• 1,416

Quyển 6 - Chương 8: Ma giáo chi bí(Hạ)


Số từ: 2155
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Chỉ nhìn thấy mỗi bóng nữ tử đó mà Độc Cô Bại Thiên dấy lên cảm giác kinh diễm.
Nữ tử khẽ quay lại, gương mặt xinh đẹp vô ngần xuất hiện trước mắt hắn, dù đã chuẩn bị sẵn mà hắn vẫn kinh hãi trừng mắt há miệng. Không phải dung nhan của nữ tử tuyệt thế vô song mà gương mặt đó hoàn toàn giống với Hoa Vân Phi, có điều dịu dàng hơn Hoa Vân Phi mà thôi.
Mồm hắn hóa thành hình chữ O, thầm nhủ:
Hay cho con thỏ chết, hay cho con ranh, giả trang giống lắm.

Lúc đó Hoa Vân Phi khác hẳn lúc trước, toàn thân đầy linh khí, xuất trần tựa đóa hoa lan trong cốc vắng.
Độc Cô Bại Thiên nuốt nước bọt, hồi lâu mới định thần lại được.

Ngoan ngoãn cũng không được, mị lực của con ranh này kinh nhân thật, à, bất quá ta cũng có tiềm chất của sắc lang.

Đúng lúc đó, một thị nữ xinh đẹp bước tới, tay bưng một chén trà.

Mời thánh nữ uống trà.

Hoa Vân Phi u nhã đón lấy, hớp một ngụm rồi đặt vào khay.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh, Hoa Vân Phi lại là ma giáo thánh nữ, thân phận cao quý vô cùng.
Hoa Vân Phi cất giọng lảnh lót:
Tên hỗn thế ma vương đó đến Ẩn Ma cốc chưa?


Hỗn thế ma vương?
Độc Cô Bại Thiên ngầm tức tối,
lẽ nào nói ra? Từ lúc nào ta biến thành hỗn thế ma vương?


Bẩm thánh nữ, người đó từng vào Ẩn Ma cốc, cả Ẩn Ma động nữa, chỉ là không biết khi nào sẽ giải phong ấn.


Hắn bình tĩnh thật, thật không hiểu đang giở trò gì, ồ, có tin tức gì mới lập tức báo cho ta ngay, biết chứ?
Giọng Hoa Vân Phi có phần uể oải.

Con ranh này đang nói ta, đúng là bực mình, lại nói lão tử là hỗn thế ma vương, hừ, không thể tha thứ được.

Đang là ban ngày nên hắn không tiện hành động, vốn định quay đi thì câu nói của thị nữ khiến hắn dừng bước ngay.

Tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong, tiểu thư có tắm ngay không?

Lòng hắn như mở cờ, con thỏ chết này hưởng thụ thật, ban ngày mà muốn tắm, tuy nhiên biến thành nữ nhân nhưng vẫn không mất đi nét —biến thái.

Được rồi, ban nãy luyện công phu một chốc, thân thể cũng hơi mệt, ngươi đi chuẩn bị cho ta một ít nước thơm.


Vâng.
Thị nữ lui đi.
Độc Cô Bại Thiên lén bám theo thị nữ ra tận hậu viện.

Ồ, chắc là ở đây.
Hắn thấy thị nữ đi vào một gian nhà, liền tung mình ẩn ra sau cửa số.
Đợi khi thiếu nữ lui đi, hắn vẫn bất động, lặng lẽ chờ đợi.
Một chốc sau, cửa phòng được đẩy ra, hắn thu liễm toàn bộ thần thức.
Rồi tiếng y phục rơi xuống đất khiến người ta liên tưởng đủ điều, tiếng dội nước vang lên, rồi cả tiếng Hoa Vân Phi hát khe khẽ.

Con thỏ chết, tắm còn bày lắm trò, hát với hò.

Hắn ngầm phát ra một đạo ám kình, vô thanh vô tức đẩy cánh cửa dày, như linh miêu lách vào thật nhẹ nhàng.
Một tấm bình phong ngăn cản thị tuyến, bên ngoài là y phục của Hoa Vân Phi. Nhìn mớ y phục khơi gợi liên tưởng, khóe môi hắn hiện nụ cười.
Hắn bỏ hết lại thành một bọc đeo lên lưng, rồi nghênh ngang đi vào phía trong bình phong.

Ai? Tuyết nhi lớn mật thật, ta đã nói rồi khi ta tắm, cả ngươi cũng không được vào.
Bên trong vang lên tiếng nói ngọt ngào của Hoa Vân Phi.
Độc Cô Bại Thiên im lặng, tiếp tục đi vào, vòng qua bình phong vào phòng tắm.

A, Tuyết nhi, ngươi càng lúc càng lớn mật…a!
Hoa Vân Phi thất thanh:
Ngươi…Độc Cô Bại Thiên…sao…ngươi lại vào đây… lưu manh...cút ra ngay.

Trong phòng ngập hơi nước, ở giữa là một thùng gỗ lớn dập dềnh cánh hoa, mùi thơm thoang thoảng tỏa khắp. Một tuyệt sắc nữ tử xõa tóc ngồi giữa thùng, nét mặt đầy kinh hoảng, hai tay che trước ngực, nhưng không che hết được, làn da trắng nõn như ngọc, lấp lánh mê người, do khẩn trương quá độ, thân thể thị run rẩy không ngớt, đôi gò bồng đảo rung rinh theo.
Nét quyến rũ không lời này Độc Cô Bại Thiên cảm giác huyết mạch căng phồng, vội hấp khí ngưng thần, áp chế dục niệm.

Ha ha…ta nên gọi cô là con thỏ chết Hoa Vân Phi hay là thánh nữ?
Hắn mỉm cười trêu cợt.

Ngươi...
Hoa Vân Phi hổ thẹn không biết trốn vào đâu, chưa từng ngờ sẽ xảy ra tình huống hôm nay nên loạn hết lên, đồng thời vô cùng hoảng sợ.
Qua chừng một chốc, thị lãnh tĩnh lại, thầm mắng mình hồ đồ, không phải mình cũng biết võ công ư, sao lại sợ hãi giống như nữ tử bình thường thế nhỉ?
Thị vừa định động đậy, Độc Cô Bại Thiên đã nói:
Ngồi im đấy, nếu cô dám nhảy ra, ta nhất định sẽ theo sát, chắc cô cũng biết khinh công của ta, nên tin rằng ta có năng lực bám theo. Ta dám chắc cô không có thời gian mặc y phục, không tin cứ thử đi. Ồ, ta thấy nhìn nữ nhân khỏa thân chạy ngoài đường cũng là loại hưởng thụ không tệ, nhất là tuyệt sắc nữ tử như cô, thật là đáng giá.
Hắn nở nụ cười như ác ma.
Hoa Vân Phi muốn bật khóc, chưa từng bao giờ thị bị sỉ nhục thế này, muốn thoát thân cũng không được, chỉ biết lõa thể đối diện với hắn.

Ngươi…ngươi…tên ma quỷ, ta…
mắt thị lóe hàn quang.
Độc Cô Bại Thiên vội quát:
Từ từ đã, nếu cô thật sự bất chấp hậu quả, thì cứ lao ra.
Đoạn haắn bật cười:
Chỉ là ta đã nghĩ ra một cách rất hay là hét to khiến người trong Thiên Ma cốc biết rằng thánh nữ cao ngạo nhất của họ đang ở trần chơi trốn tìm với người ta. Cô nói xem sẽ thế nào, sẽ rằng tất cả sẽ kéo đến đây, lúc đó thì...hắc hắc...
Hắn đắc ý cười vang.
Mắt Hoa Vân Phi liên tục lóe hàn quang, thẹn quá thành giận, sắc mặt đỏ lựng biến thành xanh lét.

À, xem ra cô không muốn ở cạnh ta, ta thật sự đáng ghét vậy ư?
Đoạn hắn tỏ vẻ ngây thơ, tiếp lời:
OIOi, xem ra vui một mình chi bằng chia sẻ, đã thế, để mọi người trong Thiên Ma cốc đến hân thưởng ‘bản sắc mỹ nữ’ của thánh nữ.
Hắn làm vẻ định hô to.

Ngươi dám!
Hoa Vân Phi quát to, đoạn ủ rũ ngồi xuống nước, cả người run lên.

Đúng là ‘thanh thủy xuất phù dung’. Đẹp quá, đúng là kiệt tác của trời cao.
Độc Cô Bại Thiên cố ý làm ra vẻ say mê.

Ngươi…ngươi sẽ chết không yên lành.
Hoa Vân Phi không tìm câu chửi nào thích hợp, đánh nguyền rủa hắn, đồng thời nhìn hắn với vẻ cẩn thận.

Chết không yên lành là chết thế nào? Lẽ nào chết dưới hoa mẫu đơn?

Thấy vẻ mặt hắn đầy bất hảo, Hoa Vân Phi thật sự sợ hãi, lớn tiếng:
Độc Cô Bại Thiên, đừng quên đây là Thiên Ma cốc, ngươi dám gây chuyện ở đây dù mười cái mạng cũng không giữ được.


Ta sợ quá.

Hoa Vân Phi nó tay với nam tử vô lại như hắn, vừa sợ vừa kinh hãi.
Thân hình hắn đột nhiên loáng lên như quỷ mị, Hoa Vân Phi chưa kịp hành động gì thì hắn đã quay lại, tay xách theo một người.
Chính là thị nữ A Tuyết. Hắn vung tay ném nàng thị nữ bị điểm huyệt xuống đất, rồi cười hì hì với Hoa Vân Phi:
Xin hỏi Hoa tiểu thư cao ngạo mỹ lệ, cô còn ai nữa không?


Hừ.
Hoa Vân Phi ngoảnh mặt sang một bên.

Chà, đại tiểu thư nóng tính quá, xem ra chúng ta chưa hiểu nhau, thế này vậy, chúng ta cứ ngồi xuống trò chuyện.

Hoa Vân Phi lập tức hoa dung thất sắc, run giọng:
Đừng lại đây, ta nói, trong phủ chỉ có ta và A Tuyết.

Độc Cô Bại Thiên tung chân đá vào huyệt đạo A Tuyết:
Tiểu thư nói đúng không?

Cô thị nữ sợ rủn người, ban nãy chỉ nghe thấy trong nhà có tiếng động lạ, mới liều mạng đến ngoài cửa, sớm biết thế này quyết không bao giờ đến.

Đúng thế, tiểu thư nói không sai, tiểu thư thích yên tĩnh, nên nơi này chỉ có hai chủ tớ tiểu tì.

Độc Cô Bại Thiên lại điểm huyệt nàng ta, quay lại nói với Hoa Vân Phi:
Ta đến đây vốn có ác ý với cô, chỉ muốn hỏi cô mấy câu, niệm tình từng quen nhau, ta quyết không làm khó cô.

Hoa Vân Phi rít lên:
Thế…thế này còn không phải làm khó ta ư, ngươi…ngươi …sau này ta còn nhìn ai được nữa, ngươi là ác ma, là ma quỷ.
Thị suýt bật khóc.

Được rồi, được rồi, đừng tự làm khổ mình, ta đâu có làm gì cô, đúng là oan uổng như Đậu Nga mà. Thế này nhá, ta lùi lại mấy bước, được chưa?
Hắn y lời lui lại mấy bước.

Khụ, câu đầu tiên, tên thật của cô là gì?

Hoa Vân Phi trừng mắt, quát:
Ngươi hỏi làm gì?

Độc Cô Bại Thiên lạnh nhạt:
Hiện tại ta đang hỏi cô, chúng ta đều là người thông minh, không cần phải nói nhiều.


Ngươi…ta tên Hoa Vân Tiên.


Trong ma giáo, trừ vị trí thánh nữ, cô còn thân phận nào khác không?


Không có.

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh:
Thật hả, ta nghĩ chắc có thể kiểm chứng qua thị nữ của cô. Nếu cô không muốn hợp tác, ta không ngại đổi bất tử chi ma trở thành sắc ma.


Ngươi…được lắm, ta là tằng tằng tôn nữ của đại trưởng lão trong thập đại thái thượng trưởng lão..


À, được, thân thế hiển hách. Trong ma giáo, trừ mười người này còn mấy đế cảnh cao thủ?


Có thể còn hai mà cũng có thể còn ba.


Nói rõ chút đi.


Một trưởng lão đạt tu vi đế cảnh quanh năm lang thang ở đại lực, hiếm khi trở về, một trưởng lão khác đang tu luyện trong…trong cốc, còn cả giáo chủ. Không ai biết tu vi của giáo chủ đạt đến cảnh giới nào, nhưng theo suy đoán là đế cảnh.


Nói dối, sao cô không tính đến trưởng lão đế cảnh trông nom bên ngoài Thiên Ma cốc?


A, sao…ngươi lại biết?


Nếu cô còn nói dối nửa câu, đừng trách ta không khách khí.

Hoa Vân Tiên rúng động, không hiểu hà cớ đối phương biết được nhưng việc cơ mật như thế, không dám giấu giếm kẻ mạc trắc cao thâm như hắn.

Đúng, ban nãy ta nói nhầm, vị trưởng lão đó không tu luyện trong cốc, kỳ thật luôn trông nom cửa cốc.


Không đúng, ma giáo có tới mười trưởng lão đế cảnh đời trước, đời này vì sao lại kém thế, chỉ có ba đế cảnh cao thủ.


Chuyện này…


Khụ, ta nên giao lưu với Tuyết nhi nhỉ.

Hoa Vân Phi nghiến răng:
Trong mười thái thượng trưởng lão chỉ có đại trưởng lão và thất trưởng lão tự tu luyện đến đế cảnh, những người khác đều được tiền bối tặng cho một phần công lực. Ma giáo có một loại Truyền Nguyên đại pháp, khả dĩ truyền công lực cho người khác. Mỗi vị tiền bối tu vi cao thâm trước khi chết đều đem công lực truyền cho vãn bối.


Nói vậy, không phải ma giáo ngày càng nhiều đế cảnh cao thủ ư?


Không hẳn, Truyền Nguyên đại pháp là hành vi nghịch thiên, càng truyền nhiều công lực, hung hiểm càng lớn, nên các tiền bối chỉ có thể cho hậu bối một phần công lực, hơn nữa suốt đời mỗi người chỉ sử dụng được công pháp này một lần, tức là không thể truyền toàn bộ công lực cho một người.


À, không ngờ trên đời có công pháp kỳ diệu nưh thế, ồ, nói cho ta rõ về đế cảnh cao thủ bên ngoài Thiên Ma cốc đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Bất Diệt.