• 1,416

Quyển 7 - Chương 19: Ma tính


Số từ: 1920
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nam Cung thế gia, Nam Cung Tiên Nhi vẫn đẹp rực rỡ như thế, nhưng nét mặt không giấu được nét lo lắng. Thị đứng trước song cửa nhìn tuyết rơi, mày ngài lúc chau lúc giãn, tựa hồ đang suy tư.
Gần đây Bất tử ma đế đại sát bốn phương, lấy máu chinh phục võ lâm, không ai dám so đo, dìm võ lâm vào ma kiếp mấy trăm năm mới có. Đế cảnh cao thủ cũng bại, còn ai chế trụ được hắn, thánh cấp? Đó là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Hiện giờ chỉ còn các các cao thủ đế cảnh liên hợp tru ma mới mong thắng lợi, nhưng thiên hạ dù lớn song tìm võ đế ở đâu. Dù những võ đế đó hiện thân, liệu có rũ bỏ danh dự, liên hợp với nhau ư?
Nam Cung Tiên Nhi phiền não vô cùng, tuy nghe tin võ đế các nơi xuất hiện, xong muốn liên hợp họ còn khó hơn lên trời. Hà huống, dù họ liên hợp xuất thủ, Bất tử ma đế cũng đâu dễ dàng bị vây. Nam Cung Tiên Nhi hiểu hắn rất rõ, biết hắn luôn đi men bờ tử vong nên có khả năng đào sinh, không dễ đối phó tí nào.
Thị biết hắn sớm muộn gì cũng tìm đến Nam Cung thế gia. Có thể nói Nam Cung thế gia góp phần đẩy hắn vào con đường thành ma,
uống nước nhớ nguồn
, Độc Cô Bại Thiên sẽ có ngày điên cuồng báo thù gia tộc của thị. Vấn đề này quả thật khiến người ta đau đầu, có phần hối hận với quyết định lúc trước, thật không nên bức bách kẻ đáng sợ như hắn.
Thị đẩy cửa sổ, gió tuyết lạnh lùng thổi vào nhà, cảm thụ hàn ý thấu xương, đầu óc dần lãnh tĩnh. Thị ngẫm nghĩ một chốc rồi đi ra ngoài sân.
Nam Cung Vô Địch và Nam Cung Anh Hùng đang uống trà trong sảnh. Nam Cung Anh Hùng thoáng buồn, ông ta cũng đang lo lắng về Độc Cô Bại Thiên. Nam Cung Vô Địch vẫn thản nhiên, ba tháng nay ông ta càng trẻ trung hơn, nhìn chỉ chừng hơn ba mươi, thật không tưởng tượng nổi đó là ông già đã ngoài tám chục. Vết tuế nguyệt trên mặt ông ta ngày càng ít, công lực ngày càng thâm hậu.

Tiên nhi đến ngồi cạnh gia gia.
Nam Cung Vô Địch tựa hồ đang vui, cười hớn hở.
Nam Cung Tiên Nhi nói:
Gia gia, tu vi của người lại tinh tiến, đúng là đáng mừng.


Ha ha... đúng thế, vì thế gia gia mới vui.

Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày:
Nhưng…gia gia có nghe nói tên khốn Độc Cô Bại Thiên đó cũng đã phá vương thành đế, đang đại khai sát giới ở Thanh Phong đế quốc. Nghe nói hắn còn đánh bại một đế cảnh cao thủ...
Thị nhìn Nam Cung Vô Địch rồi nói tiếp:
Gia gia…. không lo lắng gì sao? Chúng ta từng đối phó hắn, nhất định hắn sẽ trả đũa.


Ha ha...có gì lo lắng, không cần sợ.
Nam Cung Vô Địch tỏ ra thản nhiên.
Nam Cung Anh Hùng cạnh đó sáng mắt lên, biết rõ tính tình phụ thân, khi không nắm chắc, lão quyết không mạnh miệng.

Cha, có đối sách gì ư?

Nam Cung Vô Địch hơn tám mươi, Nam Cung Anh Hùng hơn sáu mươi, nhưng giờ diện mạo hai người nghịch đảo, phụ thân trẻ hơn con trai nhiều. Lão nhân tóc bạc gọi người tóc đen là cha, quả thật bất luân bất loại.
Nam Cung Vô Địch cười:
Hắc hắc, tạm thời không nói được.

Nam Cung Tiên Nhi nũng nịu:
Gia gia, có đối sách gì mau nói ra đi, không thì cháu lo lắm, lúc nào cũng nghĩ đối sách.

Nam Cung Vô Địch cười:
Hắc hắc, lúc Độc Cô Bại Thiên đến cứ gả cháu cho hắn là xong, cháu đẹp thế này, hắn từ chối sao?


Đáng ghét, giờ mà gia gia còn đùa cháu.


Ha ha, không cần lo, gia gia sao lại không lo cho cháu, dù thiên hoàng lão tử đến, gia gia cũng đảm bảo cho cháu bình an vô sự.


Gia gia, người tự tin đánh bại được hắn? Con cảm giác tu vi của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, nhưng đáng sợ là tốc độ tiến bộ, cách một thời gian lại nhảy vọt.

Nam Cung Vô Địch tự tin vô cùng:
Yên tâm, gia gia chưa muốn liều mạng với hắn, chỉ cần hắn đến, hắc hắc, quyết không để hắn chiếm nửa phần tiện nghi.

Nam Cung Anh Hùng hỏi:
Cha, không thể tiết lộ một chút ư?

Nam Cung Tiên Nhi cũng nói:
Đúng, gia gia, nói đi, cháu nóng lòng chết được.

Nam Cung Vô Địch đáp:
Không phải ta không muốn nói, mà không thể, ta đã đồng ý với người ta không tiết lộ.

Nam Cung Anh Hùng hỏi:
Người khác?

Nam Cung Tiên Nhi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nam Cung Vô Địch đứng dậy đi ra ngoài:
Tiên nhi, cháu mau luyện Điên đảo chúng sinh đến đại thừa chi cảnh, sớm muộn gì cũng có ngày cháu sẽ đứng trên chúng sinh.

Nam Cung Tiên Nhi trầm tư nhìn bóng Nam Cung Vô Địch, sau cùng mắt sáng lên:
Cha, Điên đảo chúng sinh không phải là công pháp ma giáo ư, nghe nói trong ma giáo cũng đã không còn chân truyền, công pháp này chúng ta lấy được từ đâu?

Nam Cung Vô Địch tỏ vẻ hồi ức, hồi lâu mới nói:
Chuyện này…lúc ta còn nhỏ đã thấy công pháp này, cô cô con từng luyện qua, chỉ tiếc là trời ghét hồng nhan, cô cô con đã chết sớm. Lúc đó là gia gia ta đưa cho nó luyện, chắc là tổ tiên chúng ta lấy được từ ma giáo…


Cha, không thấy nhà chúng ta lạ ư, từ lúc bé con đã có cảm giác trong nhà có mãnh thú. Mỗi khi trăng tròn, nó lại lén thò ra thở, và con không dám rời khỏi phòng. Tuy con chưa từng thấy nó nhưng thật sự có cảm giác.
Nam Cung Tiên Nhi tựa hồ giống một tiểu cô nương bị dọa nạt, không còn tí ranh mãnh nào.
Nam Cung Vô Địch cũng động dung, hồi lâu mới nói:
Ta cũng có cảm giác như vậy, lẽ nào…

Hai cha con nhìn nhau, đều tỏ vẻ chấn động, rồi tỏ ra hưng phấn.
Hôm đó Độc Cô Bại Thiên tiêu diệt một phái hơn hai trăm nhân mạng, vì hắn biết đó là một cứ điểm bí mật của tập đoàn sát thủ đệ nhị từng ám sát hắn, ẩn dưới lớp vỏ chính nghĩa.
Máu lại tung tóe, mạng người như cỏ rác, tay chân gãy…
Tiếng rên rỉ, mắng chửi…
Đồ sát tanh máu, báo thù điên cuồng, Bất tử ma đế nổi giận…
Độc Cô Bại Thiên đến thành D, hắn gọi đế cảnh cao thủ vào phòng.

Ha ha, mời lão nhân gia ngồi.
Hắn cười cợt.
Đế cảnh cao thủ đã không còn tức nữa, mấy hôm nay phải chịu khuất nhục khiến ông ta gần như cứng đờ lại. Đường đường tuyệt đỉnh cao thủ nơi trần thế lại trở thành kẻ dọn đường cho người ta, ông ta vô cùng khó chịu nhưng cái chết còn đáng sợ hơn, để sống sót, ông ta chọn cách lặng lẽ nghe theo hắn sai bảo.
Nỗi bi ai vô thanh, ông ta lặng lẽ ngồi xuống.
Độc Cô Bại Thiên chợt có cảm giác nhói lòng, hắn phảng phất thấy hình ảnh mình trong ánh mắt mất mát của đối phương, cảm giác từng quen nhau dấy lên.
Hắn đột nhiên thấy có lỗi với lão nhân có vẻ ngoài còn trẻ này, tỏ ra chí thành nói:
Lão nhân gia, mấy hôm nay có lỗi với tiền bối, hiện giờ tiền bối có thể đi.

Đế cảnh cao thủ rúng động, tỏ vẻ chấn kinh, rồi đứng lên thản nhiên đi ra ngoài.
Độc Cô Bại Thiên nói:
Có mấy lời muốn tặng tiền bối.

Đế cảnh cao thủ quay lưng lại, dừng chân nhưng không ngoái lại.

Để sinh tồn mà chịu thỏa hiệp không phải điều sỉ nhục, bản năng con người là tiếc mạng, quyết định của tiền bối trong tình huống đó là chính xác. Vãn bối vì chưa đi đến cuối tuyệt lộ nên chưa thỏa hiệp, một khí gặp tình huống đó cũng sẽ chọn như tiền bối…


Chàng trai, không cần an ủi.
Đế cảnh cao thủ tỏ ra mất mát.
Độc Cô Bại Thiên nói:
Nhát kiếm của tiền bối hôm đó khiến vãn bối nhớ mãi, không phải ngài sợ hãi, mất đi khí thế liều mình thì thắng bại khó nói lắm.

Đế cảnh cao thủ rúng động quay lại:
Ngươi muốn nói gì?


Vãn bối cũng muốn nói là tu vi chân thật của tiền bối đã đạt đến đỉnh đế cấp, nhưng tâm cảnh vẫn chưa. Nếu tiền bối quên được hết những gì trong mấy ngày qua, quên được mất của việc tru ma này, tất sẽ có ngày vượt đế cảnh, bước vào thánh cấp lĩnh vực.

Đế cảnh cao thủ lại rúng động.
Hắn nói:
Đời người vô vàn, chỉ trải qua vinh nhục được mất chốn bụi hồng mới chân chính hiểu được chân đế đời người, mới hiểu được ảo bí sinh tử…

Đế cảnh cao thủ lẩm bẩm:
Ta hiểu rồi, tâm ma của ta đã trừ.


Ha ha...
Đế cảnh cao thủ đột nhiên bật cười, bước đi.

Tiểu hữu, ta là Kiếm đế, hi vọng có ngày gặp cậu tại thánh cấp lĩnh vực.
Thanh âm xa dần.

Được, lúc đó có lẽ cần kiếm thánh trợ lực.

Đế cảnh cao thủ khuất bóng, Độc Cô Bại Thiên tự trào:
Hắc hắc, ma như ta đúng là thất bại, còn phật hơn cả phật, chỉ điểm cho ông ta ngộ đạo. Tâm ma của ta là gì? Tâm chướng cản ta bước lên thánh cấp lĩnh vực là gì? Hắc hắc, ta là ma mà.
Hắn ngửa mặt hú vang:
Ta cần ma tính, không gì ngăn cản được ta.

Trong truyền thuyết xa xưa, từng có thời đại đen tối, Bất tử chi ma hoành hành thiên hạ, chính nghĩa chí sĩ thiên hạ vây công nhưng bất tử ma nghệ áp quần hùng, ngạo thị đương đại, sát vương trảm đế, tàn sát các lộ anh hùng hào kiệt khiến người ta nhắc đến là biến sắc…
Đó là thời đại tanh máu, là một đoạn sử khuất nhục, đạo tiêu ma trưởng, ma tôn thiên hạ...
Sau đó tuy có thánh giả xuất thế, nhưng là quần thánh đấu với ma, có không ít võ thánh bị diệt.
Bất tử ma đế họa loạn giang hồ, chém giết bốn tứ phương, giang hồ động loạn. Cũng có bất tử chi thân, cũng gây loạn giang hồ, tin đồn về Bất tử chi ma tái hiện lan khắp mọi ngóc ngách Thanh Phong đế quốc.
Lịch sử tối tăm lại tái hiện? Một bất tử ma nhân sẽ sáng tạo ra truyền thuyết hắc ám?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Bất Diệt.