Quyển 4 - Chương 4: Đại chiến Vân Sơn chi điện (Thượng)
-
Bất Tử Bất Diệt
- Thần Đông
- 4228 chữ
- 2020-05-09 03:24:33
Số từ: 4221
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: bachthao82
Ha ha....đây chính là chánh đạo sao? Thiên đạo mà như vậy thì ta nguyện thành ma! Đã như thế thì hãy khiến ta ở chốn hồng trần đọa lạc thành ma đi
Hỗn láo, Độc Cô Bại Thiên, ngươi vẫn còn không biết hối cải. Chết đến nơi mà vẫn còn lớn lối như vậy, thật đúng là không còn có thể cứu chữa được nữa
Cái gì không biết hối cãi, cái gì mà hết thuốc cứu chữa. Ta đã làm cái gì sai, ta làm gì phải hối cải? Ta bị bức phải hóa thân thành ma thì chính là ta sai sao?
Một vị vương cấp cao thủ lên tiếng:
Bất kể là nguyên nhân gì thì nên nhớ khi ngươi hóa thân thành ma là đã đáng chết rồi. Ngươi đã phạm vào điều cấm kị của đại lục
Đánh rắm, cái đó là sai của ta sao? Mấy lão bất tử các ngươi chỉ toàn lão hồ đồ, uổng cho ta còn gọi các ngươi là tiền bối. Chỉ vì một câu nói đơn giản của tiền nhân ‘’ gặp xá thân thành ma phải giết không tha’’ mà các ngươi muốn giết ta. Đừng nói ta chưa thành ma, mà dù thành ma thì đã sao? Ma thì như thế nào? Khi ta xá thân thành ma không hề nghĩ muốn giết người. Ta chỉ muốn làm sao cứu được bằng hữu của ta. Nhưng đám lão già các ngươi lại không hỏi rõ trắng đen, cứ luôn miệng nói ta là ma thì phải chết không tha. Như vậy là chánh đạo hay sao?
Dưới đài tức thì đại loạn. Bỗng nhiên lại có người dám chửi rủa vương cấp cao thủ là lão già, lão hồ đồ. Trong mắt bọn họ mà nói thì đơn giản đó là ma đang coi thường chánh đạo.
‘’Giết hắn đi’’
‘’Chết đén nơi mà vẫn không hối cải. Giết’’
‘’Giết ma’’
...............
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên lấp lánh thần quang nhìn tất cả quẩn hùng có mặt, thần thức đế cấp cường đại vô bỉ tán phát ra tạo nên một áp lực nặng nề lên tất cả mọi người. Dưới đài tức thì trầm lắng xuống.
‘’các ngươi nói ta là ma, vậy ta hỏi các ngươi khi ta xuất đạo tới giờ đã làm việc nào thương thiên bại lí hay chưa?’’
Không một ai trả lời
‘’Ta muốn nói với các ngươi, từ khi ‘’ma’’ xuất đạo tới giờ đã thu thập không biết bao nhiêu phi đạo tại Thanh Phong đế quốc; đem hàng trăm đứa bé không nhà cửa về nuôi dưỡng. Đây chính là việc làm của ‘’ma’’ đó’’
Nói tới đây, ánh mắt Độc Cô Bại Thiên từ từ nhìn từng người có mặt dưới đài. Hắn nhìn thấy tư Đồ Minh Nguyệt đang lo lắng, nhìn thấy Thủy Tinh đang nghi hoặc phân vân, nhưng lại......nhìn thấy hầu hết mọi người đang có mặt đều rất phẫn hận.
Trong thâm tâm Độc Cô Bại Thine6 bỗng xuất hiện một tia hàn ý. Hắn hoàn toàn thất vọng. Tư tưởng diệt ma đã bám rễ trong suy nghĩ mọi người, thật khó mà phá bỏ được. Lúc này trong mắt hắn chỉ có một chữ: Đánh.
Một người trong bảy đại cao thủ lên tiếng:
‘’Bọn ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi tự phế võ công, từ nay không được tập võ thì bọn ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống’’
‘’Hắc hắc.....’’
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh
‘’Bảy người các ngươi liên thủ đánh với ta một trận đi. ta hiện tại cũng chẳng còn gì để nói nữa’’.
Bảy người đưa mắt nhìn nhau hội ý. Cuối cùng sáu người lui ra bên ngoài, chỉ để một người đứng lại. Đột nhiên, độc Cô Bại Thiên tung người lên cao chộp lấy Khấp Huyết thần kiếm rồi mau chóng quay trở lại lôi đài.
Bảy đại cao thủ đều kinh hãi. Dưới đài quần hùng đã sớm giận dữ
‘’Giết! Giết hắn đi...................’’
‘’Tốt, từ hôm nay ta Độc Cô Bại Thiên chính là ma! Ma chính là Độc Cô Bại Thiên! Đám hiệp sĩ chính đạo các ngươi lên cả đi’’
Độc Cô Bại Thiên nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm đưa thẳng lên trời, cả người đứng hiên ngang giữa đài.
Một cơn gió thổi qua khiến tà áo hắn bay phất phơ. Ngọn gió mùa thu cũng làm cho mái tóc dài đen nhánh của hắn bay loạn xạ, y như rồi loạn trong tâm của hắn. Từ bây giờ về sau, chỉ có máu và chiến đón hắn phía trước. Trong thâm tâm Độc Cô Bại Thiên trỗi dậy một nỗi ớn lạnh:
‘’Độc Cô gia thì sao? Ta sẽ mang lại tai họa diệt gia tới cho mọi người trong gia đình. Lại còn.....lại còn.... Nhưng bọn họ đã nói là ta chỉ cần phế võ công thì sẽ tha cho ta một mạng. Nếu ta làm như vậy thì có lẽ họ sẽ không gây khó khăn cho gia đình của ta.
Trên đài bảy vị vương cấp cao thủ lần nữa lại vây hắn vào giữa. Quần hùng bên dưới lúc này chia nhau ra trấn giữ toàn bộ các thông đạo. Lúc này, hơn mười thanh niên cao thủ cũng lên đài, trong số đó có truyền nhân ngũ đại thánh địa, còn có Bặc Vũ Ti, có Lam Hải Thiên, Thương Tâm nhân.... Toàn bộ họ đều là những người được bảy đại cao thủ chỉ tên miễn vòng loại mà tiến nhập trực tiếp vào hàng ngũ thanh niên cao thủ đương đại.
Bảy vương cấp cao thủ, hơn mười thứ vương cấp cao thủ cùng vây lấy hắn khiến Độc Cô Bại Thiên như đang bị bao vây bởi tường đồng vách thép. Độc Cô Bại Thiên chỉ im lặng nhìn đám người xung quanh, trên miệng lộ nụ cười nhạt:
‘’Độc Cô Bại Thiên ta dù chết cũng vinh hạnh. Có khá nhiều cao thủ như thế này bao vây lấy một mình ta, Ha ha.....’’
Truyền nhân Vu Ý của Ngọc Hư cung cười lạnh:
‘’Bất tử chi ma người người đều có thể giết. Đối với ngươi thì chẳng cần phải nói đạo nghĩa làm gì’’
Nhìn cái tên được cho là truyền nhân của thánh địa, Độc Cô Bại Thiên có cảm giác chán ghét. Bên cạnh hắn còn có thêm dung nhan rạng rỡ như hoa của ‘’thiếu nữ sát thủ’’ khiến hắn có một cảm giác đặc biệt không ổn – gian ác hiểm độc. Bằng vào trực giác mơ hồ, Độc Cô Bại Thiên có cảm giác người này không giống như bên ngoài, là một nhân vật cực kỳ khó đối phó.
Ha ha....lý do rất chánh đáng. Tất cả các ngươi cùng lên hết đi
Độc Cô Bại Thiên nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm đang tỏa ra huyết quang lạnh lùng nhìn quần hùng.
Bảy đại cao thủ có cảm giác rất mất mặt. Để bọn họ trước mặt anh hùng thiên hạ cùng hợp lực đánh một hậu bối thì đúng là khiến họ sau này không có chỗ đứng trên giang hồ. Nghĩ vậy nên bảy người bất tri bất giác lui về sau đứng qua một bên. Gần mười thứ vương cấp cao thủ khác cũng theo vậy lui xuống, cuối cùng chỉ còn truyền nhân của ngũ đại thánh địa. Năm người này đúng y như lời đồn trên giang hồ, khi đối địch cùng tiến cùng lui.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn năm người, huyết quang từ Khấp Huyết thần kiếm không ngừng phát ra
‘’Các ngươi là truyền nhân của thánh môn, ta là ác ma vạn ác không từ. Ma đối thánh, ha ha...tới đây, tới đây cho thỏa mãn nguyện vọng trừ ma vệ đạo của ngươi’’
Lý Thi nhìn bề ngoài tuy không có biểu tình gì nhưng trong nội tâm thì som81 đã không còn giữ bình tĩnh nữa. Đứng góc độ cá nhân thì nàng tuyệt không hề có hảo cảm với Độc Cô Bại Thiên, đặc biệt khi nghĩ tới hắn chọc ghẹo nàng tại Trường Phong trấn là nàng lại như muốn nổi điên lên. Nhưng nàng lại không phải là người không biết nói lý lẽ. Nam tử xấu xa đang đứng trước mặt nàng quả thật chưa hề làm chuyện gì thương thiên bại lý mà ngược lại hắn còn làm không ít chuyện hiệp nghĩa.
Vu Ý thì lại muốn làm sao nhanh chóng liên kết mọi người để tiêu diệt tên ác ma đang đứng trước mặt. Từ khi Độc cô Bại Thiên dùng đế cấp thần thức cường mãnh phóng ra đã tạo cho hắn một cảm giác khủng bố sợ sệt. Thần thức người này vượt quá xa so với hắn. Hắn tuyệt không thể để tồn tại một người cùng lứa tuổi với mình mà lại có tu vi vượt xa mình như vậy.
Vương Đạo – truyền nhân của Ảo Thiên Hiên thì sắc mặt ngưng trọng nhìn Độc Cô Bại Thiên. Hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng đối thủ trước mặt rất đáng sợ. Ánh mắt của Vương Đạo vì thế không hề rời khỏi người Độc Cô Bại Thiên.
Trong năm người thì người khó xử nhất chính là Thủy Tinh của Thủy tinh cung. Đối mặt với người đã từng cùng nàng thân mật quá mức, trong lòng nàng lúc này thật không biết có cảm giác gì. Trước đó không lâu, khi nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên trên đỉnh Vân Sơn, trong thâm tâm Thủy Tinh chỉ đơn giản là muốn tìm cơ hội để giết hắn diệt khẩu. Nhưng lúc này, khi thấy Độc Cô Bại Thiên trước mặt anh hùng thiên hạ tỏa ra một khí thế cuồng ngạo, bễ nghễ thiên hạ khiến cho nàng cảm thấy người này mới thật sự là......Nhưng nàng lại không dám buông tha hắn vì nàng đang đối diện là một ác ma, một người mà cả thiên hạ không bao giờ dung thứ.
Biểu hiện kỳ dị nhất trong nam người chính là Hoa Vân Phi. Trong ánh mắt Độc Cô Bại Thiên thì người này chính là người làm hắn thấy ‘’khủng bố’’ nhất. Lúc này Hoa Vân Phi đang khoanh tay đứng cười hì hì. Nhìn thái độ cho thấy hắn không hề có ý gì muốn ra tay cả.
Vu Ý nói
‘’Độc Cô Bại Thiên, ngươi là ma, bọn ta là truyền nhân của thánh môn. Từ xưa tới nay chánh tà bất lưỡng lập. Hôm nay bọn ta nhất định phải thế thiên hành đạo’’
‘’Ngươi đúng là lắm điều. Ta đã sớm nói qua là các ngươi cùng lên cả đi’’
‘’Bọn ta là truyền nhân thánh môn, nếu bọn ta làm như vậy thì đối với thánh môn chính là một sự sỉ nhục’’
Người nói chính là ‘’thỏ tử’’ Hoa Vân Phi. Nói xong hắn tức thì lui về phía sau. Vương Đạo cũng theo đó mà lui ra. Lý Thi do dự một chút rồi cũng lui xuống. Nhìn thấy ba người đều đã lui, Thũy Tinh như không còn gánh nặng cũng lui qua một bên, đồng thời thở ra nhẹ nhõm.
Vu Ý thấy vậy tức thì biến sắc nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại
‘’Tốt, như vậy là công bằng. Ta và ngươi sẽ công bằng quyết đấu một trận. Ta cũng muốn xem rốt cuộc bất tử chi ma có chỗ nào hơn người’’
‘’Hắc hắc...’’
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh
‘’Nói ít lời thừa thải, mau lên đi’’
Khấp Huyết thần kiếm đang từ màu ám hồng sắc tức thì hóa thành huyết hồng, đồng thời huyết hồng kiếm mang chói mắt từ kiếm phát ra bay thẳng lên không trung khiến cho người khác nhìn lên đài lúc này có cảm giác như lôi đài đang bị một tia điện huyết hồng sắc đánh xuống. Một đạo huyết quang đánh thẳng về Vu Ý mang theo sát khí lạnh lẽo làm cho quần hùng đều cảm thấy ớn lạnh.
‘’Phục ma thần kiếm’’
Bảo kiếm trong tay Vu Ý bay vụt ra tạo thành một tấm lưới ngăn lấy huyết quan. Tiếp đó một đạo ngân sắc kiếm khí bay thẳng tới Độc Cô Bại Thiên.
‘’Cút con mẹ Phục ma thần kiếm gì của ngươi đi. Lão tử ta chính là ma tôn trong thiên hạ. Giết’’
Ha ha....đây chính là chánh đạo sao? Thiên đạo mà như vậy thì ta nguyện thành ma! Đã như thế thì hãy khiến ta ở chốn hồng trần đọa lạc thành ma đi
Hỗn láo, Độc Cô Bại Thiên, ngươi vẫn còn không biết hối cải. Chết đến nơi mà vẫn còn lớn lối như vậy, thật đúng là không còn có thể cứu chữa được nữa
Cái gì không biết hối cãi, cái gì mà hết thuốc cứu chữa. Ta đã làm cái gì sai, ta làm gì phải hối cải? Ta bị bức phải hóa thân thành ma thì chính là ta sai sao?
Một vị vương cấp cao thủ lên tiếng:
Bất kể là nguyên nhân gì thì nên nhớ khi ngươi hóa thân thành ma là đã đáng chết rồi. Ngươi đã phạm vào điều cấm kị của đại lục
Đánh rắm, cái đó là sai của ta sao? Mấy lão bất tử các ngươi chỉ toàn lão hồ đồ, uổng cho ta còn gọi các ngươi là tiền bối. Chỉ vì một câu nói đơn giản của tiền nhân ‘’ gặp xá thân thành ma phải giết không tha’’ mà các ngươi muốn giết ta. Đừng nói ta chưa thành ma, mà dù thành ma thì đã sao? Ma thì như thế nào? Khi ta xá thân thành ma không hề nghĩ muốn giết người. Ta chỉ muốn làm sao cứu được bằng hữu của ta. Nhưng đám lão già các ngươi lại không hỏi rõ trắng đen, cứ luôn miệng nói ta là ma thì phải chết không tha. Như vậy là chánh đạo hay sao?
Dưới đài tức thì đại loạn. Bỗng nhiên lại có người dám chửi rủa vương cấp cao thủ là lão già, lão hồ đồ. Trong mắt bọn họ mà nói thì đơn giản đó là ma đang coi thường chánh đạo.
‘’Giết hắn đi’’
‘’Chết đén nơi mà vẫn không hối cải. Giết’’
‘’Giết ma’’
...............
Hai mắt Độc Cô Bại Thiên lấp lánh thần quang nhìn tất cả quẩn hùng có mặt, thần thức đế cấp cường đại vô bỉ tán phát ra tạo nên một áp lực nặng nề lên tất cả mọi người. Dưới đài tức thì trầm lắng xuống.
‘’các ngươi nói ta là ma, vậy ta hỏi các ngươi khi ta xuất đạo tới giờ đã làm việc nào thương thiên bại lí hay chưa?’’
Không một ai trả lời
‘’Ta muốn nói với các ngươi, từ khi ‘’ma’’ xuất đạo tới giờ đã thu thập không biết bao nhiêu phi đạo tại Thanh Phong đế quốc; đem hàng trăm đứa bé không nhà cửa về nuôi dưỡng. Đây chính là việc làm của ‘’ma’’ đó’’
Nói tới đây, ánh mắt Độc Cô Bại Thiên từ từ nhìn từng người có mặt dưới đài. Hắn nhìn thấy tư Đồ Minh Nguyệt đang lo lắng, nhìn thấy Thủy Tinh đang nghi hoặc phân vân, nhưng lại......nhìn thấy hầu hết mọi người đang có mặt đều rất phẫn hận.
Trong thâm tâm Độc Cô Bại Thine6 bỗng xuất hiện một tia hàn ý. Hắn hoàn toàn thất vọng. Tư tưởng diệt ma đã bám rễ trong suy nghĩ mọi người, thật khó mà phá bỏ được. Lúc này trong mắt hắn chỉ có một chữ: Đánh.
Một người trong bảy đại cao thủ lên tiếng:
‘’Bọn ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi tự phế võ công, từ nay không được tập võ thì bọn ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống’’
‘’Hắc hắc.....’’
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh
‘’Bảy người các ngươi liên thủ đánh với ta một trận đi. ta hiện tại cũng chẳng còn gì để nói nữa’’.
Bảy người đưa mắt nhìn nhau hội ý. Cuối cùng sáu người lui ra bên ngoài, chỉ để một người đứng lại. Đột nhiên, độc Cô Bại Thiên tung người lên cao chộp lấy Khấp Huyết thần kiếm rồi mau chóng quay trở lại lôi đài.
Bảy đại cao thủ đều kinh hãi. Dưới đài quần hùng đã sớm giận dữ
‘’Giết! Giết hắn đi...................’’
‘’Tốt, từ hôm nay ta Độc Cô Bại Thiên chính là ma! Ma chính là Độc Cô Bại Thiên! Đám hiệp sĩ chính đạo các ngươi lên cả đi’’
Độc Cô Bại Thiên nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm đưa thẳng lên trời, cả người đứng hiên ngang giữa đài.
Một cơn gió thổi qua khiến tà áo hắn bay phất phơ. Ngọn gió mùa thu cũng làm cho mái tóc dài đen nhánh của hắn bay loạn xạ, y như rồi loạn trong tâm của hắn. Từ bây giờ về sau, chỉ có máu và chiến đón hắn phía trước. Trong thâm tâm Độc Cô Bại Thiên trỗi dậy một nỗi ớn lạnh:
‘’Độc Cô gia thì sao? Ta sẽ mang lại tai họa diệt gia tới cho mọi người trong gia đình. Lại còn.....lại còn.... Nhưng bọn họ đã nói là ta chỉ cần phế võ công thì sẽ tha cho ta một mạng. Nếu ta làm như vậy thì có lẽ họ sẽ không gây khó khăn cho gia đình của ta.
Trên đài bảy vị vương cấp cao thủ lần nữa lại vây hắn vào giữa. Quần hùng bên dưới lúc này chia nhau ra trấn giữ toàn bộ các thông đạo. Lúc này, hơn mười thanh niên cao thủ cũng lên đài, trong số đó có truyền nhân ngũ đại thánh địa, còn có Bặc Vũ Ti, có Lam Hải Thiên, Thương Tâm nhân.... Toàn bộ họ đều là những người được bảy đại cao thủ chỉ tên miễn vòng loại mà tiến nhập trực tiếp vào hàng ngũ thanh niên cao thủ đương đại.
Bảy vương cấp cao thủ, hơn mười thứ vương cấp cao thủ cùng vây lấy hắn khiến Độc Cô Bại Thiên như đang bị bao vây bởi tường đồng vách thép. Độc Cô Bại Thiên chỉ im lặng nhìn đám người xung quanh, trên miệng lộ nụ cười nhạt:
‘’Độc Cô Bại Thiên ta dù chết cũng vinh hạnh. Có khá nhiều cao thủ như thế này bao vây lấy một mình ta, Ha ha.....’’
Truyền nhân Vu Ý của Ngọc Hư cung cười lạnh:
‘’Bất tử chi ma người người đều có thể giết. Đối với ngươi thì chẳng cần phải nói đạo nghĩa làm gì’’
Nhìn cái tên được cho là truyền nhân của thánh địa, Độc Cô Bại Thiên có cảm giác chán ghét. Bên cạnh hắn còn có thêm dung nhan rạng rỡ như hoa của ‘’thiếu nữ sát thủ’’ khiến hắn có một cảm giác đặc biệt không ổn – gian ác hiểm độc. Bằng vào trực giác mơ hồ, Độc Cô Bại Thiên có cảm giác người này không giống như bên ngoài, là một nhân vật cực kỳ khó đối phó.
Ha ha....lý do rất chánh đáng. Tất cả các ngươi cùng lên hết đi
Độc Cô Bại Thiên nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm đang tỏa ra huyết quang lạnh lùng nhìn quần hùng.
Bảy đại cao thủ có cảm giác rất mất mặt. Để bọn họ trước mặt anh hùng thiên hạ cùng hợp lực đánh một hậu bối thì đúng là khiến họ sau này không có chỗ đứng trên giang hồ. Nghĩ vậy nên bảy người bất tri bất giác lui về sau đứng qua một bên. Gần mười thứ vương cấp cao thủ khác cũng theo vậy lui xuống, cuối cùng chỉ còn truyền nhân của ngũ đại thánh địa. Năm người này đúng y như lời đồn trên giang hồ, khi đối địch cùng tiến cùng lui.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn năm người, huyết quang từ Khấp Huyết thần kiếm không ngừng phát ra
‘’Các ngươi là truyền nhân của thánh môn, ta là ác ma vạn ác không từ. Ma đối thánh, ha ha...tới đây, tới đây cho thỏa mãn nguyện vọng trừ ma vệ đạo của ngươi’’
Lý Thi nhìn bề ngoài tuy không có biểu tình gì nhưng trong nội tâm thì som81 đã không còn giữ bình tĩnh nữa. Đứng góc độ cá nhân thì nàng tuyệt không hề có hảo cảm với Độc Cô Bại Thiên, đặc biệt khi nghĩ tới hắn chọc ghẹo nàng tại Trường Phong trấn là nàng lại như muốn nổi điên lên. Nhưng nàng lại không phải là người không biết nói lý lẽ. Nam tử xấu xa đang đứng trước mặt nàng quả thật chưa hề làm chuyện gì thương thiên bại lý mà ngược lại hắn còn làm không ít chuyện hiệp nghĩa.
Vu Ý thì lại muốn làm sao nhanh chóng liên kết mọi người để tiêu diệt tên ác ma đang đứng trước mặt. Từ khi Độc cô Bại Thiên dùng đế cấp thần thức cường mãnh phóng ra đã tạo cho hắn một cảm giác khủng bố sợ sệt. Thần thức người này vượt quá xa so với hắn. Hắn tuyệt không thể để tồn tại một người cùng lứa tuổi với mình mà lại có tu vi vượt xa mình như vậy.
Vương Đạo – truyền nhân của Ảo Thiên Hiên thì sắc mặt ngưng trọng nhìn Độc Cô Bại Thiên. Hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng đối thủ trước mặt rất đáng sợ. Ánh mắt của Vương Đạo vì thế không hề rời khỏi người Độc Cô Bại Thiên.
Trong năm người thì người khó xử nhất chính là Thủy Tinh của Thủy tinh cung. Đối mặt với người đã từng cùng nàng thân mật quá mức, trong lòng nàng lúc này thật không biết có cảm giác gì. Trước đó không lâu, khi nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên trên đỉnh Vân Sơn, trong thâm tâm Thủy Tinh chỉ đơn giản là muốn tìm cơ hội để giết hắn diệt khẩu. Nhưng lúc này, khi thấy Độc Cô Bại Thiên trước mặt anh hùng thiên hạ tỏa ra một khí thế cuồng ngạo, bễ nghễ thiên hạ khiến cho nàng cảm thấy người này mới thật sự là......Nhưng nàng lại không dám buông tha hắn vì nàng đang đối diện là một ác ma, một người mà cả thiên hạ không bao giờ dung thứ.
Biểu hiện kỳ dị nhất trong nam người chính là Hoa Vân Phi. Trong ánh mắt Độc Cô Bại Thiên thì người này chính là người làm hắn thấy ‘’khủng bố’’ nhất. Lúc này Hoa Vân Phi đang khoanh tay đứng cười hì hì. Nhìn thái độ cho thấy hắn không hề có ý gì muốn ra tay cả.
Vu Ý nói
‘’Độc Cô Bại Thiên, ngươi là ma, bọn ta là truyền nhân của thánh môn. Từ xưa tới nay chánh tà bất lưỡng lập. Hôm nay bọn ta nhất định phải thế thiên hành đạo’’
‘’Ngươi đúng là lắm điều. Ta đã sớm nói qua là các ngươi cùng lên cả đi’’
‘’Bọn ta là truyền nhân thánh môn, nếu bọn ta làm như vậy thì đối với thánh môn chính là một sự sỉ nhục’’
Người nói chính là ‘’thỏ tử’’ Hoa Vân Phi. Nói xong hắn tức thì lui về phía sau. Vương Đạo cũng theo đó mà lui ra. Lý Thi do dự một chút rồi cũng lui xuống. Nhìn thấy ba người đều đã lui, Thũy Tinh như không còn gánh nặng cũng lui qua một bên, đồng thời thở ra nhẹ nhõm.
Vu Ý thấy vậy tức thì biến sắc nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại
‘’Tốt, như vậy là công bằng. Ta và ngươi sẽ công bằng quyết đấu một trận. Ta cũng muốn xem rốt cuộc bất tử chi ma có chỗ nào hơn người’’
‘’Hắc hắc...’’
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh
‘’Nói ít lời thừa thải, mau lên đi’’
Khấp Huyết thần kiếm đang từ màu ám hồng sắc tức thì hóa thành huyết hồng, đồng thời huyết hồng kiếm mang chói mắt từ kiếm phát ra bay thẳng lên không trung khiến cho người khác nhìn lên đài lúc này có cảm giác như lôi đài đang bị một tia điện huyết hồng sắc đánh xuống. Một đạo huyết quang đánh thẳng về Vu Ý mang theo sát khí lạnh lẽo làm cho quần hùng đều cảm thấy ớn lạnh.
‘’Phục ma thần kiếm’’
Bảo kiếm trong tay Vu Ý bay vụt ra tạo thành một tấm lưới ngăn lấy huyết quan. Tiếp đó một đạo ngân sắc kiếm khí bay thẳng tới Độc Cô Bại Thiên.
‘’Cút con mẹ Phục ma thần kiếm gì của ngươi đi. Lão tử ta chính là ma tôn trong thiên hạ. Giết’’