• 1,526

CHƯƠNG 10: SAY!


Không có bất kì biến hóa gì, đối với không gian Kiếm Chủng, Lục Thanh cũng có chút bất đắc dĩ, biến hóa như vậy liền ngay cả Diệp lão lúc trước cũng bất lực.

Bởi vì căn cứ Diệp lão sở thuật, không gian Kiếm Chủng bình thường là địa phương cất chứa Kiếm Hồn, cho dù là Kiếm Hoàng, đạt tới tam kiếp Kiếm Hoàng cũng bất quá lớn bằng phạm vi hồn thức có thể bao phủ, mà hiện giờ xem ra, không gian Kiếm Chủng của hắn giống như không có điểm cuối, khôn cùng vô tận, hơn nữa cảnh tượng kỳ dị trên màn trời, Lục Thanh vẫn không thể hiểu được.

Như vậy tính kĩ, Lục Thanh phát hiện, trên người chính mình có rất nhiều thứ đều không thể lý giải rõ ràng.

Lục Thanh cẩn thận nhớ lại một trận chiến trước đó, đối với Lục Thiên Thư đến tột cùng xuất mấy phần thực lực, Lục Thanh không biết, nhưng mà trước đó giao thủ một phen, cũng khiến hắn có một ít lĩnh ngộ, cấu tạo lĩnh vực đến tột cùng là thế nào. Bất quá chỉ là một ít ý tưởng mơ hồ mà thôi, sau đó Lục Thiên Thư phát hiện một ít manh mối, lại không có cho hắn thời gian.

Nửa ngày sau, Lục Thanh mở ra hai mắt, hai đạo tinh quang màu tím bạc từ hai mắt bắn nhanh ra.

Trong lòng vừa động, Lục Thanh điểm tay về chiếc ghế phía trước mặt.

Ông --

Một điểm mang khí tối đen từ trên chiếc ghế mở ra, nháy mắt hóa thành một Động Hư Không Gian, đem chiếc ghế thôn phệ vào.

Bất quá, Động Hư Không Gian này ó chút kỳ dị, bên trong tựa hồ còn có một vòng xoáy màu xám như ẩn như hiện.

Sinh tử luân hồi!

Bên trong Động Hư Không Gian này lại ẩn chứa sinh tử luân hồi.

"Lĩnh ngộ pháp tắc lại có một ít tiến bộ, chỉ là pháp tắc này cũng quá bác đại tinh thâm. Phần lớn tam kiếp Kiếm Hoàng pháp tắc đều đã viên mãn, dựa theo tốc độ như vậy rốt cuộc muốn tới khi nào Kiếm Hồn mới có thể viên mãn." Lục Thanh thầm cảm thán, bất quá lập tức bình thường lại: "Lĩnh ngộ Kiếm Đạo, cơ duyên không đến, mạnh mẽ lĩnh ngộ chỉ có kết quả trái ngược. Muốn lĩnh ngộ pháp tắc này còn cần có cơ duyên."

Đi ra sương phòng, sắc trời đã tối, Lục Thanh bước ra, gay sau đó, liền xuất hiện ở Tử Hà điện.

Bên trong Tử Hà điện, toàn bộ tám người Tử Hà Kiếm Hoàng đang ngồi. Hiện giời thêm Niếp Thanh Thiên cùng Triệu Thiên Diệp, Tử Hà tông đã có được tám gã Kiếm Hồn đại sư. Nếu Lạc Thiên Phong không ngã xuống, tính cả Lục Thanh thì Tử Hà tông đã có được mười Kiếm Hồn đại sư. Một khi trong mười người xuất hiện một Kiếm Phách tông sư, như vậy Tử Hà tông liền có được tư cách tiến giai tông môn cấp Bạch Linh, đương nhiên đây là dựa theo năm vạn năm trước, Kiếm Thần Điện ký kết quy ước tiên giai.

Hiện giờ, theo Lục Thanh biết, ngũ đại tông môn nổi danh ở Kim Thiên giới đều có Kiếm Phách tông sư, mà Kiếm Hồn đại sư cũng tuyệt đối vượt qua mười người, chỉ là hiện giờ, bọn họ vẫn là tông môn cấp Kim Thiên.

Lục Thanh tiến vào trong điện, tám người Tử Dương Kiếm Hoàng đồng thời mở hai mắt ra.

"Gặp qua... chư vị đại sư." Dừng một chút, Lục Thanh rốt cuộc thay đổi xưng hô.

"Ài, ngươi vẫn quyết định như thế sao?" Tử Dương Kiếm Hoàng thở dài một tiếng, nói: "Vẫn là tông môn yếu nhược, ngay cả đệ tử tông môn cũng không bảo hộ được."

Lắc lắc đầu, Lục Thanh nói: "Không phải tông môn, chỉ là mệnh số Lục gia mà thôi, đã để liên lụy đến tông môn. Một năm sau, nếu Lục Thanh không chết, sẽ lập tức ly khai, đến lúc đó mong rằng chư vị có thể quan tâm tới Lục gia ta một chút. Ngày Lục Thanh thành tựu Kiếm Khách, sẽ là lúc trở về."

"Lục đại sư...!" Suy nghĩ một chút, Mộc Thanh Nguyên rốt cuộc mở miệng nói: "Nếu Lục đại sư thành tựu Kiếm Phách, có thể đi Bạch Linh điện một chuyến, tin tưởng có thể có chút thu hoạch. Đến lúc đó, chỉ cần Tử Hà tông có thể trở thành tông môn cấp Bạch Linh, cho dù là Tử Hoàng thánh giới, cũng vô pháp tùy ý xuất thủ, Kiếm Thần sơn ở nơi đó, ngũ đại thánh địa, còn không dám tùy ý vi phạm."

Gật gật đầu, Lục Thanh suy nghĩ một chút, rồi lui khỏi Tử Hà điện.

Đỉnh Tử Hà phong, trên Tư Quá Nhai.

Thủy khí băng hàn ngưng kết thành từng bông tuyết, hàng năm ở trên Tư Quá Nhai phiêu tán. Lúc này trên Tư Quá Nhai, tại điểm cao nhất cảu Tử Hà tông, Lục Thanh một mình đứng thẳng người, quan sát tông vực dưới chân, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác cô tịch.

Ông --

Trong đan điền, phía dưới Kiếm Chủng, Luyện Tâm Kiếm phát ra tiếng chiến minh nhàn nhạt, một đạo kiếm thức truyền vào trong đầu Lục Thanh.

"Lục đại ca, ngươi làm sao vậy, không vui sao?" Thanh âm thanh thúy cảu Nhược Thủy vang lên.

"Không có, chỉ là có chút thấy không rõ mà thôi."

"Thấy không rõ, Lục đại ca thấy không rõ cái gì?"

"Thấy không rõ đường đi, con đường phía trước, có chút thấy không rõ."

"Con đường phía trước?" Nhược Thủy cái hiểu cái không, nhẹ giọng nói: "Phía trước không phải vách núi sao? Lục đại ca ngự không là được a."

"Là vách núi, ngự không là được." Lục Thanh ngẩn ra, bắt đầu nghiền ngẫm những lời này: "Là vách núi, ngự không là được, đúng vậy, mặc kệ con đường phía trước là hà lưu giang hải, hay là vách núi dựng đứng, chỉ cần ngự không qua là được."

Dừng một chút.

"Nhưng mà, ngự không cần thực lực, không có thực lực, không thể ngự không, chỉ có thể bạt sơn thiệp thủy, phàn nham tuyệt bích." (ý là chạy bộ ).

"Thực lực! Chúng ta vẫn không có thực lực!" Không biết khi nào, Lạc Tâm Vũ đã đứng ở bên cạnh.

"Đúng vậy, chúng ta còn không có thực lực, bất quá, tương lai, chúng ta nhất định sẽ có được." Không có quay đầu lại, Lục Thanh trầm giọng nói.

"Một năm sau, ngươi phải sống sót."

Lục Thanh sửng sốt, lập tức quay đầu lại.

"Ngươi yên tâm đi, một năm sau, Lục gia ngươi không có cô độc, còn có bốn người Niếp huynh, cả ta nữa."

"Cám ơn ngươi!" Lục Thanh gật gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, Lăng Ý, ta sẽ giúp ngươi bắt trở về."

Không nói gì, Lạc Tâm Vũ lẳng lặng đứng bên cạnh Lục Thanh, từng bông tuyết xoay quanh bên người, từng cơn gió se lạnh cũng không thể thổi phất lên nửa bên góc áo của hai người.

Hưu --

Hưu --

Hai tiếng kiếm rít gió vang lên, tức khắc, một bầu rượu đưa tới trước mặt Lục Thanh.

"Các ngươi đến đây." Tiếp nhận bầu rượu, Lục Thanh ngửa mặt lên trời một ngụm uống cạn. Thanh Dương liệt tửu năm mươi năm, rượu vừa vào đến cổ liền giống như hóa thành liệt hỏa, bốc cháy trong lồng ngưc.

"Hảo!" Hữu chưởng Niếp Thanh Thiên khẽ đảo, bốn vò Thanh Dương liệt tửu tức khắc xuất hiện ở trước mắt bốn người. Lại nắm lấy một bầu rượu, đưa cho Lạc Tâm Vũ bên cạnh.

Nhìn ba người Lục Thanh, Lạc Tâm Vũ tiếp nhận vò rượu, cũng không nói chuyện, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

"Khụ, khụ -- " Còn không có uống ngụm thứ hai, Lạc Tâm Vũ tức khắc ho khan mãnh liệt.

"Ngươi chưa từng uống rượu?" Ba người Lục Thanh có chút kinh ngạc ngẩn ra.

Lắc lắc đầu, Lạc Tâm Vũ cũng mặc kệ này đó, lại dốc bầu rượu uống một ngụm. Đến ngụm rượu thứ ba vào bụng đã tốt lên rất nhiều.

"Thơ ấu, ở trong trí nhớ của ta chỉ có kiếm!" Giống như lâm vào hồi ức, ánh mắt Lạc Tâm Vũ ó chút xa xưa, thấp giọng nói: "Khi đó, cha rất nghiêm khắc, mỗi một chiêu kiếm thức, đều phải cực kì hoàn mỹ, mỗi một cái cảnh giới, đều phải lĩnh ngộ hoàn toàn chưởng khống, trước mười tuổi, ta chưa từng rời khỏi Tử Hà phong."

Dừng một chút.

"Cha từng nói qua, rượu nhiều loạn thần, chỉ là hiện giờ, cha đã đi!" Lạc Tâm Vũ ngẩn ra nói tiếp: "Không ai xen vào nữa."

"Uống đi!" Tựa hồ nghĩ tới cái gì, ở trong mắt Lục Thanh, mảnh tuyết trắng trước mắt tựa hồ càng thêm thương bạch.

Tay phải Lục Thanh đảo qua, nháy mắt hơn hai mươi vò rượu xuất hiện trên mặt đất.

Không nói gì, Lục Thanh cầm lên một vò rượu, ngửa mặt lên trời uống một ngụm.

Nhìn nhau, hai người Niếp Thanh Thiên cũng vươn tay ra nắm lấy một vò rượu, không ai nói gì.

Lúc nửa đêm, phía trước Tử Hà đại điện.

"Tử Dương huynh --!"

"Bốn người bọn họ cũng cần phóng thích một ít." Ánh mắt lưu chuyển, Tử Dương Kiếm Hoàng thở dài một tiếng nói.

Mộc Thanh Nguyên đồng thời ngẩng đầu hướng tới Tư Quá Nhai nhìn lại, nói: "Đúng vậy, đây là thời kỳ của bọn họ, bọn họ cần thừa nhận, so với chúng ta lúc trước đi qua, thậm chí còn thêm gian khổ."

"Thần Kiếm sắc bén từ ma luyện mà ra." !" Xoay người, Tử Dương Kiếm Hoàng bước ra, thân hình liền tiêu thất tại chỗ.

Sáng sớm hôm sau.

Khi tia sáng bình minh đầu tiên chiếu xuống Tư Quá Nhai, bốn thân ảnh nằm ngủ trên mặt đất, thanh âm hít thở vang vọng xung quanh.

Chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn mặt trời có chút hơi chói mắt, Lục Thanh lẩm bẩm nói: "Trời đã sáng rồi sao?"

Bên cạnh, ba người Lạc Tâm Vũ tức khắc mở ra hai mắt.

"Trời đã sáng."

Bốn người đứng dậy.

"Cần phải đi rồi!" Nhìn ba người, trong lòng Lục Thanh rung động khó hiểu: , "Một năm sau, vẫn ở nơi này."

Không do dự, ba người Lạc Tâm Vũ gật đầu.

Ánh mắt hướng xuống tông vực dưới chân quan sát, thần sắc trong mắt Lục Thanh dần trở lên kiên định.

Nếu đã có vách núi dựng đứng, trường giang đại hải, vậy để ta ngự không mà qua đi!

Bước ra một bước, ngay sau đó, thân ảnh Lục Thanh liền xuất hiện ở bên trong đại viện Lục phủ.

"Mẹ!"

Nhìn Lục Thanh đột nhiên xuất hiện, Nhan Như Ngọc mỉm cười nói: Đã trở lại!"

Lục Thanh gật gật đầu.

Nhan Như Ngọc thở dài một tiếng: "Lạc tông chủ mai táng ở nơi nào, để mẹ đi dâng một nén hương."

"Ở hậu sơn Tử Hà phong, Lạc Hồn đàm." Lục Thanh đáp, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Mẹ, con muốn bế quan."

"Bế quan, đi thôi." Bước tới vài bước, Nhan Như Ngọc vươn tay vén một ít tóc ở giữa mi Lục Thanh đến sau tai, nhự nhàng nói: "Nhớ kỹ, không nên miễn cưỡng chính mình."

"Vâng!" Không hề chần chờ, Lục Thanh xoay người, hai tức sau liền xuất hiện tại đỉnh Tuyết Phong.

"Thời gian một năm, ngươi muốn khi nào đến?" Lục Thanh lẩm bẩm nói, cước bộ bước ra, một băng động tối đen tức khắc xuất hiện dưới chân, lát sau thân hình Lục Thanh chậm rãi chìm vào bên trong.

Nửa tháng sau.

Tân tông chủ Tử Hà tông Lạc Tâm Vũ kế vị, phạm vi ngàn dặm, chư tông đến chúc mừng, đồng thời Niếp Thanh Thiên cùng Triệu Thiên Diệp chính thức trở thành nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão đời thứ mười sáu.

Thời gian trôi qua, Linh Thú sơn mạch so với trước kia an tĩnh hơn nhiều, bất tri bất giác thời gian một năm chậm rãi trôi qua.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.