phía xa.
- Nhược Thủy đưa người nào tới Kim Thiên cốc?
Thiếu nữ áo tím đạp nhẹ chân một cái liền biến mất trong không trung không một tiếng động.
Trong mấy mắt đó, Lục Thanh ngẩn người. Mặc dù chỉ trong hoàng thời gian ngắn, những hắn lại có cảm giảc rõ ràng là bị người khác nhìn trộm.
- Ai? - Lục Thanh quát lên một tiếng rồi nhìn xung quanh.

Nơi đây là một khoảng không gian màu vàng kim, thì thoảng lại có một tia khí phong mang màu vàng kim lóe lên. Khoảng không gian nơi đây phải nói càng thêm ngưng động. So với không gian màu xanh lúc nước còn mạnh hơn tới mấy lần. Nơi này, khí phong mang lại càng mạnh hơn, không thể phá vỡ không gian ở đây, ngay cả gợn sóng không gian cũng không thể làm xuất hiện.
Con mắt Chân Long xuyên qua khắp nơi. Trong hai mắt, hai đạo ánh sáng màu tím bạc di chuyển. Từ nơi mi tâm của Lục Thanh, một thanh tiểu kiếm màu xám kim lập tức xuất hiện.
Vào lúc này, Lục Thanh cảm thấy con mắt Chân Long như xuất hiện một sự biến hóa khó hiểu. Không gian trước mắt đột nhiện trở nên rõ ràng, kéo dài ra xa.
Trong phút chốc, vô những những tia sáng màu vàng được kéo vào trong tầm mắt.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của hắn xuyên qua không gian tới tận một vùng không gian mới.
Nhưng chưa để cho hắn kịp nhìn kỹ, tùng đạo kiếm ngân khủng bố vang lên. Ngay tức khắc, trong ánh mắt của Lục Thanh xuất hiện đầy khí phong mang màu trắng.
Sắc mắt Lục Thanh tái nhợt lùi lại mấy bước.
- Ngươi làm sao vậy? - Thiếu nữ áo làm ngẩn người bước tới đỡ lấy hắn. Làn da mềm mại của thiếu nữ chạm vào người khiến cho Lục Thanh sững sờ, kinh ngạc nhìn vào hai mắt của nàng.
- Ngươi...ngươi nhìn cái gi? - Âm thanh thiếu nữ ngập ngừng, miệng mim cười, còn khuôn mặt đỏ ửng.
- Không! Không có gì. - Vội vã lùi lại hai bước, Lục Thanh hít một hơi thật sâu.

Khi con mắt Chân Long bị phá, ngay tiếp theo tâm thần của hắn cũng cảm thấy hoàn toàn trống rỗng nên mới dễ dàng để cho dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ lôi cuốn mà như vậy.
Chỉ có điều với tâm tình của hắn bây giờ, làm sao có thể để cho tình trạng như vậy.
Lục Thanh thằm nghĩ chẳng lẽ do hoàn cảnh và cảnh ngộ khác nhau mà tậm tình cũng không giống nhau?
Hì..
Bất chợt, thiếu nữ bật cười. Ðối mắt đẹp sáng ngời cũng với đôi môi anh đào hé mở khiến người khác ngây ngất.
- Ngươi làm sao mà như thằng ngốc như vậy? - Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Lục Thanh. Có điều sắc mặt của nàng nhanh chóng biến mất:

- Nhưng vừa rồi ta như cảm nhận được hơi thở của tỷ tỷ. Lại tới đón Nhược Thủy đi. Thật là...

Nghe giọng oán giận của thiếu nữ, Lục Thanh ngẩn người. Không ngờ người đó lại chính là tỷ tỷ của nàng.
Lúc cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng hắn xuất hiện một thứ nguy hiểm.
Ngay cả Kiếm Hồn cũng phải dựng lên. Phản ứng như vậy hắn mới chỉ có khi ở Minh Nguyệt đàm đối diện với tu vi Kiếm Phách của Lục Thiên Thư mới xuất hiện tình trạng đó.
Nơi đây thực ra là nơi nào?
"Kiếm Cốc không gian, không gian Kiếm Cốc! Nơi nơi chỉ có toàn khí phong mang. Ở đây làm gi có khoảng không gian nào?"
- Ði! Ði cùng ta. - Thiếu nữ chợt kéo tay Lục Thanh rồi lao nhanh về phía nước.
"Đi!"

Lục Thanh ngẩn người nhanh chóng thi triển Phong Lôi bộ mới có thể cố gắng theo kip tốc độ của thiếu nữ. Nhưng còn thiếu nữ lại cứ như đang đi tản bộ, mỗi bước vượt qua khoảng cách năm mươi dặm với tốc độ kinh người, đánh nát những tia khí phong mang màu vàng.
Những gợn sóng không gian thản nhiên đẩy về hai bên. Ánh mắt của Lục Thanh ngưng trọng. Trong khoảng không gian này, không gian ngưng đọng đạt tới một mức độ kiện cố kinh người. Cho dù là hắn, muốn tao ra gợn sóng thì có lẽ phải dốc toàn lực mới được. Vậy mà nàng lại có thể nhẹ nhàng làm được điều đó thì có thực lực như thế nào đây?
Từ từ, Lục Thanh có phần không theo kịp tốc độ của.nàng. Tâm thần hắn chìm toàn bộ vào trong Phong Lôi bộ. Ngạy lập tức, Lục Thanh ngạc nhiện khi phát hiện ra, khi Ðộng Hư lúc nước đã biến mất vào lúc này lại hiện ra trong sự cảm ứng của hẳn. Lúc này không còn là mượn dùng mà rõ ràng là cảm ứng. Gần như chỉ một suy nghĩ xuất hiện khi Ðộng Hư nhè nhẹ liền bắt đầu hội tư dưới chân.

Vù...
Ngay sau đó, tốc độ của Lục Thanh tăng lên rất nhiều. Một bước của hắn liền vượt qua khoảng cách trăm dặm. Nơi mi tâm, thanh tiểu kiếm màu xám kim lại càng hiện rõ ràng hơn.
- A? - Thiếu nữ có chút kinh ngạc kêu lên một tiếng nho nhỏ.Ngạy lập tức, trên mặt nàng xuất hiện sự hưng phấn. Dưới chân nàng như có một động nước lưu chuyển khiến cho trong nháy mắt tốc độ lại tăng lên. Chỉ trong giây lát, hai người chạy song song với nhau với tốc độ mỗi bước chừng một trăm dặm, lao về một phía.
Vào lúc này, nơi vào hai người vừa đứng, từng gợn sóng không gian mờ ra. Lát sau, xuất hiện mười bóng người.

Mười con linh thú thu nhỏ lại chỉ còn cao có một,trượng với mười bảy người đứng bên. Bọn họ đúng là đám người Văn Thiên Âm và Mộc Thanh Nguyên. Chỉ có điều, Lăng Ý không có trong số đó.
- Sư huynh! Nơi đây là...
Lạc Trọng Sơn mở miệng nói.
Trên thân của chín người có một vầng khí phong mang đang đi động. Khí phong mang đó ngoài cái từ thân thể ra, phần còn lại do các thanh tiểu kiếm với đủ các màu sắc tản ra một thứ pháp tắc dao động mà ngưng kết lại.
Khí phong mang do pháp tắc ngưng tụ vô cùng cứng rắn, bao phủ đám người Văn Thiên Âm vào bên trong mặc cho khí phong mang màu vàng bên ngoài có sắc bén đến mấy cũng không hề dao động.

Có điều vào lúc này, chín người Mộc Thanh Nguyên phía sau lại đang vội vàng né tránh. Dưới chân thi triển bộ pháp liên tục, tránh né những tia khí phong mang màu vàng kim lao tới.
- Chín vị kiếm sứ. Xin hãy cho chúng ta trốn vào trong khí phong mang bảo hộ.
- Mộc Thanh Nguyên trầm giọng nói.
- Trốn vào trong khí phong mang? - Bộ Thiên Ðồ cười lạnh:
- Các ngươi là cái gì mà muốn chúng ta che chở. Cho các ngươi đi theo chúng ta đã là vận may lớn của các ngươi rồi. Chuyện lúc trước còn chưa tính sổ với các ngươi, sinh tử của Lăng huynh vẫn còn chưa biết. Không giết các ngươi là may.
Các ngươi nên ngoan ngoãn câm miệng lại.
- Ngươi! - Tam điện chủ trợn mắt lên nhìn.
- Thề nào? Các ngươi liên lụy tới bọn ta còn muộn động thủ phải không?

Ðộng thủ đi. Ta vốn muốn dậy cho đám ếch ngôi đáy giếng các ngươi từ lâu rồi.
- Bộ Thiên Ðồ! Nơi này không được ở lâu. Không cần phải lãng phí thời gian.
Ðừng quên mục đích. - Văn Thiên Âm lên tiếng.
- Ðược! Nếu Văn huynh đã nói thì ta sẽ tha cho các ngươi một lần. Dù sao cũng chỉ là giới Thanh Phàm mà thôi, còn muốn đùa giỡn thì tự biết mình mới được. -Nói xong, chín người lại đi về phía trước.
- Tam điện chủ. – Bảy người Mộc Thanh Nguyên dừng lại.
- Sĩ có thể chết nhưng không thể nhục. Con đường kiếm đạo của ta, hôm nạy đạt tới Kiếm Hoàng, luôn tuân thủ nghiệm ngặt bản tâm. Có được Kiếm Cốt không phải lấy ra để cho người khác giẫm đạp.
Tam Ðiện chủ nhanh chóng đi tới khoảng không đầy khí phong mang bên cạnh chín người Văn Thiên Âm.

- Tam điện chủ! Mộc Thanh Nguyên hộ lên một tiếng thì thấy tam điện chủ đã biến mất, chẳng hề quay lại.
Cả bảy người trầm mặc một lúc.
Thật lâu sau, lão già họ Ðộ thở dài:
- Ðạt tới cảnh giới bây giờ, chúng ta coi như cũng đã chấm dứt. Theo đà tu vi tăng lên, sự e ngại trong lòng cũng càng lúc càng nhiều. Có một số việc không thể không đánh giá lại. Nhường nhịn một chút cũng là vì bản tâm. Nhiều năm qua rồi, bây giờ lại bước vào không gian Kiếm Cốc coi như là kiếp số.
Dừng lại một chút, nét mặt lão già họ Ðỗ cũng xuất hiện một sư quyết tâm, nói:

- Tam điện chủ nói rất đúng. Sĩ có thể chết nhưng không thể nhục. Kiếm Cốt trên người không phải để cho phụ thuộc và nịnh nọt. Tử Hoàng thánh giới, năm thánh điạ thì sao? Chỉ với tâm cảnh của bọn chúng thực sư không thể bước lên được đại đạo. Chúng ta cần gì phải chịu nhục, tìm kiếm sự che chở. Sống nhiều năm rồi, lão phu cũng phải xem xem, Kiếm Cốc hư không tư khi bốn đại thánh giả lập ra có được ý chí uy năng như thể nào. Có thể chết ở đây coi như chính là thủ hạ của bốn đại thánh giả. Cho dù chết cũng vinh quang.
Nói xong, lão già họ Ðỗ bước lên, men theo Tam Ðiện Chủ mà đi. Tiếp theo đó, bốn người khác cũng đi theo.
- Ðại điện chủ. - Chỉ còn lại Ngũ điện chủ lên tiếng hỏi.
- Thôi! Thôi. - Mộc Thanh Nguyên cười khổ mà lắc đầu. Lão chằng thèm nói gì, cứ thể bước ra ngoài.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.