Chương 1: Khí là gì?
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 3439 chữ
- 2019-08-22 09:31:58
Thế giới khác, không phải trái đất, một thế giới lạ kỳ.
Thanh Vân đại lục, nơi mọi thứ đều bắt nguồn từ linh khí.
Thành Định Phong, số 12 đường Hàm La, một căn nhà hai tầng.
Phong ,…Phong ,…Phong
tiếng la của một người phụ nữ vang lên.
Từ trong cơn mộng đẹp, một bé trai sáu tuổi giật mình tỉnh dậy, nó mơ màng nhìn đồng hồ báo thức , đã sáu giờ ba mươi phút sáng.
Chuyện gì vậy mẹ, mới có sáu giờ hơn mà, để con ngủ thêm tí xíu nữa thôi
cậu bé lem nhem mắt nói.
Cậu nhóc này tên là Huỳnh Ngọc Phong, nhân vật chính của chúng ta, năm nay vừa tròn sáu tuổi. Chiều cao khoảng một mét, da trắng hồng, mái tóc đen ngắn củn kỉnh, đôi mắt đen tuyền vô cùng linh động.
Bên khóe mắt trái của Ngọc Phong có một cái bớt màu đen, không, nói đúng hơn là một hình xăm đôi tai thỏ (giống đôi tai thỏ của biểu tượng playboy).
Lông mày cậu nhóc dài và mỏng , mũi cao thẳng. Tuy nhiên khuôn mặt cậu thì lại tròn như cái bánh bao, cộng thêm bị rụng một cái răng cửa nên nhìn cứ như một thằng ngốc.
Phong! Con không đi học à
tiếng hét của người phụ nữ lại vang lên làm Ngọc Phong ù hết cả hai tai.
Học à, học gì nhỉ ?
cậu nhóc ngồi dậy gãi gãi đầu, chống cằm đăm chiêu.
< o o o > một con quạ bay qua
Dường như đã nhớ ra chuyện gì, Phong hốt hoảng bay xuống giường, chạy tọt vô phòng tắm
Thôi chết rồi, muộn, muộn rồi
Kết thúc vệ sinh cá nhân, Ngọc Phong xỏ ngay bộ đồ thể thao bốn xọc màu đen treo trên tường, xách cái cặp đã chuẩn bị sách vở từ trước, vội vàng xuống nhà. Khi đi ngang qua bàn ăn thì tiện tay lấy luôn ổ bánh mì ốp la rồi vọt ra cửa, chạy một mạch đến trường. Hôm nay là ngày đến trường đầu tiên của cu cậu.
Trước khi ra tới cửa, Ngọc Phong còn không quên quay lại la to lên
Mẹ ơi, con đi học đây, gần trễ giờ rồi, con vừa đi vừa ăn luôn nhé!
Một người phụ nữa mang tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, nàng nhìn bóng lừng đã khuất sau cánh cửa của Ngọc Phong mà phì cười
Cái thằng nhóc này, tối qua không phải háo hức lắm hay sao, sáng nay lại dậy trễ
Người phụ nữ này tên đây đủ là Huỳnh Kiều Anh, mẹ của Ngọc Phong.
Nàng năm nay hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng hài hòa, ngũ quan đoan chính mà tinh mĩ như một tác phẩm nghệ thuật. Nàng lúc này mặc trên người là bộ đồ công sở màu đen, dáng người cao ráo mảnh khảnh cần gì có nấy, đích thị là một quý cô đúng chuẩn.
Tuy nhiên dáng vẻ đỉnh đạt này cũng không duy trì được bao lâu, nàng đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ hình quả táo treo trên tường, lúc này thời gian đã là bảy giờ.
Bổng nhiên Kiều Anh hét toán lên
thôi xong, trễ tàu mẹ rồi!
.
Vừa nói nàng vừa cầm lấy túi xách, ngậm ổ bánh mì lên miệng, phong ra cửa với tốc độ cực nhanh, đến cả cái tập dề cũng quên tháo ra luôn.
……………………..................
Thành Định Phong là một tiểu thành thị nằm trong Đại Việt quốc. Tuy nói là tiểu thành nhưng trình độ phát triển kinh tế và trù phú của tòa thành này không hề thua kém các đại thành thị.
Điều này cũng vì Định Phong thành nằm giữa nơi giao nhau của hai con sông cực lớn là sông Hồng và sông Cửu Long, cho nên ở đây việc mậu dịch, giao thường hàng hải rất phát triển.
Ngọc Phong đeo ba lô nhỏ trên lưng, lao vun vút trên con đường rộng lớn, từng tòa nhà cao tầng liên tục vụt qua mắt cậu nhóc.
Phong cách kiến trúc tại tòa thành này có rất nhiều loại, từ kiểu Châu Âu thời kỳ phục hưng cho đến nhà mái vòm của Trung Đông nhưng thịnh hành nhất vẫn là lối kiến trúc Á Đông tinh mĩ.
Ngôi trường mà Ngọc Phong bắt đầu theo học chính là Trường tiểu học khí sư Hồi Phong 1, ngôi trường này nằm cách nhà Ngọc Phong khoản một cây số mà thôi, chỉ cần đi bộ hơn hai mươi phút là tới, vô cùng thuận tiện.
Lúc này, cách giờ vào lớp khoản vài phút, tại lớp 1 E thuộc tầng thứ hai của ngôi trường, một đám nhóc con đang ồn ào túm năm tụm ba nói chuyện, tất bật làm quen với bạn mới.
Bổng cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặt áo sơ mi xanh, quần tây đen bước vào, khuôn người đan ông có thể nói hơi điển trai, dáng vẻ vô cùng đỉnh đạt.
Sau khi bước vào lớp học, người đàn ông liền đưa mắt quan sát bọn trẻ một hồi rồi trầm giọng nói
Các em trật tự nào, hãy trở lại vị trí của mình
.
Tiếng nói nghiêm khắc bất chợt vang lên làm bọn học sinh lần đầu đi học thoáng cái hoảng sợ, lập tức ngồi im thin thít, không dám phát ra một tiếng động. Có đứa bị ngứa chân cũng không dám gãi, nhịn đến đỏ cả mặt.
Thấy cả lớp đã ổn định , người đàn ông mới bắt đầu nói
Chào mừng tất cả các em đã tiến vào trường tiểu học khí sư Hồi Phong 1, bắt đầu con đường học vấn. Xin tự giới thiệu, thầy tên là Trần Đình năm nay ba mơi hai tuổi, bắt đầu từ hôm nay, thầy sẽ là thầy giáo chủ nhiệm của lớp chúng ta, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì thầy sẽ theo các em đến khi tốt nghiệm luôn
Bọn trẻ phía dưới vẫn ngồi im thin thít, lắng nghe từng lời nói của Trần Đình
Ok, bây giờ thầy sẽ bắt đầu điểm danh, thầy gọi tên em nào thì em ấy tự đứng lên giới thiệu về mình nhé
.
Bọn trẻ ớ phía dưới nghe thế cũng không dám lên tiếng, bọn chúng chỉ gật cái đầu nhỏ nhắn, tỏ ý đã hiểu rồi
Phương Văn Anh
Chào mọi người, mình tên là Phương Văn Anh, rất vui khi gặp mọi người
Trần Chi Chu
Mình là Trần Chi Chu,tương lai mình sẽ khí sư cường đại như papa!
Phạm Ngọc Bích
Hihi, chào tất cả, mình là Phạm Ngọc Bích, mình ước mơ trở thành ca sĩ nổi tiếng, mong mọi người giúp đỡ
……………
Sau khoảng mười mấy đứa, cũng đã đến lúc tên Ngọc Phong được gọi lên
Huỳnh Ngọc Phong
Không có tiếng trả lời.
Trần Đình lại gọi thêm một lần nữa, giọng điệu đã có chút bất mãn
Huỳnh Ngọc Phong, có ở đây không?
Cạch! Ngay sau khi thầy giáo gọi lần thứ hai, cánh cửa phòng học liền mở tung ra, Ngọc Phong hớt ha hớt hải chạy vào, một tay chống hông, một tay giơ lên, thở hồng hộc nói
Thưa thầy em có mặt
Sau đó Ngọc Phong gãi gãi đầu, lấp lửng nói
tại sáng nay em ngủ quên, cho nên…
Trần Đình cắt ngang lời Ngọc Phong, chỉ cây bút vào chiếc ghế trống cuối phòng.
Không cần viện lý di, đi trễ là đi trễ, hôm nay là ngày đầu tiên nên thầy tạm tha cho, được rồi giờ thì tới ngồi cái ghế trống đằng kia đi
Dạ, em cảm ơn thầy
Phong cười hì hì đi về chỗ ngồi, nhưng ngồi chưa ấm mông thì lại bị thầy gọi
Huỳnh Ngọc Phong
Dạ?
Giới thiệu về mình cho các bạn đi
Ngọc Phong tuy là đi muộn nhưng cũng không có chút nào là sợ xệch như lũ bạn cả, cậu nhóc đứng thẳng người, hùng hồn nói to
Chào cả lớp, mình là Huỳnh Ngọc Phong, tương lai mình sẽ là khí sư vĩ đại nhất mọi thời đại
.
HA HA HA!
Nghe Ngọc Phong nói, cả lớp liền cười rộn lên không ngừng
Ha ha ha, khí sư vĩ đại nhất cơ đấy, ta cười chết mất thôi
Đúng đúng, khí sư vĩ đại nhất cơ, haha, cười chết mất
Tên lùn mặt bánh bao kia mà đòi làm khí sư vĩ đại cơ đấy, đã thế còn đi trễ nữa chứ
Nhìn cả lớp bổng nhiên cười cợt mình, Ngọc Phong liền tức giận, chống tay trên mặt bàn, gân cổ hét lên
Cười cái gì chứ, cười cái gì, các ngươi cứ chờ mà xem đi, ta sẽ trở thành khí sư vĩ đại nhất
Bộp bộp, Trần Đình vỗ vỗ tay, nói lớn
Trật tự, cả lớp trật tự!
Bọn trẻ tuy rằng rất thích châm chọc Ngọc Phong nhưng trong thâm tâm lại cực kỳ sợ Trần Đình, nên khi nghe ông lê tiếng nhắc nhở, cả bọn thoáng chốc liền ngồi im thin thít
Sau khi nhân thấy bọn trẻ đã im lặng, Trần Đình mới nhìn Ngọc Phong cười hỏi
Tiểu Phong à, có ước mơ là chuyện tốt, nhưng em có biết khí sư vĩ đại nhất là gì hay không?
Không ạ!
Phong lắc đầu
Thế sao em lại ước mơ trở thành khí sư vĩ đại nhất?
Ngọc Phong nghe thế liền gãi đầu, thật thà đáp
Tại mẹ em bảo khí sư vĩ đại nhất chính là người đàn ông chân chính nhất, em muốn là một người đàn ông chân chính thay cha bảo vệ mẹ
Trần Đình hơi bất ngờ về câu trả lời của cậu bé, ông lật tập hồ sơ trên tay, bắt đầu kiểm tra
Tên: Huỳnh Ngọc Phong
Mẹ: Huỳnh Kiều Anh
Cha: không
‘ Thằng bé không có cha’ Trần Đình thầm nghĩ
Vậy trong lớp có ai biết thế nào là khí sư vĩ đại nhất không?
Trần Đình cố gắng lãng tránh vấn đề nhạy cảm này, đặt câu hỏi cho cả lớp
Em thưa thầy
một cô bé áo hồng giơ tay
Thu Thủy, em nói thử xem
Cô bé đỉnh đạt đứng dậy, khuôn mặt bé bé xinh xinh, giòn tan nói
Thưa thầy, hơn nghìn năm về trước, chiến tranh thế giới nổ ra giữa tám nước lớn và vô số nước nhỏ.
Chiến tranh bắt nguồn từ việc khan hiếm tài nguyên và lương thực. Cuộc chiến tranh khốc liệt xảy ra trong vòng hai mươi năm và làm hàng triệu người chết, hàng chục triệu người mất nhà cửa, đồng thời cũng làm diệt vong vô số quốc gia, bao gồm cả ba trong số tám nước lớn.
Trong cơn loạn lạc đó có rất nhiều khí sư tài giỏi với sức mạnh to lớn được sinh ra. Trong số vô vàn khí sư đó, có một người gọi là Nguyễn Xuân Sinh, tuy ông không phải là khí sư mạnh nhất nhưng ông lại chính là khí sư tài giỏi nhất.
Ông đã nghiên cứu và sáng tạo ra một loại thuật khí mới, nó có thể biến đất chết thành đất sống, biến đổi cây trồng cung cấp lương thực có thể sinh trưởng tốt dưới mọi loại thời tiết. Ông đặt thuật khí mạnh mẽ đó là Hồi Xuân.
Thuật khí mới ra đời cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn gốc của chiến tranh, khi ấy chiến tranh mới thật sự chấm dứt.
Để ghi nhớ công ơn to lớn của Nguyễn Xuân Sinh, tất cả mọi người đều phong tôn ông danh hiệu khí sư vĩ đại nhất mọi thời đại. Và đất nước quê hương ông, cũng chính là quê hương của chúng ta Đại Việt, lấy tên ông đặt cho thủ đô, mở ra một thời kỳ mới, tươi sáng hơn cho tổ quốc
.
Lốp bốp, lốp bốp, tiếng vỗ tay của mọi người vang vọng lớp học, trong đó bao gồm cả Ngọc Phong
Hi hi, cảm ơn mọi người
Thu Thủy bị mọi người vổ tay khen thưởng ngượng ngùng đỏ cả mặt, lí nhí nói.
Thu Thủy rất tốt, chắc ở nhà em hay đọc sách lắm nhỉ?
Trần Đình mỉm cười khen ngợi
Thu Thủy nghe thế liền đỏ mặt ấp úng
Thưa thẩy, em...em không biết chữ, câu chuyện này thật ra em đều nghe được từ bà mà thôi
Nghe thế Trần Đình bật cười, tự vổ đầu mình
Ha Ha , không sao, thầy quên mất, mấy em mới vô học lớp một mà. Được rồi tiết đầu tiên hôm nay chúng ta học là tiếng việt, các em lấy sách và tập ra nào
Đến 11 giờ trưa
RENG RENG RENG, tiếng chuông thông báo giờ nghỉ trưa vang lên.
Trần Đình gập cuốn sách trên tay lại, nhìn bọn nhỏ nói
Các em gấp sách lại, tới giờ ăn trưa rồi, ăn trưa xong các em được giải lao tự do, đúng một giờ thì tập hợp tại nhà thể dục của trường nhé
.
Dạ vâng!
bọn trẻ nghe đã đến giờ nghỉ trưa liền vui mừng reo hò thích thú, chạy ùa ra ngoài
……………….
Trong nhà ăn, Ngọc Phong vừa ăn cơm vừa suy nghĩ về câu chuyện của bạn gái kể hồi nãy, bỗng có một tiếng nói kéo cậu về hiện thực
Này ta ngồi đây được chứ?
một tên nhóc con ốm teo, lùn hơn cả Phong, nó chỉ cao khoảng 90 cm mà thôi, mặt mũi thì hèn mọn. Tuy nhiên điều kỳ lại là khay đồ ăn của tên này lại nhiều gấp năm lần của Phong.
Phong hơi ngạc nhiên nhìn người đầu tiên bắt chuyện với mình
Ờ được, ngươi cứ tự nhiên
‘ Thật quái dị; Ngọc Phong thầm nghĩ, hắn chưa bao giờ thấy người nào ốm như tên trước mặt
Tên nhóc ôm yếu chìa bàn tay về phía Ngọc Phong, nở nụ cười thân thiện
Ngươi tên là Nguyễn Ngọc Phong phải không? Xin tự giới thiệu, tên ta là Châu Thanh Thiện, rất vui khi được làm quen
Rất vui khi được làm quen
Ngọc Phong cũng bắt tay cậu ta, đáp lời
Thanh Thiện nghe thế liền cười ha ha vui vẻ, giang hai tay ra làm bộ dáng, nói
Này này, tiểu Phong, ngươi đừng quan tâm bọn cười nhạo lúc nãy, ta rất khâm phục ước mơ của ngươi đó , nó thật là vĩ đại
Tuy nhiên Ngọc Phong cũng không quan tâm lắm, cậu chỉ chăm chú ăn phần cơm của mình mà thôi
Này này, ngươi có muốn nghe ước mơ của ta không?
Thanh Thiện hoàn toàn bỏ qua sự lạnh nhạt của Ngọc Phong, đôi mắt long lanh lải nhải liên hồi như muốn nói ‘ hỏi ta đi, hỏi ta đi, hãy hỏi ta đi, hỏi là ta trả lời liền’
Ngọc Phong cuối cùng chịu không nổi đành phải hỏi, nếu hắn mà không phản ứng với tên này, có khí nó sẽ làm phiền cậu chết mất.
Vậy ước mơ của ngươi là gì?
Này này, ước mơ của ta to lớn lăm đó nhé, đó là ta sẽ được ăn tất cả các món ngon có trên đời này luôn, hắc hắc ghê không?
Ngọc Phong đứng hình, con mắt giật giật , miễn cưỡng nói
Nó đúng là thật vĩ đại a , đúng theo nghĩa đen luôn!
Thanh Thiện nghe thế liền cười ha hả vỗ vai Phong
cùng vui cùng vui, hahaha
Thôi ăn đi, coi chừng trễ giờ, mà này, ngươi có ăn hết đống đó không thế
Phong lấy tay chỉ chỉ vô đống đồ ăn của Thanh Thiện.
Thế này thì bình thường thôi, ở nhà ta con ăn nhiều hơn thế này nữa cơ, chứ nếu ta mà ăn như của ngươi thì lam sao mà học nổi
Thanh Thiện vẻ mặt bình thường, nói
Câu nói cũng đã được chứng minh khi Thanh Thiện càn quét chỗ đồ ăn trong vòng mười lăm phút trước sự há hốc mồm của bạn mới quen.
Tuy nhìn thấy tận mắt nhưng Phong không cách nào liên tưởng được đống đồ ăn đó với thân hình suy dinh dưỡng của Thanh Thiện
Đúng là quái vật a, hoặc cũng có thể nó bị lãi
Ngọc Phong thầm nghĩ
……………………................
Một giờ trưa, tại nhà thể dục của trường, căn nhà này có không gian rất rộng, to bằng cả năm cái sân bóng rổ cộng lại.
Tất cả học sinh lớp 1 E tổng cộng ba mươi người xếp thành ba hàng ngang.
Phong đứng thứ hai hàng thứ nhất, phía trước cậu không ai khác chính là Thiện còi, đây cũng là biệt danh mà Ngọc Phong vừa đặt cho nó.
Đứng đối diện cả lớp là Trần Đình đã đổi sang trang phục chiến đấu, áo kaki xanh lục, quần kaki xanh lục, bên ngoài khoát cái áo không tay ( giống áo chống đạn ý) cũng màu lục luôn, nguyên cây xanh lá, dưới chân là đôi giày cao cổ màu đen.
Trần Đình quan sát một vòng cả lớp, rồi nói
Trước khi bước vào tiết học khí sư, thầy phải nhắc các em trước, hôm nào có tiết khí sư thì các em phải mặc đồ thể thao để dễ vận động, đúng rồi, mặc như bạn Ngọc Phong là thích hợp nhất, tất cả đã rõ chưa?
Dạ rõ
bọn nhóc hét rõ to.
Trước tiên chúng ta tìm hiểu linh khí là gì?
Trần Nhân gằn cổ họng một cái điều chỉnh giọng rồi nói tiếp
Linh Khí là một loại năng lượng tự nhiên có ở khắp mọi nơi trên thế giới, ở đâu cũng tồn tại linh khí cả, dù là trong miệng núi lửa hay ở dưới biển sâu.
Tất cả mọi loài động vật đều có thể hấp thu được linh khí kể cả cây cỏ, hoa lá hay con người. Linh khí giúp chúng ta mạnh hơn, nhanh hơn, khỏe hơn, dẻo dai hơn.
Tuy nhiên linh khí cũng có rất nhiều loại, cơ thể chúng ta từ khi sinh ra đã có thể hấp thu được năng lượng của linh khí thông qua việc hít thở, khí đó là linh khí ôn tính được gọi là Thanh Khí.
Ngoài thanh khí ra còn có các loại thuộc tính linh khí khác nhau như Hỏa Khí, Bạch Khí, Độc Khí v.v…mà cơ thể bài xích không hấp thu vì nó gây hại cho cơ thể.
Thưa thầy, vậy tại sao các khí sư lại sử dụng thuật khí hỏa công được? Linh khí tạo nên thuật khí hỏa công đâu phải là Thanh khí?
Ngọc Phong thắc mắc
Câu hỏi rất hay! Cơ thể không hấp thu được không khải vĩnh viễn không thể hấp thu.
Từ thời xa xưa, con người đã thử cố gắng hấp thu Linh khí và nhanh chóng nhận ra, khi di chuyển linh khí theo một lộ trình trong kinh mạch và đi qua các huyệt vị nhất định, thì cơ thể vẫn có thể hấp thu được các loại linh khí khác nhau.
Tuy nhiên việc hấp thu được và việc sử dụng lại là hai việc hoàn toàn khác nhau, vì cơ thể con người không thích hợp để chứa đựng và vận chuyển linh khí khác loại với thanh khí, nên những người hấp thụ mà không giải phóng được sẽ bị vỡ kinh mạch và không thể tu luyện được nữa
.
Nói đoạn, Trần Đình thoáng dừng lại, nhìn ánh mắt chăm chăm lắng nghe của bọn trẻ mới gật đầu thỏa mãn rồi nói tiếp
Nhưng trong cái khó nó ló cái khôn, con người nhận ra thông qua việc luyện tập thể lực có thể gia tăng cường độ của kinh mạch. Mà kinh mạch sau khi gia tăng cường độ liền có thể chịu đựng các dòng linh khí thuộc tính chạy qua, đồng thời ta cũng sẽ phóng thích được chúng ra ngoài.
Quá trình hấp xã tuần hoàn liên tục này sẽ làm cho kinh mạch dễ dàng thích nghi với thuộc tính mới, sự thích nghi đến một mức nhất định thì linh khí thuộc tính cũng sẽ giống như thanh khí, vận chuyển trơn tru trong cơ thể. Từ đó thông qua việc vận chuyển khí qua các kinh mạch, huyệt vị khác nhau sẽ tạo ra các đòn tấn công bằng linh khí khác nhau.
Đây chính là dấu mốc cho sự ra đời của thuật khí và người sử dụng những thuật khí ấy gọi là khí sư.
............................~.~.............................