CHƯƠNG 169: THỰC LỰC KINH NGƯỜI
-
Bất Diệt Kiếm Thể
- Thập Bộ Hành
- 2041 chữ
- 2019-09-12 02:51:34
- Tỷ tỷ. - Ánh mắt của Nhược Thủy có chút lo lắng:
- Tỷ mau cứu Lục đại ca.
Đôi mắt màu tím của thiếu nữ hết sức lạnh lùng. Chỉ có điều khi nhìn Nhược Thủy, sự lạnh lùng trong đó bớt đi một chút.
- Bọn chúng không phải là người tốt. Nhược Thủy! Đi với tỷ tỷ.
- Không! - Nhược Thủy lắc đầu:
- Nhược Thủy phải trông Lục đại ca cho tới khi huynh ấy tỉnh lại mới thôi.
Sắc mặt Ma Linh có chút kinh ngạc, nhìn Lục Thanh rồi nói:
- Nhược Thủy! Không nên tin những lời tốt đẹp của những người này. Bọn chúng không phải là người tốt.
- Ma Linh! Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn đi với Đạo Linh hay sao? Chẳng lẽ ngươi cho là mục đích của mình Đạo Linh không biết hay sao? - Lăng Địa quát lên:
- Vì để vượt tâm kiếp, Ma Linh ngươi thực sự không quan tâm tới điều đó hay sao?
Nét mặt của Ma Linh từ từ có một làn sương lạnh ngưng kết. Không gian xung quanh chợt xuất hiện nhiều làn sương. Những làn sương đó vừa mới xuất hiện liền khiến cho cả không gian bị bóp méo, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhiều điểm không gian Động Hư tối đen hút lấy dòng nguyên dịch của thiên địa trên mặt đất tới bên cạnh Ma linh.
Một thứ Kiếm Ý tinh túy dâng lên trên người Ma Linh. Trong Kiếm Ý đó đồng thời tỏa ra tràn ngập ma khí, ngoại ra còn có cả một thứ Hạo Nhiên Chính Khí không hề yếu.
- Quả nhiên là ngươi đã hấp thu lực lượng của Đạo Linh. - Lăng Địa nói một cách lạnh lùng.
Ma Linh cũng chẳng thèm để ý tới lão:
- Các ngươi đã tới tất cả thì ở lại hết đi. Một ngàn năm trước khi các ngươi mới tới đây nhưng ta vẫn còn có khoảng cách với sự viên mãn nên không thể rời khỏi Tử Hoàng Kiếm Cốc. Còn bây giờ thì kiếm cốc Bạch Linh này chính là nơi chôn thân của các ngươi.
Một tia sáng màu tím xuất hiện trong mắt. Ngay tức khắc, trước mặt Ma Linh ngưng tụ một thanh thần kiếm. Thanh thần kiếm đó tỏa ra một làn hơi thở mênh mông, tràn ngập Lôi Ma khí, Tâm Ma khí cùng với khí Thiên Lôi cuồn cuộn. Thậm chí của khí ngũ hành bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cùng từ khắp các nơi tràn tới thanh thần kiếm.
Thủ đoạn của Ma Linh khiến cho Lăng Địa phải giật mình.
- Hóa hư thành thực. Thuộc tính thành vật. Cảnh giới Kiếm Tổ.
- Có chút kiến thức. - Ma Linh hừ lạnh một tiếng:
- Yên tâm nằm xuống đi.
Trong tích tắc, vô số thanh thần kiếm hóa thành ảo ảnh rồi biến mất.
- Không hay! Tránh mau.
Lăng Địa biến sắc, nhanh chóng di động. Mà hai người Huyền Hàn Âm đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, không biết được trong vô số những thanh thần kiếm kia có thứ gì. Trong một số thanh thần kiếm còn có dầy đặc pháp tắc mà chỉ có lĩnh ngộ được căn nguyên thì mới có thể hóa pháp tắc thành vật thực như vậy. Mà những thanh thần kiếm đó hoàn toàn khắc chế đối với lĩnh vực của họ. Lúc này đây, cả ba người không dám thả lĩnh vực. Một khi thả lĩnh vực thì còn chết nhanh hơn.
Ba đạo kiếm quanh di chuyển với tốc độ kinh người trong phạm vi trăm trượng. Gần trăm thanh thần kiếm bám sát theo sau như bóng với hình. Khí phong mang ngập trời gặp phải chúng liền dạt hết sang một bên.
Ma Linh đứng yên trong không trung, xoay người nhìn về phía Nhược Thủy.
- Nhược Thủy. Theo tỷ trở về.
Nhược Thủy. Theo tỷ trở về.
Nhược Thủy lẳng lặng ôm Lục Thanh nhìn nguyên dịch thiên địa nhanh chóng hội tụ vào trong người hắn với một tốc độ thong thả, đồng thời tiếng hít thở hết sức yên ổn. Nhược Thủy lắc đầu:
- Muội phải đợi Lục đại ca tốt hơn.
Ma Linh nhướng mày, mở miệng nói:
- Nhược Thủy! Chẳng lẽ muội không nghe lời tỷ hay sao?
Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn thiếu nữ có khuôn mặt giống mình, chỉ khác ở sự lạnh lùng mà nàng vẫn cảm thấy thân thiết.
Thật lâu sau....
Dường như cố lấy dũng khí, Nhược Thủy ngẩng đầu lên.
- Tỷ! Tại sao họ lại gọi muội là Đạo Linh còn gọi tỷ là Ma Linh?
Tỷ! Tại sao họ lại gọi muội là Đạo Linh còn gọi tỷ là Ma Linh?
Câu hỏi đột ngột của Nhược Thủy khiến cho Ma Linh cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền có phản ứng. Ma Linh không hề phản bác mà gật đầu:
- Đúng thế. Ngươi là đạo linh còn ta là Ma Linh.
- Tại sao trước kia tỷ không nói cho muội? - Đôi mắt của Nhược Thủy xuất hiện một làn nước, âm thanh cũng bắt đầu run rẩy.
Ma Linh nhướng mày, nói:
- Ngươi không hỏi thì ta không nói.
Im lặng một chút, Nhược Thủy lại mở miệng:
- Vậy tỷ tỷ. Bọn họ nói rằng tỷ hấp thu muội cũng là sự thật?
Ma Linh nhíu mày, cuối cùng sát ý cũng bắt đầu bốc lên.
- Xen vào việc của người khác. Đều chết hết đi.
Vô số tiếng kiếm ngân vang lên, dường như từ khi khai thiên tích địa đã tồn tại sẵn ở đó. Mà ở phía sau Ma Linh, một cái bóng thần kiếm liền xuất hiện.
Ảo ảnh của thanh thần kiếm có một nửa màu tím hơi bạc. Có điều, màu tím chiếm phần lớn. Trên đỉnh đầu của Ma Linh, không gian cũng biến thành một nửa màu tím còn một nửa thì có màu trắng ngà.
Khí Chân Ma và Hạo Nhiên Chính Khí cùng tồn tại với nhau. Uy thế vô biên của chúng trong nháy mắt trấn áp toàn bộ Kiếm cốc bạch linh.
Cách đó không xa, ngọn lửa màu vàng kim bốc trong Cửu Dương vực cũng bị phá vỡ. Liệt Cửu Dương cũng phun ra một ngụm tâm huyết. Mà năm người thoát ra khỏi lĩnh vực của Liệt Cửu Dương cũng không chịu nổi. Chỉ trong chốc lát, ba trong số bốn người kia bị trọng thương. Còn người thanh niên đỏ như máu thì bị chém mất một cánh tay. Chỉ có Xích Diễm ma tôn là hoàn hảo, chỉ có điều đầu tóc tán loạn.
- Ma Linh đại nhân. Chúng ta phụng mệnh Kiếm Ma điện tới đây để trợ giúp đại nhân. - Thấy cả năm người bên mình cũng bị trấn áp, Xích Diễm ma tôn liền quát lên.
Trong mắt Ma Linh đầy sát khí, nói:
- Ma đạo không phải đạo của ta. Thiên đạo cũng không phải đạo của ta. Thiên Ma đại đạo mới là đạo của ta.
Thiên Ma đại đạo.
Cả năm người Xích Diễm ma tôn cùng biến sắc.
- Ma Tôn đại nhân. Kiếm Ma điện đã sai rồi. Ma Linh chỉ sợ là kẻ địch chung của hai đạo Thiên Ma. - Người thanh niên đỏ như máu nói.
Đồng thời, Liệt Cửu Dương nghe thấy lời nói đó, sắc mặt liền thay đổi. Y cũng với Xích Diễm Ma tôn liếc nhìn nhau rồi chẳng hề nghĩ ngợi, cả sáu người cùng vọt lên.
Sáu tiếng kiếm ngân kinh người vang lên, phá vỡ không gian trói buộc xung quanh.
- Muốn liên thủ sao? - Ma Linh cười lạnh một tiếng rồi vung kiếm chỉ điểm lia lịa.
Tiếng Kiếm ngân vang lên từ hư chuyển thành thực. Sáu thanh thần kiếm biến thành hình, đột ngột xuất hiện trước mặt Ma Linh. Nguyên dịch thiên địa đầy đất cũng bốc lên cao.
Cả sáu thanh thần kiếm, mỗi một thanh đều đối ứng với một người. Còn Liệt Cửu Dương đối mặt cũng chính là thần kiếm Cửu Dương độc nhất vô nhị của mình.
Nhìn thanh thần kiếm dài nghìn trượng chém xuống, Liệt Cửu Dương kinh hãi. Mà y cũng không thể nào tránh khỏi. Toàn bộ thần thông kiếm đạo của bản thân bị giam cầm tới bảy, tám thành. Từ khi đột phá Kiếm Tôn tới nay, y chưa hề gặp phải điều này.
Thanh thần kiếm hoàn toàn do pháp tắc Cửu Dương ngưng tụ thành nên cũng chẳng sợ lĩnh vực. Mà Liệt Cửu Dương cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của Kiếm Anh bên trong lĩnh vực.
Y cắn răng một cái dốc hết Kiếm Nguyên toàn thân. Thanh thần kiếm trong tay đón thẳng lấy. Cửu Dương kiếm quang dài nghìn trượng tỏa ra Thái Dương Chân hỏa ngập trời nhưng chỉ khiến cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. Khoảng không đó dĩ nhiên cũng nằm trong sự khống chế của Ma Linh.
Đây là thực lực của Kiếm Tổ?
Liệt Cửu Dương thở dài rồi trong nháy mắt đưa ra quyết định. Còn bên năm người Xích Diễm Ma tôn cũng cùng lùi lại. Cả sáu người gần như cùng bỏ rơi thần kiếm trong tay.
Một gợn sóng không khí tản ra khiến cho không gian sập xuống. Chỉ nghe thấy sáu tiếng rên rỉ vang lên, đồng thời cả sáu người Liệt Cửu Dương cũng phải đỏ mắt.
Trong không gian, mấy thanh thần kiếm vẫn làm bạn bên người họ chợt gãy nát. Chúng mất bao nhiêu thời gian tích lũy từng chút kiếm linh nhưng cuối cùng không chống đỡ nổi sáu thanh thần kiếm dài nghìn trượng trong không trung.
Cung chỉ trong một lát, sáu thanh thần kiếm vào ngay cả ảo ảnh kiếm linh cũng hóa thành hư vô. Mà sáu thanh thần kiếm dài nghìn trượng của Ma Linh cũng biến mất.
Ma Linh cười lạnh một tiếng rồi cúi đầu nhìn sáu người Liệt Cửu Dương.
- Hai đạo Thiên Ma các người để giữ mạng mình mà bỏ cả thần kiếm vẫn làm bạn bên người.
- Ma Linh! Ngươi khinh người quá đáng.
Trong mắt Liệt Cửu Dương chợt lóe lên một ngọn lửa, trên người y bốc lên Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng ngà. Ngay sao đó, Hạo Nhiên Chính Khí ẩn vào trong Cửu Dương Kiếm Cương, bên trên bốc lên một ngọn Thái Dương chân hỏa mãnh liệt.
Trong mắt Ma Linh lóe lên tia sáng:
- Ta khinh người quá đáng? Các ngươi rình mò bổn tọa cả ngàn năm, bổn tọa chưa tìm các ngươi tính sổ. Bây giờ, các ngươi còn dám ngăn cản bổn tọa, thực sự là tội đáng chết vạn lần.
Ánh mắt của Ma Linh chợt nhìn về phía năm người Xích Diễm Ma tông:
- Các ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?
Ánh mắt của Ma Linh mặc dù bình thản nhưng Xích Diễm ma tôn vẫn có thể cảm nhận được trong đó sự lạnh lẽo kinh người. Hơi lạnh đó chính là cái lạnh của sát khí.
Xích Diễm ma tôn cắn răng, nói:
- Chỉ cần Ma Linh đại nhân dốc lòng vì ma đạo vì Ba nghìn hải đảo chúng ta thì mọi người sẽ dốc sức tương trợ cho Ma linh đại nhân.
- Còn nếu không? - Ma Linh chợt cười lạnh một tiếng. Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện thứ gì đó kinh khủng. Nhưng chỉ có điều, vào lúc này mấy người Xích Diễm ma tôn cũng không có tâm tư đế ý.
Sắc mặt Xích Diễm ma tôn tái nhợt. Nhưng ngay tức khắc, trên người Xích Diễm ma tôn cũng bốc lên khí Chân Ma.
- Vậy thì ma đạo chúng ta chỉ còn cách liên thủ với thiên đạo để trấn áp Ma linh đại nhân.
- Tốt! Để cho ta xem, các ngươi có bản lĩnh gì mà nói vậy với bổn tọa?
Ma Linh chợt dang hai tay, làm một động tác ôm ấp. Nhưng vào lúc này, đám người Liệt Cửu Dương lại kinh hãi khi thấy Ma Linh làm như vậy giống như ôm cả trời đất vào lòng.
Trong kiếm cốc Bạch Linh, phong vân chợt thay đổi. Trên không trung, những tia khí phong mang cũng bắt đầu dao động mạnh.